Thiên Vu

Chương 1204: Chương 1204: Tự làm tự chịu.




Trần Lạc mặt không đổi sắc, dù bị Ngọc Hoành lão gia tử xách cổ áo, bị nhiều cao thủ bao vây thì hắn vẫn hờ hững, trong mắt trừ khó hiểu ra không còn gì khác.

- Đúng là ta đánh bị thương.

Cái gì?

Thật sự là người trẻ tuổi này đánh lão gia tử bị thương?

Mặc dù đối phương chính miệng thừa nhận nhưng trừ Ngọc Hoành lão gia tử ra không ai tin tưởng. Mấy lão gia tử, thành chủ, đại chưởng quầy đều là cao thủ không tầm thường. Đặc biệt mấy lão gia tử là lão Hành Giả xông pha bên ngoài vạn năm, kinh nghiệm phong phú, ánh mắt độc đáo. Nói thanh niên này đánh Ngọc Hoành bị thương thì bọn họ không tin chút nào. Mấy lão gia tử không nhìn ra tiểu tử này có gì lợi hại, cảm ứng lực lượng của hắn cũng rất bình thường, hắn làm sao có năng lực đánh bị thương lão gia tử?

- Nghe thấy chưa? Tiểu tử này đã thừa nhận, các ngươi tránh ra! Lão tử phải làm thịt tiểu tử này!

Trần Lạc cười bất đắc dĩ nói:

- Lão tiền bối không đánh lại ta, cần gì như vậy?

- Ha, nhãi ranh, ngươi nghĩ lão tử không đánh lại ngươi thật sao? Tổ cha nó!

Ngọc Hoành lão gia tử khùng lên, lực lượng căn nguyên thật sự bộc phát. Trần Lạc thấy lão già chơi thật thì không dám khinh địch, hắn bóp cổ tay lão gia tử hất ra, lùi ra sau.

Không thấy trên người Trần Lạc có dao động lực lượng gì đã xảo diệu thoát khỏi bàn tay Ngọc Hoành lão gia tử, đám người thấy vậy mới chấp nhận một sự thật rằng có lẽ lão gia tử nói thật, thanh niên này rất có thể là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Vì chắc chắn hơn, thành chủ tấn công. Thành chủ giơ ngón tay, đầu ngón tay tỏa sáng, lực lượng quang minh tinh thuần sáng như trong bóng tối chớp mắt bao phủ. Ánh sáng xám phát ra quanh thân Trần Lạc, vang một chuỗi tiếng nổ giòn vang, lực lượng của thành chủ bị đánh tan tác.

Nếu nói vừa rồi mọi người còn nghi ngờ, giờ bọn họ chính mắt thấy tiểu tử này đánh tan lực lượng của thành chủ thì biết hắn là cao thủ, một cao thủ bí ẩn khó lường.

Rất nhanh mấy lão gia tử cũng tấn công, nhưng đều bị Trần Lạc nhẹ nhàng hóa giải.

Mọi người ngây ra.

Đúng như Ngọc Hoành lão gia tử nói, tiểu tử này mạnh kỳ lạ, lực lượng của hắn không phải hậu thiên, tiên thiên, bản thủy, cũng không thể là bản sơ. Rốt cuộc là cái gì? Không ai biết, chỉ cảm thấy lực lượng của thanh niên này rất kỳ lạ, khó hiểu thấu, chưa từng có ai nghe nói về lực lượng kỳ lạ này.

Trần Lạc quét mắt từng khuôn mặt các lão gia tử:

- Thế nào? Thấy ta một mình dễ ăn hiếp phải không?

Trần Lạc nhìn Ngọc Hoành lão gia tử, nói:

- Lão tiền bối, có chừng có mực được rồi. Nghĩ tình các người lớn tuổi nên ta nương tay, còn dám đánh nữa là ta không khách sáo.

- Ha, nhãi ranh, ngươi cuồng thật!

Ngọc Hoành lão gia tử tức điên, lúc trước trong Quảng Lăng thành bị tiểu tử này đánh thì thôi, giờ ở trong nhà mình lại bị đánh, nếu đồn ra ngoài thì lão còn mặt mũi nào mà sống?

Ngọc Hoành lão gia tử biết không đánh lại tiểu tử này, kêu gọi giúp đỡ:

- Các huynh đệ, cùng lên đi, ta không tin thằng nhĩa này có bản lĩnh lớn vậy!

Mấy lão gia tử là đại nhân vật khu vực quanh Quảng Lăng thành, ngày xưa cũng liều mạng. Thấy một tiểu tử buông lời uy hiếp làm sao bọn họ nhịn được? Ngọc Hoành lão gia tử vừa kêu gọi, mấy lão gia tử lập tức hành động.

