Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 122: Chương 122: Có phải chúng ta đã từng quen nhau không?




Edit: susublue

Vào tháng chín, có mấy trận mưa lớn, toàn bộ thế giới như đang nỉ non vì ai vậy.

Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt đã qua ba tháng.

Buổi sáng lúc Mộc Yên mở cửa sổ, lại giật mình phát hiện thì ra mấy con chim yến được cô thả đi lại đang đậu dưới mái hiên phòng ngủ của Dung Lạc. Cô vừa mở cửa sổ thì nó liền nhảy lên bệ cửa, cho dù lông chim bị nước mưa xối ướt thì nó vẫn vui vẻ líu ríu kêu không ngừng. Sợi chỉ đỏ trên chân nó vẫn còn như trước nên không thể nhận sai được.

Cô không biết con chim yến này tìm cô bằng cách nào nhưng nhìn lông nó ướt sũng thì Mộc Yên lại tưởng tượng ra cảnh nó cố chấp kiên trì tìm cô trong mưa to gió lớn.

Phòng ngủ của cô và Dung Lạc nằm ở hướng đón nắng nên lúc không có mưa thì cực kỳ ấm áp, chim yến cũng liền trú ngụ ở đó.

“Có phải mày cũng thấy ở đây rất ấm áp không?” Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng sờ cái mỏ chim cứng rắn, lúc vô ý hỏi câu này thì khóe môi cô lại nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

“Lạnh không?” Cảm giác được hơi ấm trên vai, Mộc Yên quay đầu lại nhìn thấy Dung Lạc khoác một cái áo choàng màu trắng tinh lên vai mình.

Áo lông Cashmere màu xám đậm, mái tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái khiến anh trông rất tuấn mỹ. Cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, Mộc Yên nhắm mắt lại, hít mùi hương trên người anh. Hai người im lặng một lúc, Dung Lạc ôm lấy cô từ sau lưng, cùng cô nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tất cả đều cực kỳ ấm áp.

Chiếc xe Bentley màu đen chạy chậm rãi trong mưa, mưa bụi lất phất, hạt mưa rơi “Tí tách” trên cửa sổ thủy tinh.

Cửa tòa soạn báo Triêu Dương.

“Thiếu phu nhân, đến rồi.” A Cửu mở chiếc ô màu đen ra, ý muốn đưa Mộc Yên vào.

Mộc Yên gật đầu, còn chưa đứng lên thì di động trong túi rung lên nên liền dừng lại.

Một dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình, Mộc Yên nhẹ cau mày, “A lô.” Chỉ một tiếng đơn giản thôi cũng khiến người ở đầu dây bên kia co quắp.

“Mộc Yên tiểu thư, xin chào, tôi là anh trai của Tạ Phong, Tạ Thần.” Khi giới thiệu còn cố ý nhắc đến một người khác, Mộc Yên mẫn cảm chú ý tới, đề tài kế tiếp nhất định có liên quan đến người đàn ông này.

Cô im lặng, không nói gì, nghe đối phương nói hết lời.

Đến khi di động được ngắt thì Mộc Yên liền cất di động vào túi, cô nhìn A Cửu đang đứng dưới xe chờ mình, chậm rãi nói, “A Cửu, đến Nhà họ Tạ.”

“Cái gì?” A Cửu có chút giật mình.

“Đi thôi.” Giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước khiến A Cửu nghi hoặc cất dù đi, ngồi vào tài xế tiếp tục lái xe.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi xuống như trước, những hạt mưa trong suốt đổ rào rào, cảnh mưa rất yên tĩnh.

Lấy một tấm thiệp vàng mời sinh nhật từ trong chiếc túi tùy thân của mình, bên tai Mộc Yên cứ văng vẳng lời nói vừa rồi của Tạ Thần.

“Dù cô có nguyên nhân gì thì một tháng trước, trong danh sách khách mời đến tiệc sinh nhật của Tạ Phong có tên của cô, ai cũng đều đến nên tôi hi vọng Mộc Yên tiểu thư cũng không ngoại lệ.”

“Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi không đi không được?”

“Dù sao nó cũng đã vì cô mà bị thương rất nặng.” Vết thương trong lòng vĩnh viễn cũng không khỏi hẳn được, dienxdafnleequysdoon nhưng câu sau Tạ Thần không có nói ra. Trong điện thoại tiếng cười của anh có chút nhợt nhạt, “Tôi tin tưởng Mộc Yên tiểu thư không phải là người thích thiếu nhân tình của người khác? Cô đến đây thì có một số việc cô biết sẽ tốt hơn.”

