Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 33: Chương 33: Quyển 1: Chương 33: Vòng luẩn quẩn trong giới thượng lưu




“ Bác Dung Li, xin chào.” Mộc Yên bị Dung Ngữ lôi kéo đứng qua một bên.

“Đứa nhỏ này, bộ dạng thật sự rất thanh nhã.” Dung Li cười tủm tỉm nhìn Mộc Yên, muốn kéo cô đến gần mình, nhưng đã thấy nha đầu Dung Ngữ bảo vệ Mộc Yên.” Đứa bé Tiểu Ngữ lanh lợi này, mau để tiểu Yên đến đây, cho bác trò chuyện với Tiểu Yên.”

Dung Ngữ bĩu môi nhìn Mộc Yên, sau đó buông tay ra.

Dung Li lôi kéo tiểu Mộc Yên, cười hỏi, “Nha đầu, con mấy tuổi rồi?”

“Mười chín.”

Dung Li bất ngờ: “Bác nhìn cũng cảm thấy con không lớn, không ngờ lại nhỏ như vậy.”

Các phu nhân, tiểu thư bên cạnh cũng thở dài sợ hãi.

“Nhưng, nhỏ tuổi cũng không phải không tốt. Dung Lạc nhà chúng ta lúc 17 tuổi, đã đảm đương tổng công ty của Dung thị!”

Thì ra không phải là hắn không quan tâm đến công ty của gia tộc, như vậy rốt cuộc tại sao lại có lời đồn Dung Lạc không liên quan đến tập đoàn Dung thị chứ? Nghĩ đến đây, Mộc Yên nhẹ nhàng nhíu mi.

“Được rồi, Lâm Uyển mau dẫn bọn chúng qua làm quen với các vị tiểu thư đi.”

“Đã biết, mẹ.”

Vườn hoa quả là nơi tốt để để mở tiệc chiêu đãi phu nhân danh môn và các vị tiểu thư.

Ánh mặt trời cũng không gắt, nhóm mỹ nữ mặc lễ phục bưng nước trà đi tới đi lui hoặc tụ tập lại một chỗ.

Mộc Yên ngẩng đầu, liền thấy Mộc Cẩm đã sớm tụ tập với đám tiểu thư này, thân thiện nói chuyện, nịnh hót dối trá.

Nhưng đây là xã hội thượng lưu, tuy rằng cô chán ghét, nhưng thật đáng tiếc chính mình cũng là một thành viên trong đó.

So sánh với người khác, Dung Ngữ đứng bên cạnh cô sớm đã thay đổi tâm tình, không thèm nghĩ đến những thứ phiền não nữa, Dung Ngữ không có hình tượng mà cầm điểm tâm ăn.

“Tiểu Yên.” Một bên Lâm Uyển vươn tay giữ cô lại, “Chị dẫn em đi gặp vài tiểu thư Dung gia có quan hệ tốt với chúng ta.”

Thấy tiểu nha đầu nửa ngày không phản ứng lại, Lâm Uyển kéo cánh tay cô đi về phía đám người bên kia, “Đi qua đi! Trước lạ sau quen, từ từ thích ứng sẽ không cảm thấy mới lạ nữa.”

Tuy rằng cô không muốn đi qua đó, nhưng bởi vì bị Lâm Uyển lôi kéo nên chỉ có thể đi theo.

Mộc Cẩm cũng đi tới, thân thiện dắt tay cô nhưng lúc không ai thấy lại bĩu môi, giống như cực kỳ mất hứng. Trong lòng Mộc Yên hiểu rõ, nếu không phải vì đang ở bên ngoài, Mộc Cẩm nhất định sẽ không để ý đến mình.

Lễ phục thấp ngực khiêu gợi, áo váy phức tạp đáng yêu, tao nhã túm tà váy dài...

Đây đều là phong cách của đám phụ nữ giới thượng lưu, phụ nữ thượng lưu đều đặt hết tâm tư vào mấy thứ này, nếu không họ cũng sẽ không trổ mã xuất chúng như vậy.

“Lâm Uyển, Mộc Cẩm mau dẫn tiểu mỹ nữ lại đây.” Một người trong đám tiểu thư cười duyên nói.

Lâm Uyển cười giải thích: “Đây là vị hôn thê của em họ tôi.”

Cô vừa nói xong, bọn họ liền hỏi liên tục.

“Tiểu mỹ nữ, em tên là gì?”

“Lâm Uyển, tiểu mỹ nữ này là người gia tộc nào lại có thể trở thành vị hôn thê của em họ?”

“ Là Dung Tề thiếu gia lãnh khốc, hay là Dung Trạch thiếu gia tao nhã như ánh mặt trời?”

