Thịnh Thế Mưu Thần

Chương 9: Chương 9: Vân Dung không may




Chuyển ngữ: Nuy

****

“Gặp qua Cung vương.”

Mộ Dung Dục nhìn thư phòng hỗn độn trước mắt, nhíu mày một cái, trầm giọng nói: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Mộc Vân Dung cứng đờ, oán hận trợn mắt nhìn Mộc Thanh Y, thần sắc càng khó coi thêm. Nàng sắp gả cho Ninh vương, mà Cung vương là ca ca đồng mẫu (*cùng mẹ - Nuy) với Ninh vương, để cho đại bá (*anh trai của chồng - Nuy) tương lai nhìn thấy một màn thất lễ của mình như vậy, làm sao không để cho Mộc Vân Dung vừa xấu hổ vừa hận chứ? Hơn nữa, người phụ thân luôn thương yên nàng lại bởi vì Mộc Thanh Y mà cho mình một bạt tay ngay trước mặt Cung vương, điều này làm cho Mộc Vân Dung luôn được sủng lại thích sĩ diện sao có thể chịu được?

“Phụ thân! Ngài vì nàng mà đánh con!”

Mộc Trường Minh tức giận, nói: “Chẳng lẽ không nên đánh con?” Mộc Trường Minh có chút dè dặt nhìn sắc mặt bình tĩnh của Mộ Dung Dục, phát hiện Mộ Dung Dục cũng không có hứng thú gì với màn kịch trước mắt, thậm chí cũng không có ý tứ truy cứu hành động trước đó của Mộc Vân Dung, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ thấy Mộ Dung Dục đi tới cạnh bàn Mộc Thanh Y, cúi đầy cầm tờ giấy có chữ viết của Mộc Thanh Y, sắc mặt có chút thay đổi, ngẩng đầu lên quan sát thiếu nữ trước mắt một lượt, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là Mộc Thanh Y?”

“Bẩm Cung vương, đúng vậy.” Mộc Thanh Y rũ mắt, nói.

“Chữ viết cũng không tệ.” Mộ Dung Dục có chút suy nghĩ, nói.

Mộc Trường Minh có chút kinh ngạc nhìn tờ giấy trong tay Mộ Dung Dục, mặc dù Mộc Thanh Y là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, nhưng từ trước đến nay lực chú ý của ông ta cũng chỉ có ở trên ba người con ông thích là Mộc Phi Loan, Mộc Vân Dung và Mộc Linh. Năm đó lúc Nhu phi vẫn còn là Đại tiểu thư phủ Túc Thành Hầu đã nổi danh là đệ nhất tài nữ kinh thành, tất nhiên Mộc Trường Minh không biết Mộc Thanh Y có cái gì đặc biệt xuất sắc không, nhưng có thể làm cho Cung vương khen một tiếng “không tệ”, vậy ít nhất cũng có thể nói chữ viết của Mộc Thanh Y có thể lấy ra.

“Bất quá...Như thế nào bổn vương lại thấy chữ viết có chút quen mắt nhỉ?” Mộ Dung Dục nói. Truyện được đăng tại nuylovevaoi.wordpress.com

Lông mày Mộc Thanh Y khẽ run, thấp giọng nói: “Thanh Y....Chữ của Thanh Y là học từ Tống lão tiên sinh.”

“Thì ra là như vậy.” Mộ Dung Dục bỏ tờ giấy xuống, cười nhạt nói: “Một đời Tống lão tiên sinh là danh gia thư pháp, khó trách Tứ tiểu thư có thành tựu như vậy.”

Phủ Túc Thành Hầu chỉ có một đích nữ là Mộc Thanh Y, cho nên khi còn nhỏ, có một nửa thời gian Mộc Thanh Y sống ở Cố gia. Cố gia giáo dục nữ nhi nhà mình về văn thơ đối ngẫu (*từ và câu đối ngẫu - Nuy) hết sức nghiêm túc, Đại công tử Cố gia bảy tuổi đã nhận Tống Liêm, một đời danh sĩ và nhà thư pháp nổi danh, làm thầy. Tống Liêm dạy Đại công tử Cố gia, đồng thời cũng nhận luôn đích tiểu thư Cố gia, sau Mộc Thanh Y thường đến Cố gia chơi cũng đi theo biểu ca, biểu tỷ học với Tống Liêm. Bất quá Mộc Thanh Y nhỏ tuổi nhất, cũng chỉ học được thư pháp, cho nên, chữ viết của Mộc Thanh Y và Đại công tử, Đại tiểu thư Cố gia có mấy phần giống nhau.