“Thiếu phu nhân, muốn đến Nhà họ Tạ sao?” A Cửu lái xe, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.

“Ừ.” Tính cách của cô là không bao giờ muốn thiếu ai cái gì.

“Nhưng hình như hôm nay Nhà họ Tạ có tiệc.” A Cửu có nghe Quản gia Cố Minh nói qua một lần, nhưng từ trước đến nay Dung Lạc không tham dự vào mấy bữa tiệc xã giao này cho nên bữa tiệc này không liên quan đến thiếu gia nhà mình, vì vậy anh cũng không biết nó là tiệc gì.

“Đúng” Cô vẫn trả lời vô cùng đơn giản như trước.

“Thiếu phu nhân muốn trở về thay quần áo không?” Dù sao cũng tới một bữa tiệc trang trọng, không mặc lễ phục thì thật là thất lễ.

“Không cần.” Bộ lễ phục màu xanh biển lần trước mặc đến tiệc trà vẫn còn quăng ở trên xe, chờ lát nữa thay ra là được rồi.

Xe dừng ở Nhà họ Tạ, A Cửu xuống xe đóng cửa lại rồi cung kính, miễn cưỡng bung dù đứng một bên.

Bên trong xe rộng lớn, Mộc Yên lấy bộ lễ phục màu xanh tiệc trà lần trước ở trong ngăn tủ bên cạnh ra, bởi vì lo lắng Dung Lạc nhìn thấy miệng vết thương trên đùi cô nên lúc cô trở về thì để mặc quần dài vô nhà.

Bộ váy màu xanh biển bằng lụa mỏng, hoàn hảo không tổn hao gì, ngoại trừ một chỗ trên váy bị dính chút màu đỏ ra thì thoạt nhìn giống như mới.

Khi những chai rượu sâm banh bị nổ mạnh, lễ phục trên người cô được bảo vệ hoàn hảo như thế hoàn toàn là nhờ phúc của người nào đó, Mộc Yên biết vết tích màu đỏ trên váy chính là máu người.

Đến nay cô đều không hiểu rõ tại sao Tạ Phong lại đánh đổi toàn bộ để tới cứu cô.

Cô không hề có ấn tượng về người đàn ông đó, nếu không phải anh thường xuyên ra vào Nhà họ Dung thì Mộc Yên không hề biết còn có một người như vậy.

Từ nhỏ đã sống trong môi trường đen tối làm cho cô có một trí nhớ cực đoan, những người liên quan đến an nguy của bản thân thì một người cô cũng không quên. Ai là người tốt, ai là người xấu, cô đều phân chia rất rõ ràng, nhưng mà những người khác lẫn trong đó thì cô đều không nhớ. Cách thức sinh tồn lạnh lẽo cứng rắn này trông thì có vẻ tuyệt tình tàn khốc, nhưng trên thực tế đều là bất đắc dĩ. Cuộc sống tàn khốc trước kia quyết định phong cách xử sự hiện tại của cô, đương nhiên cũng có người ngoại lệ, nhưng cũng chỉ có một, người đó là Dung Lạc.

Đưa thiệp mời cho bồi bàn đứng ở cửa, khi nữ hầu lấy một ly sâm banh nổi bọt khí trong khay đưa cho Mộc Yên thì cô lắc đầu, không cầm lấy nó.

Cô thật không ngờ khi mình đi vào thì lại gặp Tạ Thần trước, vì nghề nghiệp của anh là cứu người nên trên người anh luôn có một khí chất nhu hòa tao nhã.

“Mộc Yên tiểu thư có thể đến đây, tôi thật sự rất vui mừng, nhưng dù thế nào thì vẫn phải nói tiếng cám ơn.”

“Không cần.”

Tạ Thần châm chọc, “Hình như Mộc Yên tiểu thư đối xử với ai cũng đều lạnh nhạt như thế.” Giọng điệu cười như không cười xuất phát từ miệng Tạ Thân lại có một hàm ý khác.

Mộc Yên vẫn thản nhiên như trước, đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân mình đến đây thì lại mở miệng hỏi, “Anh ta thế nào rồi?”