Lại có người khác cảm khái, “Tin tức này vừa truyền ra, nhất định lại có rất nhiều nữ hài tử tan nát cõi lòng.”

Mộc Yên đen mặt, đám con gái xã hội thượng lưu này bất luận nói như thế nào cũng chỉ là con gái, diienxdaffnllequysdoon năng lực mê đàn ông cũng không kém gì với con gái nhà thường.

Lâm Uyển cười khẽ: “Mọi người đừng nhiệt tình như vậy, đã làm Tiểu Yên nhà ta sợ.”

“Thì ra tiểu mỹ nữ tên là Tiểu Yên.”

“Rốt cuộc là vị hôn thê của ai?”

“Mọi người đừng đoán mò, đây là vị hôn thê của em họ Dung Lạc.”

Sắc mặt bọn họ đều đồng loạt thay đổi, ý cười trong suốt cũng cương cứng trên miệng.

Nhìn biểu tình kỳ quái của họ, trong lòng Mộc Yên kinh ngạc: Dung Lạc rốt cuộc làm sao? Lại làm cho nhóm người này thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.

Sau đó mọi người lại ngồi xuống một chỗ hàn huyên rất nhiều chuyện, cũng không nhắc lại chuyện Mộc Yên là vị hôn thê của Dung Lạc nữa.

Cảm thấy ngồi chung với họ uống trà rất nhàm chán, bọn họ kêu người hầu nâng một cái bàn ra, ngồi dưới mặt trời mà đánh bài.

Đám tiểu thư này đều chỉ mới hai mươi tuổi, cũng có người mười bảy, đa số đều chưa kết hôn.

Những người khác vây lại một chỗ, cười hi hi ha ha đánh bài, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài chuyện đồn đãi trong giới thượng lưu, tán gẫu vài câu về đồ trang sức...

Mộc Yên đứng ở một bên, nhìn cuộc sống xa hoa hoang đường của bọn họ, không thích ứng được.

Họ cũng giống mình đều cùng tuổi, lại ham muốn danh lợi, danh gia và tiền tài vượt qua bản thân cô. Như vậy cuộc sống bình thường như con kiến của cô, rốt cuộc là khiến người ta cảm thấy hèn mọn hay là khiến người ta thương xót đây?

“Em thích chơi cái gì?” Lâm Uyển lắc tay Mộc Yên, nhẹ giọng hỏi bên tai cô, thật ra cô không hề quan tâm đến người chị gái tỏ ra luôn chiếu cố Mộc Yên.

Mộc Yên nhìn người bốn phía đang đánh bài, nói một câu, “Cái gì em cũng không thích.”

Đám tiểu thư nhàn hạ này chơi bài Brit, cô cũng chưa từng chạm qua.

Hơn nữa đối với loại trò chơi này một chút hứng thú cô cũng không có, trong lòng thầm nghĩ: khi nào thì Dung Lạc mới đến đón cô? Cô thật sự không muốn ở cái chỗ này thêm một chút nào nữa.

“Không thích cũng không sao, chị có thể dạy em.” Vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Lâm Uyển ý nói tiểu nha đầu ngồi xuống.

Mộc Yên xin lỗi nhìn cô, uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần, mọi người chơi đi.”

Lâm Uyển bất đắc dĩ nói: “Vậy em đi dạo trong vườn đi, uống trà cũng được.”

Nhìn bóng dáng tiểu nha đầu đi xa, trong lòng Lâm Uyển thầm than: Vị hôn thê của em họ cô, hình như vẫn không hòa nhập được!

Mộc Yên cầm một tách trà nóng trên chiếc bàn tinh xảo, so với trà Trung Quốc, diiexnndafnllequydoon hồng trà ngoại quốc và cái gọi là trà sữa này lại càng hợp với đám tiểu thư.

Làm như nghĩ tới người nào đó, cô cầm một ly Bích Loa Xuân đã pha sẵn.

Nhẹ nhàng hớp một ngụm, nhắm mắt lại, hương vị này làm cô không khỏi nhớ tới buổi đêm ở Seattle, người kia lạnh lùng lại tự nhiên.

Cầm lấy chén trà, cô yên lặng tựa vào ghế, im lặng nhắm hai mắt lại.

Gió nhẹ thổi qua mặt cô, làm cô thoải mái buồn ngủ.

Hết thảy mọi tiếng ồn ào náo động giống như đều cách xa khỏi cô.

Mộc Yên tựa trên ghế, cô vẫn chưa ngủ say, như đang chờ người nào đến.

“Cô chính là Mộc Yên sao?”

Giọng nói trầm thấp uyển chuyển, lại mang theo chút ngang ngược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.