Nghe Mộ Dung Dục nói thế, trong lòng Mộc Trường Minh mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc Mộc Thanh Y vừa nhắc tới Tống lão tiên sinh, tim Mộc Trường Minh không nhịn được nhảy lên, Tống Liêm mắt cao hơn đầu, nhiều năm như vậy cũng chỉ làm tiên sinh ở Cố gia bảy năm, mà mọi người đều biết, Cung vương ghét nhất người ta nhắc tới Cố gia, nhìn Mộ Dung Dục, Mộc Trường Minh cười theo, nói: “Vương gia, chỉ là tiểu nữ ở nhà hồ nháo mà thôi, không bằng chúng ta ra đại sảnh đi?”

Mộ Dung Dục gật đầu, ánh mắt hờ hững nhìn qua Mộc Vân Dung, nói với Mộc Trường Minh: “Cuối cùng thì tương lai của Tam tiểu thư cũng là Ninh vương phi, làm việc gì cũng nên có chút cân nhắc, đừng có liên lụy tới danh tiếng Ninh vương.”

“Dạ, cựu thần quản giáo không tốt, một chút nữa nhất định sẽ dạy lại tiểu nữ thật tốt.” Mộc Trường Minh gật đầu liên tục.

Mộ Dung Dục nhíu mày, giơ tay lên, nói: “Bổn vương tới đây cũng không có chuyện gì lớn, chính là muốn nói với Túc Thành Hầu một tiếng, vết thương trên người Ninh vương cần phải có thời gian mới tốt lên được, bổn vương đã xin phép phụ hoàng, cho hôn kỳ đổi đến sau ngày Thánh Đản (*), Túc Thành Hầu có ý kiến gì không?”

(*) Thánh Đản (Natividade): lễ Noel, ngày Chúa ra đời - Nuy

Ngươi cũng đã bẩm báo qua cho hoàng thượng, ta còn có ý kiến gì? Mộc Trường Minh âm thầm oán thầm, trên mặt không chút nào chậm trễ, cung kính nói: “Hết thảy đều theo Cung vương an bài.”

Mộ Dung Dực gật đầu hài lòng, nói: “Cách ngày Thánh Đản còn có nửa tháng, bất quá tháng sáu, tháng bảy không có ngày tốt để thành thân, ý của Khâm Thiên Giám là hôn kỳ sẽ vào tháng tám. Trong mấy tháng này, Tam tiểu thư tốt nhất là chuẩn bị cho tốt đi.”

“Dạ, vương gia.” Cho dù Mộc Vân Dung không vui khi hôn kỳ bị lui lại mấy tháng, nhưng nàng thân là nữ nhi khuê phòng, tự nhiên không thể làm ra dáng vẻ muốn xuất giá ngay, huống chi, mới vừa rồi còn bị Mộ Dung Dục thấy cảnh mình chộp lấy bình hoa ném Mộc Thanh Y, trong lòng càng chột dạ thêm, chỉ đành thuận theo đồng ý.

Mộc Trường Minh thấy nữ nhi như thế, trên mặt mới hòa hoãn một chút, nghiêng người cung kính mời Mộ Dung Dục ra đại sảnh.

Mộc Trường Minh và Mộ Dung Dục vừa rời khỏi, trong thư phòng chỉ còn lại Mộc Thanh Y và Mộc Vân Dung. Mộc Vân Dung căm hận nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y, cắn răn nói: “Tiện nhân, một ngày nào đó ta muốn ngươi sống không được, mà chết không xong!”

Mới vừa gặp lại Mộ Dung Dục, làm cho tâm tình Mộc Thanh Y không yên, cũng không có tính nhẫn nại bồi tiếp Mộc Vân Dung: “Đừng có luôn mở miệng ngậm miệng chửi bản thân mình, để cho người ngoài nghe được còn nghĩ rằng là do phủ Túc Thành Hầu dạy đâu. Bất quá....Nha hoàn sinh ra...Tôn di nương có xuất thân gì gì đó sinh ra, cũng thật xứng với hai chữ này.”

