Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 35: Chương 35: Chương 35: Tai nạn xe cộ (1)




Edit: susublue

Mộc Yên bị Dung Lạc đè dưới thân, không nhúc nhích được chút nào, lại bởi vì nhà tổ của nhà họ Dung nằm ở ngoại ô thành phố, đoạn đường gập ghềnh, xe rất xóc nảy.

Trời mưa to, dù Chu Hàn cố gắng lái xe thế nào cũng không thể giữ vững được.

Rốt cục cũng đến đoạn đường bằng phẳng, Mộc Yên dốc toàn lực nâng người đang đè cô lên, nhưng bởi vì một cú xóc nảy mạnh, làm cho cánh tay cô run lên, cả người Dung Lạc liền đè xuống người cô.

“Dung Lạc, thế nào ?”

Mộc Yên ôm anh, cố gắng điều chỉnh tư thế để anh thoải mái một chút.

“Khụ... Khụ...”

Dung Lạc vô lực dựa vào người cô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ có tiếng ho khan đứt quãng mới cho thấy anh còn sống.

Hai tay Mộc Yên ôm chặt giúp anh ngồi thật vững vàng, trong lòng lại suy tư: Phát bệnh nặng như vậy, nhất định không đơn giản chỉ là bệnh bao tử.

Mộc Yên cúi đầu, nhìn mặt Dung Lạc không còn chút máu, hơi nhíu mày.

“Chu Hàn, còn xa lắm không?”

Bởi vì vị trí lái và ghế sau được ngăn cách bằng một miếng thủy tinh, cho nên Mộc Yên muốn nói chuyện với Chu Hàn thì không thể không hét lên.

“Thiếu phu nhân, còn gần một tiếng nữa.”

Biết Mộc tiểu thư đã được thiếu gia nhận định, cho nên từ trước tới giờ Chu Hàn đều gọi Mộc Yên là thiếu phu nhân.

Một tiếng! Mộc Yên lập tức nhíu mày, “Dung Lạc, anh có sao không?” Cô cầm tay hắn, “Anh có cần uống thuốc gì không? Là loại thuốc lần trước anh uống đó...”

“Không... Khụ... Không sao.” Anh ngắt lời cô, “... Chờ một chút... Khụ khụ... Đợt một lát nữa sẽ tốt lên thôi.”

“Nhưng mà...”

Nhìn Mộc Yên lo lắng, sắc mặt tái nhợt của Dung Lạc hiện lên một nụ cười vô lực: “Ngoan, đừng sợ.”

Bởi vì nói chuyện nên anh lại ho khan kịch liệt, tuy ngoài mặt trông Mộc Yên bình tĩnh, nhưng trong lòng lại loạn thành một đoàn.

“Dung Lạc, anh không nên nói nữa.”

Đã rất lâu rồi cô không lo lắng như vậy, bởi vì thân phận con gái ngoài gia thú đáng xấu hổ nên từ nhỏ Mộc Yên đã bị đưa đến Seattle. Không có tình thương của cha, mẹ thì mất sớm, tuy rằng tuổi cô còn nhỏ, nhưng vì một mình sống ở nước ngoài nên cũng học được rất nhiều cách để sinh tồn, do đó từ nhỏ cô đã được dạy cách cư xử không hoảng hốt, nhưng Dung Lạc lại bất ngờ phát bệnh thật sự đã làm cho cô cảm thấy mình không khống chế được bản thân mà kích động.

Đoạn đường này quá hẻo lánh, lại mưa to, cho nên nhanh chóng chạy vào trung tâm thành phố là biện pháp duy nhất, mà điều cô có thể làm đó là cố gắng giúp Dung Lạc duy trì tỉnh táo.

Vươn tay, cô không ngừng vỗ nhẹ vào sau lưng Dung Lạc, giúp anh thoải mái một chút.

Cảm giác được bên trong xe càng lúc càng lạnh, Mộc Yên mới nhớ tới mình có mang theo kẹo bạc hạ, cô lấy một viên ra, nhẹ giọng nói vào tai Dung Lạc: “Ngậm cái này trong miệng, không được nuốt xuống.”

