Thiên Vu

Chương 1114: Chương 1114: Tùy hứng đến nỗi làm người ta kinh dị (2).




Nếu nói Ngạo Phong là ma thì Tần Phấn chính là phật.

Toàn thân Ngạo Phong tỏa ánh sáng đen, người Tần Phấn phát ra phật quang, giống như phật đà, trang nghiêm túc mục. Tần Phấn giang rộng hai tay chắp vào nhau, miệng thốt phật âm mênh mong:

- Án ma ni bát di hồng!

Phật quang nở rộ như hoa sen, linh bảo trong tay ba Trung Ương nhân kiệt thành tro, vận dụng lực lượng nhân linh chỉ vài giây đã thành mây khói. Ba Trung Ương nhân kiệt như mất đi linh hồn, vẻ mặt mờ mịt, mắt ngơ ngác, toàn thân không có vết thương gì, kỳ dị té dưới đất xỉu.

Nhiều người biết Tần Phấn sử dụng lục tự chân ngôn bình thường của phật gia, các học viên cũng biết điều này. Nhưng không ai ngờ lục tự chân ngôn phật gia bình thường được Tần Phấn sử dụng sẽ thần kỳ như thế, thần kỳ làm ba Trung Ương nhân kiệt mất sức chiến đấu, xỉu tại chỗ.

Nhìn Trung Ương nhân kiệt lần lượt bị Ngạo Phong, Tần Phấn đánh té xuống đất, cảnh tượng khiến người trợn mắt há hốc mồm. Đây là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, không phải chó mèo gì.

Mỗi Trung Ương nhân kiệt nhận Nhân Thư chi linh ôn dưỡng mấy chục năm, sở hữu lực lượng nhân linh bao la cường đại, có linh hồn hùng mạnh không thể địch lại, có thân thể sức sống vô tận, được tiếng là thần bảo vệ thế giới đương thời. Tại sao Trung Ương nhân kiệt yếu ớt như bún trước mặt Ngạo Phong, Tần Phấn? Yếu đến nỗi không đỡ nổi một chiêu?

Tại sao?

Các đệ tử thầm rít gào trong lòng. Cảnh tượng này khiến bọn họ khó tin, khó chấp nhận. Trong mắt bọn họ thì Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt luôn là chí cao vô thượng, như thần linh không thể chiến thắng. Hiện tại Trung Ương nhân kiệt không đỡ nổi một chiêu, vừa đụng độ người đã bị phế.

Không biết, không ai biết.

Rất nhiều người tụ tập trong Long Xà quảng trường. Các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần nhíu mày, biểu tình trầm trọng, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ. Nếu chỉ có Ngạo Phong, Tần Phấn không chưa đến nỗi khiến bọn họ cẩn trọng, dù sao cả đám thấy qua trường hợp lớn. Bên Trần Lạc làm bọn họ kinh hoàng.

Bên kia.

Lưu Sa hai đầu gối quỳ dưới đất, đôi chân đã đập nát, mặt đầy máu, đầu bê bết máu thịt. Trần Lạc nắm đầu Lưu Sa đập mạnh xuống đất lạy Đồ Lão Tà.

- Nhãi con vong ơn phục nghĩa, trong mắt không có trưởng bối này!

Bùm!

- Trong mắt không có trưởng bối này!

Bùm!

- Lạy đi, lạy mạnh vào!

- Hôm nay không lạy bể đầu thì lão tử xé xác ngươi ra!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trần Lạc như người điên nhấn đầu Lưu Sa đao quang đập xuống đất, mỗi cú đập đầu là Lưu Sa sẽ gào thét thê lương như lợn bị thọc tiết. Tiếng đầu đập xuống đất khiến người nghe run sợ, da dầu tê dại.

Lạc gia vui, thiên hạ hoan, một niệm như phật, tiêu sái tùy ý nói cười. Lạc gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như ma ngông cuồng bá đạo giận ngập trời.

Các học viên đều nghe câu vè này, nhưng mãi tới bây giờ bọn họ mới chân thật hiểu ý nghĩa câu nói.

Trần Lạc trong cơn giận dữ thì hung tàn biết bao. Các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần sớm nếm qua, bọn họ không bất ngờ gì. Khiến đám người kinh hoàng là Trần Lạc đè đầu đánh Lưu Sa, bên cạnh hắn có năm người điên cuồng sử dụng các loại lực lượng, các thủ đoạn lớn công kích hắn.

Điều này không quan trọng, quan trọng là năm người điên cuồng công kích, Trần Lạc không thèm quan tâm, hoàn toàn phớt lờ, không nhìn bọn họ cái nào. Trần Lạc mặc cho các loại lực lượng đánh vào người mình, hắn lờ chúng đi, vẫn cứ đánh Lưu Sa tơi bời.

