Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 78: Chương 78: Chương 78: Thịnh thế quyến sủng, cam chịu làm quân cờ




Edit: susublue

Mấy ngày nay có mấy trận mưa to, trời hơi ẩm ướt, nhưng trong phòng ngủ lại rất ấm áp.

Mộc Yên dựa vào trong ngực Dung Lạc, vừa hôn xong, ngón tay trắng nõn của cô khẽ vuốt vết máu chảy thấm ướt quần áo của anh, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt dung túng của anh:“Vì một người không có gì như tôi mà anh lại không do dự hạ thủ độc ác với mình như vậy!” Cô tự châm chọc chính mình nhưng càng đau lòng vì anh nhiều hơn.

“Ai nói em không có cái gì?” Hôn môi cô rồi lại hôn trán của cô, Dung Lạc cười khẽ, “Em còn có anh.”

Tay phải bị băng của anh đã tháo băng gần hết, vết sẹo ở cổ tay rất sâu nên có chút đáng sợ.

Mộc Yên bàn tay bị thương của anh, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên cố chấp, anh hoàn mỹ như vậy, hai bàn tay trắng nõn, thậm chí ngay cả một người đen tối như cô dựa vào cũng được anh yêu chiều?

“Nếu, nếu có một ngày anh phát hiện người hiện tại đang nằm trong ngực anh không phải người như anh tưởng, vậy thì...”

“Anh sẽ mãi mãi không buông tay.” Anh có thể nhìn thấu mọi thứ trong lòng cô, Dung Lạc đón nhận tầm mắt của cô, “Không được nghĩ cái gì hết, chỉ cần tin tưởng anh là được rồi.”

Rốt cục cô cũng vươn tay về phía anh, ôm chặt anh, thở dài một tiếng, “Tôi chỉ cảm thấy không đáng cho anh thôi.”

“Không cần sợ, anh sẽ mãi mãi nắm tay em.”

Mộc Yên khiếp sợ, nhìn ánh mắt anh đau lòng, cô có cảm xúc vui mừng trước nay chưa từng có. Anh biết toàn bộ, anh nhìn thấu mọi cảm xúc của cô, anh biết cô luôn luôn lo lắng cái gì.

Vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, Mộc Yên chưa từng có cảm giác thỏa mãn như thế. Cái ôm của Dung Lạc vẫn ấm áp như thế, làm cho người ta muốn mãi mãi sà vào, sao cô có thể không thích được? Rosemary luôn tự tin thậm chí là ngông cuồng lại trở nên mẫn cảm đa nghi, yếu đuối khi đối mặt với tình thân và sự ấm áp.

Không ai có thể mạnh mẽ, cứng cỏi mãi mãi được, cô cũng giống vậy, cho dù có ý chí sắt đá, cũng có một mặt yếu ớt. Cô không muốn nghĩ đến một ngày nào đó khi anh biết mọi thứ về cô thì sẽ bỏ cô, cô thật sự rất sợ hãi, có nhiều người phản bội cô rồi, nhiều người hận không thể giết cô, cô thật sự sợ hãi, cô không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào.

“Dung Lạc.” Cô ôm cánh tay anh càng lúc càng chặt, giống như chỉ cần ôm chặt thì sẽ tiếp thêm dũng khí cho cô.

Anh ôm cô an ủi, nghe cô tiếp tục nói, “Bốn tuổi mẹ tôi qua đời, tôi bị đuổi về nhà họ Mộc, khi đó ánh mắt Hứa Nhã Như nhìn tôi rất dịu dàng, khi bị mất tình thương của mẹ thì tôi cảm thấy Hứa Nhã Như dốc lòng chăm sóc tôi đã khiến tôi cảm thấy ấm áp. Trên mặt bà ta luôn giữ nụ cười dịu dàng, kể chuyện cổ tích cho tôi nghe khi tôi ngủ, còn dịu dàng hơn mẹ tôi, bởi vậy người chị cùng cha khác mẹ Mộc Cẩm cực kỳ chán ghét tôi, bởi vì ghen tị nên cô ta gây phiền phức cho tôi khắp nơi, thậm chí ức hiếp tôi. Nhưng tôi cảm thấy trong lòng áy náy, dù sao vì tôi nên cô ta phải chia sẻ tình thương của mẹ.

Đến một ngày cha tôi, Mộc Quốc Hồng đi công tác trong hai năm, Hứa Nhã Như giống như đã thay đổi thành một người khác, thái độ đối với tôi thật sự thay đổi ba trăm sáu mươi độ, có thể gọi tôi là 'Cô bé lọ lem' cũng đúng. Khi đó tôi còn rất nhỏ nên rất đơn thuần, nghĩ rằng mình làm sai điều gì nên dì Hứa không thích tôi, vì muốn được bà ta thích nên tôi liều mạng học tập để nâng cao thành tích, nhưng Mộc Cẩm lại học không bằng tôi nên Hứa Nhã Như liền chán ghét tôi.

Khi đó trời rét đậm, một mình tôi tìm đồ trong nhà kho, Mộc Cẩm và đám người hầu đốt pháo hoa ở sân sau, không biết đã xảy ra chuyện gì, pháo hoa bay đến cửa nhà kho, bởi vì ở đây đều là những cật phẩm cũ dễ cháy nên lửa nhanh chóng lan tràn, đang lúc tôi sợ hãi muốn chạy từ nhà kho lên lầu hai thì nghe thấy âm thanh khóa cửa ở bên ngoài.

