Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 58: Chương 58: Chương 58: Trêu chọc cô, đều phải chết




Edit: susublue

Trên sô pha trong phòng khách, Mộc Yên ôm đầu gối sợ hãi than “Quả nhiên người phụ nữ này là hung thủ!” Rồi sau đó, tuy rằng cô không được tự nhiên nhưng vẫn rất bội phục mà nhìn thoáng qua Dung Lạc khen ngợi “Anh lại đoán đúng rồi!” Sau khi nói xong há mồm ra ăn nho anh đút.

Nhìn vỏ nho trên bàn, Mộc Yên mới phát hiện anh lại luôn chuyên tâm lột vỏ nho cho cô. Chẳng qua vì cô xem tiết mục phá án rất nhập tâm nên mới không chú ý tới nho mình đang ăn trong miệng đều do anh đút.

“Dung Lạc, anh nói xem, vì sao người phụ nữ này muốn giết anh ta?” Cô gối đầu lên đùi anh, bởi vì miệng đang ăn trái cây nên giọng nói không rõ.

Biết cô vẫn chú ý đến tiết mục giết người trên TV, anh bất đắc dĩ nói, “Tôi cũng không phải cô ta, sao tôi biết được?”

“...”

“Có phải vì thích người đàn ông đó không? Nhưng thích nhiều năm như vậy, bởi vì không được hồi đáp nên mới giết anh ta sao? Như vậy thì quá khát máu rồi.”

Anh nhìn cô cười khẽ, “Quả thật rất khát máu.” Nhưng con người vốn cũng rất khó hiểu.

“Dung Lạc, nếu anh giống người phụ nữ kia, thích một người rất nhiều năm, nhưng không được đáp trả, anh cũng sẽ giết đối phương sao?”

Mộc Yên hỏi một cách vô tâm, hỏi xong cô còn có chút hối hận, cô cảm thấy mình hỏi vấn đề này càng ngớ ngẩn hơn. Nếu muốn đặt giả thiết, vậy thì giả thiết phải có cơ hội trở thành sự thật, nhưng chỉ sợ ngay cả tỷ lệ anh thích một người cũng chỉ có không phần trăm. Nhưng câu hỏi của cô lại là nếu, 'Dung Lạc thích một người rất nhiều năm?'

Sao có thể được? Ngay cả tỷ lệ phần trăm thích một người còn không có. Bởi vậy Mộc Yên không trông cậy vào Dung Lạc sẽ trả lời cô, huống chi cô còn so sánh anh với một nữ tội phạm giết người.

“Tôi không phải cô ta, vĩnh viễn sẽ không đi đến bước này.” Giọng nói lạnh lùng làm cho Mộc Yên cả kinh, nhưng sau đó cô liền suy nghĩ cẩn thận lại, quả thật Dung Lạc sẽ không đi đến bước này, nếu anh thích một người không cần quá nhiều năm, nói thẳng ra sợ là đối phương sẽ đồng ý ngay, nào có chuyện giết người trả thù và mưu sát phức tạp như vậy.

“Nếu không đi đến bước này, tôi cũng sẽ không giết người tôi yêu.” Mộc Yên ngồi dậy nghiêng đầu nhìn anh lại nghe anh nói câu này.

“Nhưng tôi sẽ giết hết tất cả những người cô ấy thích, sau đó cột cô ấy vào bên cạnh mình dù thế nào cũng không thể thoát được.” Rõ ràng là người ôn hòa như ngọc, nụ cười cũng rất tao nhã, nhưng vì sao lời này lại làm Mộc Yên cảm thấy lạnh chứ? Cô nhớ rõ phòng trong phòng khách không mở điều hòa mà.

“Thiếu gia.” Không biết khi nào mà A Cửu đã vào đến nơi, anh nghiêm trọng nói nhỏ vào tai Dung Lạc cái gì đó.

“Theo tôi đến thư phòng.”

“Dạ.”

Nhìn lại cô nhóc vẫn đắm chìm trong tiết mục phá án, vỗ đầu của cô sau đó mới dẫn theo A Cửu đi vào thư phòng lầu hai.

“Thiếu gia, có người đưa cho ngài cái này.” Mở túi tài liệu bằng giấy ra, vẻ mặt Dung Lạc nghiêm túc liếc mắt nhìn cái đó một cái.