Dung Lạc hé miệng, chậm rãi ngậm kẹo, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái làm cho lồng ngực nặng nề trở nên tốt hơn một chút.

Dung Lạc được hương vị bạc hà làm cho tỉnh táo hơn nhiều, hắn gian nan dùng sức rời khỏi người Mộc Yên.

Nhưng xe lại xóc nảy mạnh, Dung Lạc lại nằm đè lên người cô.

“Khụ khụ... Khụ khụ. . . .”

Nghe anh ho đến tê tâm liệt phế( đau khổ tột cùng), mắt Mộc Yên hiện lên vẻ đau lòng mà ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện.

Nhìn mưa to ngoài cửa xe, Mộc Yên chỉ có thể ôm chặt Dung Lạc trong lòng.

Dung Lạc tựa vào bờ vai gầy yếu của cô, tiếng thở dốc rất nhỏ và khí nóng hà vào cổ cô khiến cần cổ trắng nõn trong chốc lát liền ửng hồng.

“Dung Lạc, vì sao anh lại ho dữ dội như vậy?”

Mộc Yên cũng nghĩ có lẽ anh hắn sẽ không nói cho cô biết, nhưng nhìn thấy anh đột nhiên vì ốm đau mà trở nên suy yếu như thế, liền nhịn không được hỏi.

“... Khụ, em, em, không cần lo lắng.”

“Sao lại không lo lắng, anh ho dữ dội như vậy.”Lông mi của cô run run.

Lúc Mộc Yên nghĩ rằng Dung Lạc sẽ không nói cho mình biết, lại thấy bàn tay quen thuộc, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô.

“... Trở về, sẽ nói cho em biết. Khụ... Khụ khụ...”

Vì động tác này hao tổn rất nhiều sức lực, nên vừa nói xong Dung Lạc liền ho khan kịch liệt.

Vội vàng nâng anh dậy, Mộc Yên nắm tay anh, cảm nhận được lòng bàn tay anh lạnh lẽo làm cho trái tim của cô cũng lạnh đi.

“Anh không cần nói nữa.” Cô gắt gao nắm tay anh, lông mi dài run nhè nhẹ, giống như đang thể hiện sự lo lắng của cô.

“... Không có việc gì đâu .” Dung Lạc cười suy yếu, lúc này Mộc Yên mới phát hiện thì ra anh vẫn đang an ủi mình.

“Đừng nói nữa .” Mộc Yên nhìn cổ họng anh sắp tắt tiếng.

Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa bao phủ cửa kính xe, phát ra tiếng vang “Bùm bùm“.

Trên đường có ổ gà, xe lao xuống, làm cho đầu Dung Lạc đang tựa vào hõm vai cô lay động, môi hôn vào cần cổ Mộc Yên.

Mộc Yên hơi giật mình, cô có thể cảm nhận rõ ràng được đôi môi mềm mại lạnh lẽo đang dán vào cổ mình.

Đó là —— môi của anh——

Ý thức được điều này, trái tim Mộc Yên bối rối nhảy lên, theo nhịp xóc của xe, Dung Lạc tựa vào vai cô cũng lắc nhẹ, đôi môi của anh, nhẹ nhàng ma sát vào cổ cô. Tuy rằng Mộc Yên biết, bây giờ quan trọng nhất là thân thể của Dung Lạc, nhưng anh cứ liên tục hôn không ngừng làm cho Mộc Yên không có cách nào bỏ qua được.

Tâm phiền ý loạn, giống như có móng vuốt mèo gãi vào chỗ nhạy cảm vậy.

Xấu hổ, cô đành phải dời lực chú ý ra chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa xe, mưa to mưa tầm tã, không thể nhìn rõ khung cảnh ngoài cửa sổ.

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, thấy vậy, Mộc Yên có chút lo lắng hét về phía vị trí điều khiển: “Chu Hàn, mưa càng lúc càng lớn, không thể chạy nhanh quá.”

Thấy xe chạy nhanh hơn, Mộc Yên nhíu mày. Xe xóc nảy dữ dội, bắt đầu chạy tán loạn trên đường như một con ngựa hoang thoát cương.

“Chu Hàn!” Mộc Yên hét to.

“Oanh —— “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.