Trước khi ngất xỉu vì bị sặc khói, tôi nghe giọng nói của Hứa Nhã Như rất rõ ràng, “ Có khẳng định là Mộc Yên ở bên trong không?”Bà ta hỏi xong thì có người hầu lên tiếng trả lời, “ Đúng vậy.”Câu cuối cùng là, “ 'Khóa kín một chút, khi lão gia trở lại thì nói là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”Khói bay đầy trời, lửa càng lúc càng lớn, những người tôi tin để phản bội tôi, nếu không phải quản gia phát hiện đúng lúc thì nhất định tôi sẽ chết.”

Tim Dung Lạc chợt đau xót, thì ra những ngày anh không ở bên cô thì cuộc sống của cô đen tối hơn những gì anh tưởng tượng nhiều, cánh tay ôm cô cũng càng lúc càng chặt, như là sợ cô biến mất vậy.

“Cho nên, Dung Lạc, anh có hiểu không, anh có hiểu khi lòng tin sụp đổ, thế giới sẽ đảo điên không? Tôi thật sự không dám dễ dàng cảm nhận tình thương ấm áp của bất cứ ai, tôi rất sợ sẽ có một ngày mọi thứ tôi nhận được đều là giả.” Cô ôm anh, nói ra những chuyện đen tối được giấu kín trong lòng mình từ trước tới nay.

Đột nhiên, cả người cô bị anh ôm lên, đến khi đi đến két sắt trong phòng ngủ mới dừng lại.

Anh không nói gì cả, chỉ nắm tay cô, mười ngón đan vào nhau, anh cầm tay cô ấn mật mã trên két sắt, Mộc Yên kinh sợ, anh lại dùng ngày sinh nhật của cô làm mật mã.

Nụ cười trên mặt Dung Lạc vẫn yêu chiều dung túng như trước, nhưng sự chấp nhất vẫn nhiều hơn một ít.

Két sắt được mở ra, anh nắm tay cô cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương ở bên trong ra, trên đó có hoa văn cổ điển cực kỳ tinh xảo, Mộc Yên nhìn ra được đó là đồ cổ thượng phẩm.

Dung Lạc ôm Mộc Yên ngồi xuống giường.

Mở hộp gỗ ra, là một bộ cờ vua Trung Quốc được làm từ đá, chữ trên cờ vua đều được nạm vàng và kim cương, kỹ thuật mạ vàng xinh đẹp hoàn mỹ, không cần nghĩ cũng biết là vô giá. Nhưng Mộc Yên không hiểu, cô không hiểu vì sao Dung Lạc lại đưa cái này cho cô.

Nhìn cô nghi hoặc, anh đột nhiên cười khẽ hỏi cô, “Chúng ta cùng nhau chơi được không?”

Đột nhiên Mộc Yên có chút sờ, cô nhìn Dung Lạc mang bàn cờ vua lên, đặt hết quân cờ qua một bên, bên kia ranh giới, chỉ còn lại một con tướng lẻ loi trên bàn cờ.

“Đoán một câu thành ngữ!” Yêu chiều vuốt mái tóc dài của cô, anh nhìn cô đang suy nghĩ.

“Cẩn thận?” Suy nghĩ nửa ngày cô vẫn không được.

Sờ đầu của cô, anh nhìn cô giải thích, “Một mình chiến anh dũng.”

Mộc Yên sáng tỏ, “Sự sống trên bàn cờ, có vài chỗ giống cuộc đời của chúng ta, mỗi người đều là tướng lãnh cô độc, không thể lui về phía sau, cho dù bị thương cũng chỉ có thể đi về phía trước.”

Dung Lạc lắc đầu, vươn tay cầm quân “Tốt” đặt phía trước quân “Tướng”, giống như che khuất toàn bộ mưa gió cho nó. Anh mỉm cười với cô, “Tất cả người Nhà họ Dung đều nói anh khống chế toàn bộ thế cờ của Nhà họ Dung. Nhưng Tiểu Yên, trên thực tế anh chỉ tình nguyện làm một quân “Tốt” nho nhỏ che chở ở trước người em, bảo vệ em, giúp em ngăn cản mọi sự thương tổn. Cho nên em không phải cô độc một mình, em còn có anh!”

Quỳ một gối xuống thảm lông dê trắng tinh, vươn tay cầm bàn chân trắng nõn non mềm của Mộc Yên, anh hôn lên mũi chân trần của cô.

Chỗ tôn quý nhất của con người là đầu, mà chỗ hèn hạ nhất là chân, Mộc Yên hiểu được việc hôn mũi chân là của kỵ sĩ La Mã Hy Lạp cổ đại làm với công chúa, thậm chí là nữ hoàng mới được hưởng lễ tiết này, nó đại biểu cho sự trung thành và thờ phụng vô hạn của kỵ sĩ.

Nhưng Mộc Yên có tài đức gì mà lại được một người hoàn mỹ như Dung Lạc dung túng, yêu chiều, hôn chân cô như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.