Thấy mấy lão gia tử cùng công kích, Trần Lạc lắc đầu thở dài. Trần Lạc không muốn gây lớn chuyện nên hắn không định đánh với các lão gia tử, hắn thậm chí không đánh trả, không né, chỉ đứng yên. Trần Lạc không vận dụng lực lượng, cứ mặc kệ mấy lão gia tử công kích.

Cảnh tượng sau đó là sỉ nhục cả đời đám Ngọc Hoành lão gia tử không bao giờ xóa nhòa được, cũng là hồi ức đáng xấu hổ suốt đời không thể quên, là bóng ma đời này không thể xóa nhòa.

Đây cũng là cảnh tượng thành chủ, đại chưởng quầy, đại chủ quản, Từ lão quản gia thấy khó tin nhất từ lúc chào đời đến nay. Cảnh tượng không tin nổi, không tưởng tượng được, rùng rợn nhất, da đầu tê dại.

Vì Ngọc Hoành lão gia tử cùng sáu huynh đệ công kích nhưng không lay động được cái tên mặt trắng nhỏ một li. Đừng nói thân thể, ngay cả sợi tóc, vạt áo cũng không bay lên. Tên mặt trắng đứng yên như xem xiếc khỉ, như thể mấy lão gia tử không tấn công hắn mà là người khác, chẳng liên quan gì hắn.

Mấy lão gia tử điên cuồng vận dụng lực lượng căn nguyên của mình, cuối cùng sử dụng thần binh lợi khí, vận dụng tuyệt kỹ nổi tiếng của mình ra nhưng vẫn không lay động được tiểu tử này. Mấy lão gia tử hao hết sức lực, cạn kiệt căn nguyên, linh hồn mệt mỏi.

Không biết qua bao lâu, thật sự không biết. Mọi người đã quên thời gian, chìm đắm trong sự bí ẩn kỳ dị tiểu tử mặt trắng mang lại, không thể thoát ra, không kềm chế được.

Ngọc Hoành lão gia tử và các huynh đệ mệt kiệt sức, bọn họ ngồi bệch dưới đất thở hồng hộc nhìn tiểu tử mặt trắng, trong mắt tràn ngập kinh hoàng, hoảng sợ, không thể tin. Thành chủ, đại chưởng quầy, đại chủ quản, Từ lão quản gia nhìn ngây người, đứng ngây như phỗng, đầu óc trống rỗng.

Chỉ có tiểu tử mặt trắng mặc áo lam vẫn đứng lặng, không nhúc nhích, mặt không đỏ không thở dốc, mắt không chớp cái nào. Trần Lạc vỗ vai, rùng mình phủi dao động lực lượng dính trên vạt áo. Trần Lạc nhướng mày nhìn mấy Ngọc Hoành lão gia tử, ánh mắt kia tựa như nhìn bọn trẻ nghịch ngợm không nghe khuyên. Như đang nói: Thế nào? Ta cảnh cáo rồi mà các ngươi cứ lì, không nghe lời, giờ chịu thiệt chưa? Mệt chưa? Trật eo rồi phải không?

Trần Lạc lắc đầu, thở dài nhấc chân đi qua. Trần Lạc nhúc nhích hù sợ đám Ngọc Hoành lão gia tử, vội vàng bò dậy. Cùng lúc đó, thành chủ, đại chưởng quầy, đại chủ quản, Từ lão quản gia vọt lên che trước mặt Trần Lạc.

Trần Lạc sửng sốt, cười hỏi:

- Như thế nào? Các người cũng muốn so chiêu với ta?

So chiêu?

Đùa.

Mấy lão gia tử cùng tấn công còn không làm gì được hắn, thành chủ, đại chưởng quầy, đại chủ quản, Từ lão quản gia biết rõ không đánh lại tiểu tử mặt trắng. Nhưng không thể nào nhìn hắn đánh bị thương phụ thân của mình đi?

Thành chủ nói:

- Các hạ rốt cuộc là ai? Phụ thân của ta không oán không thù với các hạ, tại sao không tha cho phụ thân của ta?

- Phụ thân của nàng?

Trần Lạc biết thiếu nữ khí độ hồn nhiên thiên thành, khí chất quang minh thuần khiết là thành chủ quảng Lăng thành, biết hôm nay đại thọ vạn năm là phụ thân của nàng, Ngọc Hoành lão gia tử. Không lẽ...

Trần Lạc khó tin hỏi:

- Thành chủ nói lão già này... A không, lão tiền bối này là Ngọc Hoành lão gia tử?

- Đúng là phụ thân của ta.

Trần Lạc buồn cười, hắn không nghĩ ra lão già mấy hôm trước bắt chẹt hắn bữa rượu lại là đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử, thật sự là...

- Các hạ rốt cuộc là ai? Có thù oán gì với phụ thân của ta?

- Thù oán? Ta và lão gia tử vốn không quen, có thù oán gì?

- Vậy tại sao hôm trước các hạ đánh bị thương phụ thân của ta, tại sao hôm nay đến cửa khiêu khích?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.