Thiên Vu

Chương 629: Chương 629: Vinh quang giả chi vực.




- Đó là cái gì?

- Mấy ngày trước có tin tức lan truyền, nơi mai táng Cổ Phong theo Đại tự nhiên náo loạn lần này cũng đã xuất thế, chính vị vậy các đoàn vinh quang mới đổ dồn về phía biên hoang.

- Nơi mai táng Cổ Phong?

Nghe nói tới nơi mai táng Cổ Phong, trong lòng Trần Lạc ngẩn ra, vội vã hỏi :

- Tin tức này là thực hay giả ?

- Cái này… Không cách nào phán đoán.

Trần Lạc dù sao cũng không nghĩ tới Đại tự nhiên thẩm phá dĩ nhiên sản sinh ảnh hưởng lớn như vậy với thế giới Huyền Hoàng, càng không có nghĩ tới ảnh hướng đến rất nhiều di tích cổ bên dưới khiến chúng dồn dập hiện thế, chỉ là không rõ nơi mai táng Cổ Phong đến tột cùng có hiện thế hay không, nếu như là thực sự, nghĩ đến đây Trần Lạc liền nở nụ cười, vừa đúng dịp khiến khắp thế gian tới tìm kiếm, nhưng đáng tiếc tin đồn này chỉ là tin truyền, thật giả thế nào cũng không ai nói chắc được.

- Miêu đoàn trước, các ngươi cũng muốn đi biên hoang sao?

Miêu Hoành gật gù, đáp lại:

- Tuy rằng không cách nào xác định tin tức có thực hay không, bất quá nơi mai táng Cổ Phong chính là di tích thượng cổ số một, ẩn giấu rất nhiều bí mật thượng cổ, dù thế nào cũng phải tới thử xem, huống chi cho dù tin tức là giả, hiện tại Đại tự nhiên rung chuyển, Mê Vụ Sâm Lâm cũng đáng đi vào mạo hiểm một chuyến.

Trần Lạc tự rót uống một mình, chìm vào suy tư.

Miêu Hoành giống như rất hiếu kỳ với hắn, do dự một chút, hỏi:

- Không biết Trần huynh đệ muốn đến nơi nào?

- Ta cũng giống cách ngươi, muốn đi tới biên hoang.

Thần tình Miêu Hoành ngẩn ra, có chút khó có thể tin nhìn hắn, Trần Lạc cười cười, hỏi:

- Thế nào?

- Ngươi cứ đơn giản như vậy lên đường, một mình tới biên hoang?

- Ta không gia nhập đoàn vinh quang, không thể làm gì khác hơn là đi một mình.

- Không biết Trần huynh đệ đi biên hoang làm gì?

- Đến trấn nhỏ biên hoang tìm một người.

Trần Lạc cảm thấy mặc kệ tin tức liên quan tới nơi mai táng Cổ Phong là thực hay giả, cũng phải đi tới khách sạn Duyệt Lai tại trấn nhỏ biên hoang tìm lão bản Mạn Đà La phu nhân hỏi một chút sự tình nơi mai táng Cổ Phong.

Miêu Hoành ngưng mi nói:

- Vùng biên hoang nguy hiểm tầng tầng, cũng vô cùng hỗn loạn, không chỉ có ma thú qua lại quy mô lớn, cũng thường xuyên có Vu sư hắc ám tà ác thường xuyên xuất hiện, có thể nói là long xà hỗn tạp, cũng tuyệt đối là đầm rồng hang hổ, tiểu huynh đệ lẻ loi một mình đi tới thực sự là quá nguy hiểm.

- Cẩn thận một chút là được rồi.

Trần Lạc nâng chén uống rượu, tất cả đều là hào hiệp, trong lúc nói cười đều biểu lộ ra hai chữ tùy ý, phảng phất như vùng biên hoang được xưng là vùng hỗn loạn nhất nhưng trong mắt hắt chỉ là một cái thôn xóm bình thường, muốn đi liền đi, muốn tới liền tới. Vẻ mặt Miêu Hoành quái dị nhìn hắn, tất không thể lý giải được, theo hắn nghĩ đến, người trẻ tuổi này trên thân không cảm giác được chút khí tức tinh thần và khí tức linh lực nào, hẳn không phải là Vu sư cũng không phải Trận sư, hay là thân phận hắn phi phàm, nhưng sao không thấy có cao thủ đi cùng, một người trẻ tuổi bình thường như vậy, vừa không có cao thủ đi cùng vì sao lại không hề sợ hãi vùng biên hoang? Nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng nổi, hay là người hắn tìm kia vô cùng trọng yếu, trọng yếu đến mức không để ý tính mạng nguy hiểm đi tìm, Miêu Hoành cũng chỉ có thể cho là như vậy.

