Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Tuấn tú tao nhã




Buổi sáng hôm sau.

Mở tủ quần áo ra chọn một cái váy dài màu lam nhạt, tiểu Mộc Yên ngồi trước bàn trang điểm đài cởi buộc tóc. Tức thì, tóc đen như thác nước đổ xuống hai vai cô, làm tăng thêm vài phần nữ tính. Nhìn thoáng qua bàn trang điểm người hầu vừa mới đưa vào đến đồ trang điểm còn chưa xếp xong, nhíu mày, mặt hướng lên trời đi ra khỏi phòng ngủ.

“Nhị tiểu thư, xe đã chờ ở bên ngoài.” Lý quản gia đi theo Mộc Yên xuống lầu đưa cô ra ngoài, tài xế mang bao tay màu trắng mở cửa xe ra, tiểu Mộc Yên chậm rãi cúi đầu, ngồi vào trong xe.

“Lý thúc, nói với ba tôi một tiếng, tôi theo yêu cầu của ông ấy đi gặp Dung thiếu gia .”

“Dạ nhị tiểu thư.” Lý quản gia dặn dò tài xế một chút về địa điểm đi và chú ý an toàn, cung kính nhìn Mộc Yên ngồi trên xe dần dần đi xa.

Thời gian hẹn gặp mặt là 10 giờ. Thế nhưng lại đến sớm hơn khoảng hai giờ, nhìn xuyên qua cửa xe cũng không nhìn thấy tòa kiến trúc cao lớn này, cô chỉ biết lần này là đi ra vùng ngoại ô thành phố.

Xuống xe, dưới chân là đường nhỏ lót đá cuội, một mảnh màu xanh mênh mông. Bởi vì vừa mới mưa, trên lá trà đọng sương sớm. Những người hầu hái trà mỗi người như bay qua bay lại, bọn họ dùng hai tay trắng nõn linh hoạt nhanh nhẹn hái trà trên cây xuống. Màu xanh biếc của trà làm nổi bật những bóng dáng xinh đẹp đó, tạo thành một bức tranh xinh đẹp.

Nơi này là —— vườn trà?

Gió thổi qua, trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngát.

Tiểu Mộc Yên cười khẽ, còn chưa gặp qua người đang ở vườn trà này đâu?

Ở trên lầu trong vườn trà, xen trong tiếng hái trà còn có tiếng kẽo kẹt vang lên.

“Ngài chính là Mộc tiểu thư.” Một nữ hầu đến hỏi cô.

Tiểu Mộc Yên gật đầu, để cô ta đi phía trước dẫn đường.

“Tôi sáng sớm đã ở đây chờ tiểu thư, Dung thiếu gia đang ở lầu ba, tôi dẫn cô đi gặp ngài ấy.”

“Làm phiền rồi”

“Mộc tiểu thư khách khí , đây là việc tôi phải làm .”

Cửa gỗ chậm rãi mở ra, Mộc Yên nhìn thấy bóng dáng của người nọ, mỉm cười.

Cô gái mắt to vừa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lui xuống.

Mộc Yên chậm rãi đi vào, trên mặt cô biểu tình phức tạp nhưng chỉ một giây sau liền khôi phục bộ dáng lúc trước mỉm cười.

“Tôi là Mộc Yên, không nghĩ tới lại gặp anh ở chỗ này.” Tiểu Mộc Yên tươi cười sáng rạng còn sáng hơn ánh nắng ngoài cửa sổ, tuy rằng ngoài miệng là nói như vậy, nhưng cũng không phải thật sự ngoài ý muốn gặp lại Dung Lạc.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô liền không nói gì, tiếp tục bắt tay vào pha trà. Quần áo màu trắng cổ điển, tay áo tùy ý nhẹ nhàng xắn lên, trên người Dung Lạc có một loại khí chất tao nhã. Trà cụ tinh xảo, mặt trên tỉ mỉ chạm khắc hoa văn màu chàm cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp.

“Mộc tiểu thư nguyện ý cùng tôi kết hôn?”

Tiếng nói réo rắt, hơi chút trầm thấp. Đây là câu đầu tiên người đàn ông nhìn tao nhã nhưng lạnh lùng này nói với cô, đi thẳng vào vấn đề cũng quá trực tiếp đi.

“Vậy còn anh?”

Mộc Yên mỉm cười đem vấn đề ném trở lại cho hắn, cô ngồi trên ghế mây im lặng nhìn hắn pha trà.

Chén trà nhỏ được hắn đổ nước sôi vào ngâm trà.”Nếu Mộc Yên tiểu thư nguyện ý, tôi sẽ nghe theo an bài của cha, không có dị nghị gì.” Mộc Yên ngạc nhiên, cô nhìn hắn chậm rãi đem lá trà bỏ vào ấm, nâng ấm trà Sa Hồ lên, đổ trà vào chén. Lá trà bị ngâm trong nước nóng, nhất thời tỏa ra mùi thơm bay khắp bốn phía. Trà nghệ tốt!

“Muốn nếm thử hay không?” Ngón tay thon dài chấp nhất đưa chén trà tới trước mặt Mộc Yên.

“Cám ơn.” Cô mỉm cười, nhìn người đàn ông trước mắt vẫn một vẻ mặt hờ hững lại tao nhã, Mộc Yên thật sự rất khó hiểu một công tửtao nhã nhưng lạnh lùng như vậy làm sao có thể chấp nhận an bài trong nhà cùng nàng tiến hành đám hỏi của gia tộc. Huống chi, tuổi bọn họ khác xa như vậy!

“Dung tiên sinh rất thích trà sao?” Nhìn vẻ mặt hắn tự nhiên chậm rãi phẩm trà, nàng bỗng nhiên cảm thấy toàn thân cũng từ từ thả lỏng.

Dung Lạc gật đầu, buông chén trà xuống, hắn lại nhớ tới vừ vấn đề kia “Về hôn sự, nếu Mộc tiểu thư không có dị nghị gì, tôi sẽ vâng theo an bài của cha.” Thanh âm thản nhiên, bởi vì vừa mới uống trà khiến cho hơi thở của hắn có hương thơm của trà.

Tiểu Mộc Yên tựa tiếu phi tiếu nhìn người trước mắt, “Dung tiên sinh cứ như vậy cùng tôi kết hôn, không sợ phẩm chất đạo đức tôi không tốt thậm chí là bại hoại sao?”

“Mộc tiểu thư cũng muốn xử lý tốt mọi chuyện, không phải sao?”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thờ ơ giống như thời điểm lần đầu tiên Mộc Yên nhìn thấy hắn, giống như dù xảy ra chuyện gì cũng không khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Quả nhiên là đám hỏi gia tộc, khóe miệng Mộc Yên hiện lên một độ cong trào phúng. Quả nhiên là trưởng tử của gia đình thương gia, hết thảy đều lấy lợi ích của gia tộc làm nền tảng

“Tôi sẽ cố gắng trở thành người vợ khiến anh hài lòng.”

Cô gái mặc váy dài màu lam nhạt cười sáng lạn, Dung Lạc lại nhẹ nhàng nhăn mày. Nụ cười giả dối như vậy, hắn gặp qua nhiều rồi.

“Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.” Vừa nói, ánh mắt Dung Lạc nhìn phong cảnh vườn trà phía dưới lầu.

Hắn lại thở dài trong lòng, cô gái này so với lần đầu hắn gặp tựa hồ có chỗ nào đó khác lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.