“Mộc Thanh Y, ngươi chờ đó cho ta!” Biết miệng lưỡi của mình căn bản không chiếm được tiện nghi của Mộc Thanh Y, Mộc Vân Dung giậm chân một cái, xoay người chạy ra ngoài.

“Tiểu thư, ngài nói Tam tiểu thư như vậy, có thể hay không....” Châu Nhi có chút lo lắng nói, mặc dù thấy Tam tiểu thư luôn kiêu ngạo ác độc bị làm cho tức giận đến xanh mặt rất hả giận, nhưng vạn nhất Tam tiểu thư đi cáo trạng tới chỗ lão gia, lão phu nhân, còn có Tôn phu nhân, thì tiểu thư phiền toái rồi.

Mộc Thanh Y cụp mắt, trầm ngâm một chút, lạnh nhạt nói: “Nàng cáo trạng cũng phải có người tin, cho dù có người tin....Thì có người nào đủ thân phận xử lý chuyện lục đục tranh cãi này? Tổ mẫu chắc chắn sẽ không quản.”

Nếu Mộc lão phu nhân thật lòng muốn trong phủ hòa thuận, hoặc là thật lòng đối xử tốt với nàng, thì căn bản sẽ không ở trước mặt nàng mắng Tôn thị, như vậy sẽ làm Tôn thị càng hận nàng hơn. Thậm chí Mộc lão phu nhân cho nàng trở lại viện Lan Chỉ, cũng chưa chắc không có ý tứ để cho nàng và Tôn thị khắc sâu mâu thuẫn hơn. Những năm này, Tôn thị ở trong phủ có quyền lợi ngày càng nhiều, mà mặc dù Mộc lão phu nhân là lão tổ tông tôn quý nhất trong phủ, nhưng tuổi tác cũng đã cao, tinh lực không đủ, khó tránh khỏi cho Tôn thị nắm bắt lấy cơ hội. Dĩ nhiên là Mộc lão phu nhân thích nhìn nàng và Tôn thị đấu với nhau, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, mà bây giờ, nàng căn bản không có thực lực chống lại Tôn thị, cho nên, dù Mộc Vân Dung có đi cáo trạng với Mộc lão phu nhân, Mộc lão phu nhân cũng tuyệt đối không có trách nàng.

Châu Nhi nhẹ giọng nói: “Tiểu thư còn phải cẩn thận một chút mới tốt, mặc dù Tam tiểu thư có chút....Nhưng mà Tôn di nương cũng không phải.” Hôm nay Tôn di nương cũng đã gần bốn mươi, hơn nữa dung mạo cũng không tính là hạng nhất. Nhưng qua nhiều năm như vậy, vẫn là thân phận thiếp thất được cưng chìu không ngừng trong phủ, mặc dù tiểu thư có thân phận Đại tiểu thư, nhưng cũng không thể làm cho Tôn thị kiêng dè.

Mộc Thanh Y gật đầu, nhìn Châu Nhi, cười yếu ớt: “Cám ơn ngươi, Châu Nhi! Ta biết.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Châu Nhi đỏ lên, vội vàng lắc đầu: “Này...Đây là việc nô tỳ nên làm, tiểu thư cần gì phải nói cám ơn. Nô tỳ cũng...cũng không đảm đương nổi.”

Thấy nàng tay chân luống cuống, Mộc Thanh Y không khỏi cười một tiếng: “Hôm nay, trong phủ này trừ ngươi ra, còn có ai thật sự lo lắng cho Mộc Thanh Y?”

“Tiểu thư...” Nhìn tiểu thư mỉm cười dịu dàng trước mắt, Châu Nhi không khỏi ngẩn ngơ: “Tiểu thư...Tiểu thư thật đẹp...”

Kể từ sau khi tiểu thư tỉnh lại liền trở nên xinh đẹp hơn lúc trước rất nhiều. Nhưng Châu Nhi tổng cảm thấy trong đôi mắt của tiểu thư phảng phất như có cái gì đó lạnh băng bị phủ một màng bịt kín. Hiện tại tiểu thư cười một tiếng, nàng nhất thời cảm thấy trước mắt sáng lên, chỉ cảm thấy thế gian này không có người nào đẹp hơn tiểu thư. Cái gì mà Tứ đại mỹ nhân kinh thành, rõ ràng tiểu thư mới là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.