Tạ Thần còn chưa nói gì thì đã thấy đại sảnh bữa tiệc đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh hẳn đi, ngay cả dàn nhạc cũng dừng tấu nhạc.

Giữa đại sảnh được đặt một chiếc microphone, một bóng người dần dần đi tới gần, dáng người anh cao ngất, hai chân thẳng tắp thon dài, quần áo màu tối, áo rộng mở để lộ xương quai xanh khiêu gợi, trên cổ đeo đầy trang sức lòe loẹt tỏa sáng. Sau sự cố tiệc trà lần trước, sau biết anh được đưa vào bệnh viện cũng không có gì nguy hiểm thì cô vẫn chưa hề gặp anh. Mộc Yên nhìn người đứng ở giữa bữa tiệc, cô cảm thấy người đàn ông này có chỗ nào đó khác lạ. Tuy rằng không có ấn tượng sâu sắc nhưng số lần anh xuất hiện quá thường xuyên, cô vẫn mơ hồ nhớ được chút gì đó.

“Cảm ơn mọi người đã tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi, hy vọng mọi người có thể vui vẻ hết mình trong ngày hôm nay.” Giọng nói trong trẻo gợi cảm có chút khàn khàn, đôi mắt mê người nhìn đám người đang mờ mịt, đôi môi giống cánh hoa anh đào mỉm cười, “Tôi sẽ chọn một người bạn nhảy trong số những vị tiểu thư xinh đẹp phía dưới để mở màn cho bữa tiệc hôm nay.”

Ánh sáng của chiếc đèn ngọc thủy tinh lớn treo phía trên chiếu vào người Tạ Phong, sức quyến rũ của siêu sao Thiên Hoàng tuyệt đối không giả dối, anh vừa dứt lời thì có vô số phụ nữ nổi tiếng trong giới quý tộc tỏ vẻ kích động, trong mắt toàn là hình ảnh của Tạ Phong.

Bởi vì anh đột nhiên làm náo động đại sảnh, không biết là ai không nhịn được hưng phấn sợ hãi than, “Tạ Phong thật sự quá mê người!” Lâm Uyển đứng ở trong đám người, cho tới bây giờ trong các đại gia tộc thế gia đều không thiếu mỹ nam anh tuấn, mỗi người đàn ông cùng thế hệ với cô trong Nhà họ Dung đều có tướng mạo xuất sắc, nhất là em họ Dung Lạc của mình có phong thái tuyệt thế, nếu không phải vì anh quá mức lạnh lùng thì tuyệt đối còn hơn hẳn Tạ Phong gấp nhiều lắm. Chỉ với một cái chớp mắt mà ngay cả cô cũng bị người đàn ông đứng ở giữa bữa tiệc hớp hồn.

Lúc đang cười thầm thì cô lại kinh ngạc phát hiện Lâm Vũ Thần đang đứng cạnh mình không biết từ khi nào, “Anh!” Cô kinh hỉ thiếu chút nữa thét chói tai, không còn rảnh rỗi để ý tới nguyên nhân vì sao Tạ Phong lại thu hút nhiều sự chú ý như vậy nữa.

Nguyễn Tường mặc một bộ lễ phục màu đen cao quý lạnh lùng, tuy rằng ngôi sao điện ảnh và truyền hình không nên tham dự những trường hợp như vậy nhưng cô vẫn đến đây. Bởi vì toàn bộ giới giải trí đều cho rằng Nguyễn Tường và Tạ Phong là kim đồng ngọc nữ, nhưng mà chỉ có cô biết, diễn dafnlê quys*dôn ngoại trừ công việc ra thì người đàn ông anh tuấn đứng ở trung tâm bữa tiệc này vốn không hề để ý tới cô dù chỉ một chút. Anh luôn lễ phép lạnh nhạt với cô, lạnh nhạt giống như người xa lạ.

Nhưng vì sao lúc này người đàn ông mà ngày thường cô không dám mơ tưởng tới lại bước từng bước về phía này, mọi người cũng đã tản ra, họ đều tò mò muốn nhìn xem người phụ nữ có thể nhảy cùng Tạ Phong là ai.

Bước từng bước một càng lúc càng gần, thứ không thay đổi là nụ cười rung động lòng người bên môi của anh.

