Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 62: Chương 62: Chương 62: Anh ôm ấp




Edit: susublue

Có đôi khi, muốn biết mục đích của đối phương thì cách tốt nhất chính là phối hợp với cô ấy tiếp tục ngụy trang. Mà Dung Ngữ cũng nhận ra điều này, cô đứng ở cửa vừa thấy Mộc Yên đi đến liền vội vàng nghênh đón, “Con mẹ nó, chỗ dừng xe thật sự khó tìm!” Thấp giọng chửi một tiếng, cô nghiêm mặt nhìn mặt Mộc Yên sưng đỏ, “Chị dâu nhỏ, chị sao vậy?” Biết rõ còn cố hỏi.

“Không có gì.” Mở cửa xe ngồi vào trong, Mộc Yên liền tiếp tục im lặng.

Tựa đầu vào lưng ghế dựa, cô híp mắt như muốn ngủ.

Một đường không nói gì, ngoài xe trời dần dần tối lại, gió lớn giật mạnh, là dấu hiệu của một trận mưa to.

Mộc Yên từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận được gió thổi vào cửa kính xe, nếu cha của cô không phải Mộc Quốc Hồng, cô thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Mộc nữa, nếu bọn họ vẫn coi cô là Mộc Yên luôn ngoan ngoãn nghe lời như trước thì bọn họ đã hoàn toàn sai rồi!

Con mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, sự khôn khéo khiến mọi thứ trên thế gian mất đi ánh sáng chỉ trong nháy mắt.

Liếc mắt nhìn qua sườn mặt của tài xế, Mộc Yên cười, cô út nhà cô thật đáng yêu, nếu cô muốn giả bộ không phát hiện, vậy để cô tiếp tục chơi đi.

Lầu ba nhà họ Dung, nhìn trời chợt âm u, động tác đánh cờ của Dung Lạc dừng lại.

Trên bàn cờ, ván cờ đã kết thúc, quân trắng tiến, quân đen bị ăn. Nhìn kết quả toàn cục, anh đứng ở chỗ cao, tiến lùi có chừng mực, bày mưu tính kế.

Cờ đen cờ trắng, mỗi một quân cờ đều được sắp xếp tỉ mỉ, tựa như Nhà họ Dung lúc này, anh muốn phá ván cờ này, phải từng bước mạo hiểm.

“Cạch” Quân cờ trắng đặt lên bàn cờ, gương mặt Dung Lạc lạnh lùng, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.

“Thiếu phu nhân, cô đã trở lại.” A Cửu nhìn Mộc Yên dính mưa vừa mới vào đến cửa hơi kinh ngạc, “Tam tiểu thư đi với cô đâu?”

“Cô ấy đi đâu đó lát nữa mới trở về.” Cầm lấy khăn mặt trong tay A Cửu, Mộc Yên đưa thuốc Đông y trong tay mình cho anh, “Đem cái này vào phòng bếp trước đi.”

“Dạ, thiếu gia luôn chờ cô đó.”

“Lát nữa tôi đi lên.”

Mộc Yên vừa lau khô mái tóc dài, vừa đi lên lầu ba.

Bởi vì giầy đều ướt đẫm, cô chỉ đi chân không. Cửa lầu ba mở ra, hoa Tường Vi dại ở cửa sổ bị gió thổi thưa thớt.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Dung Lạc không có ngẩng đầu, ván cờ đã được giải, chiến thắng của quân trắng đã nằm ngay trước mắt. “Đã về rồi sao?” Anh hỏi cô, tiếng nói có chút mềm mại.

Mộc Yên cởi áo khoác ra đặt ở một bên, cả người giống như kiệt sức ngã xuống giường mình, nửa ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô muốn nghỉ ngơi một chút.

Không nghe thấy cô trả lời, Dung Lạc nhẹ nhăn mày lại, một tiếng 'Cạch.' Vang lên, cờ trắng được đặt lên bàn cờ, có khí phách, chỉ trong nháy mắt đã thâu tóm quân cờ đen.

