Thiên Vu

Chương 672: Chương 672: Trấn nhỏ biên hoang.




- Một trong số họ là tháp chủ trận tháp của học phủ Trung Ương chúng ta, Trận pháp vô song Nhiên Y Đường Bỉnh Nhiêm, còn có Huyết Y Đường Phi giết người như ngóe, người sáng lập Kiếm Và Hoa Hồng – Thiên Y Trường Hận, chủ nhân trấn nhỏ biên hoang Cổ Y Mạn Đà La, trận doanh hắc ám Sát Y Ma quân Vũ Yêu.

Khi nghe thấy tên Đường Bỉnh Nhiêm và Đường Phi, trong lòng Trần Lạc nhảy loạn, thật là giỏi, năm nữ nhân không thể trêu chọc nhất thiên hạ, mình đã chọc phải hai người, trong đó một người không hiểu vì sao ở trong mơ tiến hành cá nước thật mật với mình, một người khác thì một mực trong không gian hư vọng nói lời điên cuồng, bảo mình tới nơi mai táng Cổ Phong tìm nàng. Đây thực sự là quá bết bát. Lắc đầu một cái, hiện tại Trần Lạc cũng không thèm suy nghĩ những vấn đề đau đầu này, hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó cái gì? Nói xong hết rồi!

- Vớ vẩn, xong cái gì, ta hỏi chính là lai lịch của Mạn Đà La phu nhân thế nào!

- Lạc gia, ngươi không hiểu rõ lời của ta.

Tần Phấn giải thích:

- Lai lịch của Mạn Đà La phu nhân chính là không thể xác định, cũng giống như bốn y khác, không ai biết được thân phân của các nàng, bối cảnh của các nàng, chỉ biết thực lực các nàng rất cường đại, cường đại đến mức cũng không ai biết được khủng bố cỡ nào.

Theo khoảng cách tới trấn nhỏ biên hoang càng ngày càng gần, người tu hành trú đóng bên ngoài cũng càng ngày càng nhiều, đưa mắt nhìn lại xung quanh, hầu như khắp nơi đều có, không thể đếm hết được. Đại đa số đều lấy đoàn vinh quang làm đơn vị, kết bè kết hội, cũng có bạn tốt túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, từ cách mặc trang phục, sử dụng linh bảo, hưởng thụ mỹ thực, bố trí trận pháp, đoán chừng phần lớn những người nơi đây đều không thiếu tiền, nghĩ đến hẳn là đều hướng về phía mục tiêu nơi mai táng Cổ Phong.

Từ xưa đến nay, mỗi lần di tích cổ hiện thế đều hấp dẫn không ít người tu hành kéo đến, bởi vì ai cũng biến bên trong ẩn chứa linh bảo cường đại, huống chi lần này hiện thế chính là nơi mai táng Cổ Phong trong truyền thuyết thời thượng cổ, khả năng khắp nơi bên trong đều có linh bảo tồn tại.

Ba người cứ như vậy bôn ba đủ ba, bốn canh giờ tại vùng biên hoang, rốt cuộc đã tới trấn nhỏ biên hoang.

Tòa trấn nhỏ này xem ra cũ nát dị thường, tường thành là do đất vàng đắp lên, nhưng rất cao, tới tận chín thước, bên trên mơ hồ có thể thấy một ít trận tượng huyền ảo, những trận tượng này cũng không phải độc lập, chúng có mối liên hệ dẫn dắt lẫn nhau. Lấy trình độ tại lĩnh vực Trận pháp của Trần Lạc, dĩ nhiên không nhìn ra được đây là trận pháp gì, có điều khi dùng linh thức tra xét, bất ngờ phát hiện cả tòa trấn nhỏ đều bị bao phủ bởi một đạo ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, đây không giống như trận pháp, ngược lại càng giống với một loại kết giới, hoàn toàn cách ly trấn nhỏ biên hoang với bên ngoài, thậm chí không chịu ảnh hưởng hoàn cảnh tự nhiên bên ngoài.

- Nghe nói trấn nhỏ biên hoang là một di tích thượng cổ xứng danh, từ bên ngoài nhìn vào chả có gì đặc biệt, giống như bao tòa thổ thành khác.

Tựa hồ từ lâu đã hâm mộ với trấn nhỏ biên hoang, nhưng thấy một tòa trấn rách nát như thế, Lãnh Cốc vô cùng thất vọng.

- Một tòa trấn nhỏ tồn tại vạn năm lâu dài, ngươi có thể hi vọng nó phồn hoa thế nào?