Nguyễn Tường khẩn trương một cách khó hiểu, Ảnh hậu đã từng hợp tác với vô số minh tinh nam lúc này lại tỏ vẻ bối rối lúng túng như một đứa trẻ. Trái tim cô kinh hoàng, máu sôi trào, ngay cả biểu cảm trên mặt là gì cũng không biết. Ánh sáng của đèn ngọc vô cùng bắt mắt làm cho Nguyễn Tường có chút mê muội, cô nhìn thấy rõ ràng Tạ Phong thật sự đi về phía cô, anh thật sự muốn mời cô khiêu vũ mở đầu ở bữa tiệc của anh sao? Hạnh phúc tới quá dễ dàng khiến cô kinh ngạc, giống như không nghe thấy gì ngoại trừ tiếng tim đập “Bang bang bang” một cách điên cuồng. Trong lúc kích động, Nguyễn Tường đỏ ửng hai má bước từng bước về phía trước, cô mong đợi chờ anh đến dắt tay mình.

Nhưng Tạ Phong lại không hành động như cô mong đợi mà cứ thế lướt qua cô đi ra phía sau!

Nguyễn Tường kích động, máu huyết nóng bỏng như bị ném lên không trung sau khi bị nước đá cọ rửa vậy, sắc mặt chuyển từ đỏ ửng thành trắng bệch. Cô ngơ ngác đứng đó, cảm thấy lúng túng vì hành vi vừa rồi của mình, không dám ngẩng đầu lên. Trong lúc xấu hổ cô đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nhìn bóng dáng Tạ Phong ở phía sau mình. Tạ Phong mỉm cười đi về chỗ ánh đèn rực rỡ của hội trường, ở một góc tối đen, anh đứng trước mặt một bóng người mảnh khảnh mặc lễ phục xanh biển, thật lâu thật lâu vẫn không cử động.

Mộc Yên nhíu mi, cô luôn không thích trở thành tâm điểm chú ý, nhưng vì anh ta đã cố ý đi đến nên cô bị ngàn vạn ánh mắt nhìn chăm chú.

Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy mình không nên đến đây. Vẻ mặt đã lạnh lùng đến cực hạn, cô lưu loát xoay người, chậm rãi đi về phía cửa.

“Này, chờ một chút.”

Tạ Phong đứng sau lưng kêu cô, nhưng cô lại chạy càng lúc càng nhanh, bước chân càng lúc càng dồn dập. Cô thật sự không hề muốn đến đây chút nào, nếu không phải vì lần đó thiếu anh thì cô tuyệt đối sẽ không tới nơi này. Thật muốn về nhà, cô cảm thấy gió thật lạnh, cô nhớ Dung Lạc.

Ánh sáng mờ trong góc tôi chiếu xuống thân hình mảnh mai, mang theo hương vị lạnh lẽo tuyệt tình, Tạ Phong đột nhiên vươn tay, giống như có cái gì lướt qua sinh mạng anh vậy, đầu rất đau, anh cố chấp vươn tay, giống như là muốn cố gắng bắt lấy cái gì đó, nếu không nắm chặt lấy thì có lẽ anh sẽ đau lòng đến chết.

“Không cần đi!” Anh có chút cố chấp muốn bắt lấy tay cô nhưng lại bị đối phương vô tình hất ra.

“Buông ra!” Quát khẽ thành tiếng, Mộc Yên ghét nhất là bị người nào đụng chạm nên mày nhíu càng chặt.

Nhận thấy chính mình vô lễ, thật ra Tạ Phong cũng không biết tại sao anh lại có hành vi cố chấp như thế. Anh chăm chú nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo của cô làm cho tim anh tan nát.

Thu lại sự xúc động vừa rồi, Tạ Phong nghi hoặc, “Vị tiểu thư này, có phải chúng ta quen nhau hay không?”

Mộc Yên khiếp sợ, trên gương mặt xinh xắn lạnh như băng cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng như ngày xưa.

Lúc này Tạ Thần mỉm cười tiến lên giải thích, “Tiểu Phong, cô ấy là một người bạn tốt của anh.”

Tạ Phong nhíu mày, đột nhiên trí nhớ có chút hỗn loạn, trán cực kỳ đau, nhìn cô gái quá mức xinh đẹp này rồi lại đột nhiên cười rộ lên, “Xin chào, tôi là Tạ Phong, em trai Tạ Thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.