“Ai đưa?” Giọng nói lạnh lùng như đóng băng, A Cửu vẫn luôn đi theo bên cạnh Dung Lạc biết đây là dấu hiệu thiếu gia tức giận.

“Là một người nhìn như đàn ông, anh ta nói anh ta được người khác nhờ vả đưa tới đây, bên trong có cái gì đó rất quan trọng, muốn tôi nhất định phải giao tận tay cho thiếu gia, anh ta còn nói...” Nhìn ánh mắt A Cửu trong rõ ràng đang trốn tránh, sắc mặt Dung Lạc lại rét lạnh thêm.

“Nói cái gì?”

A Cửu lo lắng, nhắm mắt lại cắn răng nói: “Anh ta nói, anh ta nói thiếu phu nhân là một người phụ nữ không biết chừng mực.”

“Vô liêm sỉ!”

Dung Lạc gầm lên, đứng lên, mắt lạnh làm A Cửu nhìn sợ tới mức run run, mắt lạnh như băng quả thực có thể giết người.

“Thiếu, thiếu gia thân thể cậu mới hồi phục, đừng nóng giận.”

“Lời đồn bên ngoài cũng có thể tin?” Dung Lạc luôn lạnh lùng xa cách, ít khi tức giận, nhưng lực sát thương là vô hạn.

“Dạ, dạ, tôi không tin.” A Cửu cúi đầu, hiện tại còn muốn đi chết.

“Cậu đi ra ngoài đi.” Thở dài một hơi, Dung Lạc cũng không ngờ mình lại tức giận như vậy, thậm chí giận chó đánh mèo trách A Cửu. Nhưng không có cách nào, chỉ cần là chuyện của cô anh vĩnh viễn không thể giữ vững lý trí.

“Dạ dạ, tôi đi ra ngoài.” A Cửu vội vàng chạy ra ngoài, anh cũng không dám khiêu chiến với khí lạnh mạnh mẽ như vậy.

“Khoan đã.” Hai chữ này vừa ra khỏi miệng Dung Lạc, trái tim A Cửu đột nhiên kêu “Lộp bộp” một tiếng, thiếu chút nữa đã ngừng đập.

“Thiếu gia còn có gì dặn dò?” Anh kiên trì hỏi, giọng nói còn run run.

“Giúp tôi điều tra xem rốt cuộc tập tư liệu này đến đây như thế nào.” Mắt Dung Lạc âm u, “Bao gồm cả người đàn ông đưa mấy thứ này tới đây.”

“ Dạ, tôi đi làm ngay.”

“A Cửu, điều thứ chín mà nhà họ Dung huấn luyện là cái gì?” Dung Lạc dựa vào trước bàn, giọng nói tùy ý mà đầy lực uy hiếp của một người lãnh đạo.

“ Chuyện của chủ nhân người hầu không thể tò mò, không thể bàn tán ỏ mọi nơi, càng không thể nhúng tay vào, nghe thấy cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy gì.”

“Tốt lắm.” Khóe môi Dung Lạc nhếch lên nở một nụ cười kỳ lạ, “Biết nên làm thế nào rồi chứ?”

“A Cửu hiểu.”

“Tốt lắm, đi ra ngoài đi!”

“Dạ”

Đóng cửa thư phòng lại, A Cửu vẫn nắm chặt tay, tay đầy mồ hôi. Vừa rồi thiếu gia thật đáng sợ!

Trong thư phòng, tập tài liệu được để trên mặt bàn, không để ý tới nội dung điều tra, sắc mặt Dung Lạc nghiêm túc nhìn đống báo cáo chi tiết này. Rốt cuộc là ai?

Nhưng anh đã nhanh chóng bị mấy tấm ảnh chụp hấp dẫn, nhất là ảnh chụp với người đàn ông chướng mắt kia, mắt phượng híp lại, trong mắt rõ ràng là sát ý. Những người này, một người anh cũng sẽ không bỏ qua.

Đột nhiên anh nhớ tới câu hỏi vui đùa vừa rồi Mộc Yên hỏi anh, “Nếu anh thích một người rất nhiều năm, nhưng không được hồi báo, anh cũng sẽ giết đối phương sao?”

“Tôi sẽ không giết người tôi yêu, nhưng, tôi sẽ giết tất cả những người cô ấy thích.”

Không, không chỉ có người cô thích. Hiện tại Dung Lạc càng khẳng định: Chỉ cần là người từng trêu chọc cô, toàn bộ đều phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.