“Làm sao vậy?” Đi hai ba bước đến trước giường của cô, cầm lấy khăn mặt anh ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô lau mái tóc dài ướt sũng.”Gặp mưa sao?” Cầm tay cô ở một bên lên, cảm thấy lạnh như băng làm cho anh nhíu chặt mày.

“Đi tắm nước ấm đi.” Không dừng động tác lau tóc cho cô, gạt mái tóc dài bị mưa làm ướt nhẹp ra, trên khuôn mặt trắng nõn bị sưng đỏ hằn thành dấu làm cho mắt anh âm trầm.

“Chuyện gì xảy ra?” Khẽ vuốt dấu tay trên mặt cô, sự tức giận trong mắt anh tăng lên cuồn cuộn không hề giảm.

“Dung Lạc.” Cô nhìn anh tức giận, nhẹ nở nụ cười.

Tóc dài rũ xuống, bị dính nước mưa cộng thêm đôi mắt trong suốt, giúp cô khiến người khác cảm thấy thương yêu.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh thật sự bị cô đánh bại, đứng lên đi kêu A Cửu lấy thuốc mỡ giảm sưng đến. Nhìn bóng lưng anh dần dần biến mất, Mộc Yên đứng dậy muốn đến phòng tắm để tắm nước ấm.

Thay áo ngủ, lúc cô đi chân trần ra ngoài vừa đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang nhíu mày của anh. Lại làm sao nữa? Cô còn đang nghi hoặc thì thấy anh bước nhanh tới đây, ôm ngang cô lên, đôi môi tinh xảo mím chặt, thực dễ để người ta nhìn ra anh đang tức giận.

“Mắc mưa mà còn đi chân trần!” Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, phủ thảm lên đôi chân ngọc ngà của cô.

Nhìn anh vẫn nhíu mày, Mộc Yên tới gần, vươn tay giúp anh kéo giãn chân mày ra.

Bắt lấy ngón tay ấm áp của cô, Dung Lạc thở dài: “Cô nhóc ngang ngược, mắc mưa về nhà còn không thành thật!”

Ngón tay thon dài nhẹ bôi thuốc mỡ lên mặt cô, động của anh hết sức mềm nhẹ. Mộc Yên ngoan ngoãn ngồi đó, cảm nhận được thuốc mỡ lạnh lạnh trên mặt, cảm tháy hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái.

“Đau không?” Vết sưng đỏ trên mặt cô từ từ hằn rõ dấu làm cho anh thấy đau lòng.

Mộc Yên nhìn anh, tủi thân, chua sót, cùng với cảm động, những cảm xúc cô chưa bao giờ chạm đến liền cuồn cuộn dâng lên. Đối với người chưa bao giờ được ai quan tâm như cô mà nói, sự ấm áp như vậy quá mức xa xỉ. Dù có mạnh mẽ như thế nào, cô cũng không trốn tránh được sự thật là mình chỉ mới mười chín tuổi.

Cảm xúc cuồn cuộn dâng lên khiến cô vươn tay ôm lấy Dung Lạc, cảm nhận được sự ấm áp đặc biệt trong ngực anh.

Hơi kinh ngạc một chút, Dung Lạc cũng ôm chặt cô, vỗ nhẹ lưng cô từng chút một.

Tựa vào trong lòng anh cảm nhận sự yêu chiều của anh, cô đã sớm quăng mất sự đau đớn trên mặt ra sau đầu, Mộc Yên cười khẽ: Thì ra, điều tốt nhất trên thế giới này là thuốc giảm đau, thật ra là cái ôm của anh mới đúng, sự ấm áp làm cho người ta say mê.

Căn phòng ấm áp, hai người đều ăn ý im lặng. Đến khi Mộc Yên mệt mỏi dựa vào trong ngực anh ngủ thiếp đi, Dung Lạc mới đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cho cô.

Anh ngồi ở bên giường của cô, nhìn vết thương trên mặt, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia sát ý. Nếu cô không muốn nói, anh sẽ không hỏi, đây là sự yêu chiều mà anh dành cho cô, nhưng, như vậy cũng không có nghĩa là anh sẽ tha cho người làm cô bị thương, anh tự có biện pháp khiến cho người dám tổn thương cô chịu trừng phạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.