Xa xa liền có thể thấy được một tòa bia đá đứng sừng sững trước cửa thành trấn nhỏ biên hoang, trên bia đá điêu khắc hai chữ Biên Hoang thật lớn, chữ này cũng huyền diệu vô cùng, nhìn bằng mắt thường chỉ thấy vặn vẹo mơ hồ, khi dùng linh thức tra xét lại như rơi vào biển sâu, thậm chí có cảm giác nghẹt thở.

- Đó là Bàn Long bia tại trấn nhỏ biên hoang, có người nói nó trấn áp ác long thượng cổ. Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, là thật hay giả thì ai cũng không rõ ràng.

Thần tình Tần Phấn nghiêm nghị, nhìn chằm chằm bia đá, giải thích với Trần Lạc và Lãnh Cốc, nói:

- Tòa bia đá này quỷ dị vô cùng, cho đến nay cũng không có người nào nhìn ra được ảo diệu bên trong đó.

Trước cửa thành trấn nhỏ biên hoang cũng không có trọng binh canh giác, chỉ có một tên mập mạp để trần cánh tay đang nằm ngửa trên một chiếc ghế, uống chén rượu đầu, ăn miếng thịt lớn. Bên cạnh là hai gã sai vặt, trong tay cầm quạt ba tiêu, ra sức phe phẩy quạt mát cho hắn, bên người còn có một tấm bảng hiệu, trên bảng hiệu viết bốn chữ “Một người hai ngàn”.

- Mẹ kiếp, quả nhiên là đủ đen! Chỉ tiến vào trấn nhỏ biên hoang, một người phải giao nộp hai ngàn linh thạch.

Gia tộc Lãnh Cốc là thế gia ngàn năm, tự nhiên không thiếu tiền, chỉ là thấy giá hai ngàn linh thạch cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi, đây chỉ là một tấm vé vào cửa mà thôi đã đắt như vậy, không cách nào tưởng tượng được, nếu vào ở bên trong trấn nhỏ biên hoang sẽ bị lừa gạt đến trình độ nào. Dù vậy, người bên ngoài muốn tiến vào trấn nhỏ biên hoang đã xếp thành hàng dài, xem ra rất nhiều người vẫn không thiếu tiền.

Mỗi một người tiến vào trấn nhỏ biên hoang, sau khi giao nộp linh thạch đều cần trả lời câu hỏi của mập mạp, ba người Trần Lạc xếp hàng đủ ba canh giờ mới đến lượt.

- Ba người chúng ta đi cùng nhau.

Ba người đều không thiếu tiền, bất quá muốn nói không thiếu tiền nhất tự nhiên là Tần Phấn, vị này là vương tử điện hạ đến từ Hoàng Thành, thế niên nhiệm vụ giao tiền tự nhiên rơi vào trên đầu hắn. Hắn móc ra một khối lệnh bài đưa tới, mập mạp tiếp nhận lệnh bài, vừa nhìn chính là chí tôn lệnh Đại Mạc Thương các, không khỏi khẽ ồ lên một tiếng, liếm môi, một đôi mắt nhỏ quét tới quét lui trên người ba người Trần Lạc.

- Đến biên hoang làm gì?

- Tới tham gia chút náo nhiệt.

- Tham gia náo nhiệt?

Mập mạp cười nhạo một tiếng, nói:

- Có thuê phòng ở không?

- Không.

Mập mạp không tiếp tục tra hỏi, quay về phía một phòng ốc nhỏ bên trong cửa thành, hô:

- Đại Mạc thương các, sáu ngàn.

Lệnh bài của Tần Phấn chính là chí tôn lệnh của Đại Mạc thương các, một trong mười đại thương các trong thiên hạ, có thể tiêu phí không hạn ngạch, trên những lệnh bài này đều có dấu ấn đặc thù, chỉ cần chụp lên dấu ấn này, liền có thể cầm giấy tờ đi tới các thương các tính nợ. Trần Lạc vốn cũng có một khối chí tôn lệnh Thiên Khải thương các, từ khi hắn sáng tạo trận pháp không gian cho mình đã ném vào tronbg đó, bất quá sau khi độ thẩm phán, tinh thần hải quy về đại tự nhiên, dẫn đến không cách nào vận dụng lực lượng tinh thần, thế nên căn bản không thể mở ra không gian của mình.

- Đi vào thôi.

Chờ gã sai vặt dùng chí tôn lệnh chụp dấu ấn lên một quyển thủy tinh thư rồi trả lại cho Tần Phấn.

Ba người tiến vào trấn nhỏ biên hoang, khí hậu bên trong tuy rằng có chút oi bức, bất quá nếu so với bên ngoài thì tốt hơn rất nhiều, chí ít ánh mặt trời cũng không cháy da đau dát, trên mặt đất tuy rằng không có hoa cỏ cây cối, nhưng cũng ra dáng một con đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.