Bên cạnh, Lâm Ngọc Sơn, Niệm Kiều và một đám người đoàn vinh quang Phi Thiên tưởng rằng Miêu Hoành chỉ qua tùy tiện hỏi thăm vài câu, không nghĩ tới dĩ nhiên ngồi xuống uống rượu với người thanh niên kia, hơn nữa còn hàn huyên lâu như vậy. Niệm Kiều rất buồn bực, đoàn trưởng đại nhân và gia hỏa này có gì chung để tán gẫu cơ chứ, cẩn thận lắng nghe qua, càng nghe càng khó chịu, khinh thường nói:

- Thực không chịu nổi, khi Miêu đoàn trưởng nhắc tới vùng biên hoang, gia hỏa này không những không có một tia kính nể, trái lại vẫn hời hợt nói cái gì “Cận thận một chút là được”. Thực sự hắn chỉ là một gã nông dân bình thường, cái gì khác cũng không phải, cần gì phải lôi kéo như thế?

- Niệm tiểu thư hà tất phải chấp nhặt với hắn, nông dân mà, không từng va chạm xã hội, tự nhiên rất là vô tri, hắn làm sao có thể biết được vùng biên hoang là địa phương như thế nào.

Lâm Ngọc Sơn không nhanh không chậm phẩm trà thơm, hơi cười nhạt nói:

- Hay là trong mắt hắn, vùng biên hoang có thể cũng giống như chợ trong thành, người nào muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, còn có thể tùy tiện di dạo, ha ha… Ra ngoài cảm giác thật tốt, không nghĩ tới còn gặp phải loại chuyện hài như thế này.

- Không được, ta phải đến giáo huấn gia hỏa không biết sống chết kia.

Niệm Kiều đứng lên, đi tới, khoanh tay trước ngực cất giọng khiển trách:

- Này, gia hỏa vô tri ngươi thật đúng là ngu si, vùng biên hoang là nơi ngươi có thể đi sao? Ngươi biết nơi đó nguy hiểm cỡ nào không? Với bộ dáng này của ngươi vẫn dám một mình đi biên hoang, đừng trách bản tiểu thư không có nhắc nhở ngươi, đến lúc đó chỉ sợ ngươi chết như thế nào cũng không biết được.

Trần Lạc nhún nhún vai, không cho ý kiến.

- Tiểu Kiều, không được vô lễ.

Miêu Hoành khiển trách.

- Đoàn trưởng, ta cũng chỉ muốn tốt cho hắn thôi, ngươi không phải không biết vùng biên hoang hung hiểm cỡ nào, gia hỏa này lại cứ muốn một mình đi tới, đừng nói là vùng biên hoang, hắn có thể ngay cả vực Tây Ách cũng không qua được.

Niệm Kiều nói lời này có vẻ không xuôi tai, nhưng Miêu Hoành không thừa nhận cũng không được, nàng nói chính là sự thực, hắn nỗ lực khuyên bảo Trần Lạc từ bỏ, bất quá Trần Lạc đã hạ quyết tâm, cố ý muốn đi, đối với chuyện này, Miêu Hoành khá là bất đắc dĩ, trầm ngâm chốc lát rồi mới lên tiếng:

- Tiểu huynh đệ, nếu không chê lời ta, ngày mai chúng ta cùng nhau lên đương, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau cho tốt.

Miêu Hoành quả nhiên đầy lòng hiệp nghĩa, thấy Trần Lạc lẻ loi một mình, lo lắng cho an nguy của hắn nên dùng lời nói uyển chuyển, mời đối phương đi cùng.

- Này, còn không mau cảm tạ đoàn trưởng chúng ta, có chúng ta bảo vệ, ngươi nhắm mắt lại cũng có thể an toàn đến trấn nhỏ biên hoang.

Niệm Kiều lần đầu tiên xa nhà, xem như là mới đến, đối với rất nhiều chuyện đều cảm thấy hiếu kỳ, tuy rằng nàng tùy hứng, nhưng tâm địa thiện lương, thấy gia hỏa này là người bình thường, hơn nữa bộ dạng có vẻ ốm yếu, xem ra rất là đáng thương, đương nhiên trọng yếu nhất là bảo vệ một gã yếu đuối đi tới biên hoang tuyệt đối có thể thỏa mãn mộng hiệp nữ của nàng, sau này nói chuyện với đám đồng bạn, cũng coi là một đoạn cố sự truyền kỳ.

- Này, ngươi còn lo lắng cái gì.

Trong suy nghĩ của Niệm Kiều, một người bình thường nếu như có thể được đoàn vinh quang lớn như Phi Thiên giúp đỡ, nhất định sẽ cảm kích khóc ròng, nhưng gia hỏa ngồi trong góc tường này thì lại ngưng lông mày, nhìn bộ dạng rất là miễn cưỡng.

Không phải chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.