Năm người này không ai khác hơn là ba thái thượng trưởng lão Trung Ương nội các với Văn Thiên Thu dẫn đầu, hai Trung Ương nhân kiệt.

Có nhân vật số ba trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm được tiếng là chính nhân quân tử. Hai người thừa dịp Ngạo Phong và Tần Phấn đánh với Trung Ương nhân kiệt khác chạy tới đánh lén Trần Lạc.

Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm không ngốc, biết rõ Trần Lạc rất mạnh. Hai người biết chỉ dựa vào sức bọn họ muốn đánh lén cũng không làm gì được Trần Lạc, bọn họ dám lao lên vì thấy ba thái thượng trưởng lão công kích hắn. Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm thấy vậy mới quyét tâm vây công.

Xông lên rồi Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm bắt đầu hối hận. Bởi vì hai người phát hiện mặc cho bọn họ sử dụng lực lượng như thế nào, thi triển thần thông thiên phú gì đều không tổn thương được Trần Lạc. Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm không nghĩ ra, không hiểu nổi. Bọn họ dốc hết sức mạnh đều đánh trúng Trần Lạc nhưng tại sao hắn không chút phản ứng?

Thật sự không có phản ứng, không một chút nào.

Năm người dốc hết sức mạnh không có chiêu nào đánh hụt, đều đánh vào người Trần Lạc, nhưng chỉ va chạm vào người hắn, không có chuyện gì xảy ra. Trên người Trần Lạc không bị thương, không có vết trầy, chẳng có gì. Đừng nói bị thương, vải áo Trần Lạc không rách, các công kích đánh vào người hắn giống như trâu đất xuống biển, không gây chút gợn sóng. Cảm giác như một giọt nước nhỏ vào trong biển, chẳng có gì xảy ra.

Tại sao?

Tại sao lại như vậy?

Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm biết Trần Lạc rất mạnh, trong đầu bọn họ tưởng tượng hắn siêu mạnh. Nhưng bây giờ Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm mới nhận ra một sự thật đáng sợ, Trần Lạc tồn tại đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hai người.

Nhìn cảnh tượng kỳ lạ khó tin, các học viên mắt tròn mắt dẹt. Các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan biểu tình trầm trọng. Các nữ thần sắc mặt phức tạp, các nàng nhìn nhau, thấy bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Chỉ có Lạc Anh là khoanh tay trước ngực cười tà, ánh mắt tôn sùng nhìn Trần Lạc, khuôn mặt tuôn trần tràn ngập đắc ý.

Lạc Anh cười nói:

- Thấy không? Lão công của ta tùy hứng sao? Đứng im không nhúc nhích, không né, không đánh trả, không thèm nhìn bọn họ cái nào, rất tùy hứng đúng không?

Ngự Nương khẽ thở dài:

- Đâu chỉ là tùy hứng, thật sự là tùy hứng quá mạng!

- Mỗi lần tiểu tử này biến mất một thời gian, khi hắn xuất hiện sẽ bỗng nhiên tình huống cực kỳ biến thái.

- Lúc Táng Cổ Phong, hắn biến mất, sau khi nàng thì một thân thành tựu nguyên tội.

- Lúc nhân quả mở ra, hắn biến mất rồi lại xuất hiện, trực tiếp tu luyện ra nguyên tội chi linh, Bát Bộ Thiên Long.

- Lần này hắn biến mất, khi xuất hiện càng khủng hơn. Hắn thản nhiên đứng đó, mặc cho Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm, Văn Thiên Thu cả đám công kích tới tấp hắn không né tránh, không đón đỡ, lười quan tâm.

- Liễu Truyền Thiên và Bạch Kiếm thì không nói đi, nhưng ba Văn Thiên Thu là thái thượng trưởng lão của nội các, không biết hấp thu nhân linh ôn dưỡng bao nhiêu năm, nhân linh trong linh hải càng không thể tưởng tượng. Nhưng bọn họ không đụng vào một cọng lông tơ của Trần Lạc được.

- Ta không biết nên nói cái gì, tiểu tử này càng lúc càng biến thái, biến thái không có hạn cuối. Đây đã không thể xem như tùy hứng, thật kinh dị.

Táng Hoa nhíu chặt mày, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ mà phát điên nói:

- Còn chưa kinh dị, hiện nay hắn chưa sử dụng lực lượng gì, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh thân thể đã nghiền áp Trung Ương nhân kiệt. Chờ khi Trần Lạc vận dụng lực lượng, khi đó sẽ càng kinh dị hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.