Thiên Vu

Chương 927: Chương 927: Thiên Duyên (2).




- Vậy ngươi hẳn nên đi tìm vận mệnh, bảo nó cởi trớ chú cho ta, tìm nhân quả bỏa nó đừng cho nhân quả của ta sai lầm nữa.

- Nói nhảm, vận mệnh là vận mệnh của ngươi chứ không phải của vận mệnh, nhân quả cũng là nhân quả của ngươi chứ không phải của nhân quả, thế cho nên ta không thể đi tìm các nàng.

Trần Lạc đang muốn mở miệng, Thiên Duyên lập tức cắt đứt, nói trước :

- Hôm nay chúng ta không nói chuyện vận mệnh, cũng không nói chuyện nhân quả, nếu muốn nói thì ngươi tự đi tìm các nàng mà nói, hiện tại chúng ta chỉ nói chuyện thiên duyên.

- Ngươi muốn nói chuyện gì với ta ?

- Ta biết ngươi gánh trên người nhiều khoản nợ tình, có thể vì ngươi trong lúc lơ đãng thiếu người ta, có thể do bản thân ngươi tự gieo gió gặt bão, cũng có một chút là nguyệt duyên không nên, mặc kệ như thế nào, nếu đã xảy ra, chúng ta liền giải quyết nó được chứ ? Làm như vậy, ngươi không chỉ giiar quyết được những khoản nợ tình của mình, ta cũng có thể giải quyết được vấn đề thiên duyên rối loạn thoát khỏi khống chế.

- Nếu ngươi đã là hóa thân thiên duyên, trực tiếp can thiệp vào thiên duyên của ta là được, không phải sao ?

- A, tuy ta là hóa thân thiên duyên, nhưng cũng không cách nào nhúng tay vào việc thiên duyên, thiên duyên là căn cứ theo Thiên, Địa, Nhân, Mệnh, Nhân Quả tập hợp từ đơn giản diễn biến thành phức tạp.

Thiên Duyên mỉm cười nói :

- Tin tưởng ta đi, nếu ta có thể trực tiếp nhúng tay vào, nhất định sẽ khiến ngươi đời đời kiếp kiếp sống độc thân trong quãng đời còn lại, đỡ cho ngươi phải đảo loạn thiên duyên của ta.

- Hắc !

Trần Lạc lúng túng cười, nói :

- Thứ đồ chơi này có thể chặt đứt được không ?

- Thiên duyên của những người khác thì có thể chặt đứt, chỉ có của ngươi lại không được, thiên duyên của ngươi quá phức tạp, dính dáng đông đảo, đừng nói là chặt, ngay cả động chút nhánh cũng khó làm nổi.

- Vậy giải quyết như thế nào ?

- Rất đơn giản.

Thiên Duyên thần thánh thanh khiết ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, an tĩnh nhìn Trần Lạc, nói :

- Hoặc là ngươi chết, hoặc là các nàng chết, trừ cách đó ra không còn cách nào khác.

Nghe vậy Trần Lạc không khỏi hơi sững sờ, hắn vốn định giải quyết chuyện vận mệnh bị trớ chú sau đó bước lên con đường không có lối về, hắn không muốn liên lụy đến những nữ nhân kia, nếu Thiên Duyên có thể chặt đứt thiên duyên của mình, hắn cũng vui vẻ làm như vậy, nhưng không nghĩ tới bà nhi Thiên Duyên này dĩ nhiên lại nói một là mình chết, hai là các nàng chết, không còn con đường nào khác.

Mỹ U U đang ở bên cạnh châm nước trà cho hai người, nghe được lời này, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, nhưng vẫn không nói lời nào.

- Ngươi tìm ta cũng vì nói lời này ?

Trần Lạc biết sự tồn tại của mình khiến rất nhiều người vô cùng khó chịu, nhưng hiện giờ nghe có người muốn mình chết, nếu là một người hai người cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác đều nghe được những lời như vậy, hình như bản thân mình sống chỉ khiến cho người khác chịu thêm đau khổ.

- Trần công tử, trước tiên ngươi đừng tức giận, nghĩ lại lời ta phân tích giúp ngươi xem thế nào ?

Thiên Duyên tiếp nhận chén trà thơm do Mỹ U U đưa lên, đẩy một chén khác về phía Trần Lạc, nói :

- Chắc hẳn hiện tại ngươi cũng biết tình huống của Ngũ y thiên hạ rồi chứ ? Cho dù không biết cũng có thể đoán được đại khái một hai phần, ngươi cũng rõ các nàng phải chịu thống khổ thế nào rồi ? Bởi vì kiếp trước dính líu với ngươi, kết quả là lâm vào trong thống khổ luân hồi vô tận, linh hồn các nàng đang chịu đựng một lần lại một lần dằn vặt không có điểm cuối, loại dằn vặt này đến từ ái hận tình cừu với ngươi, mỗi ngày đều là như vậy, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, ngươi nghĩ thử xem các nàng khốn khó tới mức nào, nếu không phải không có lựa chọn, lúc núi Táng Cổ hiện thế, cớ gì các nàng phải dồn ngươi vào chỗ chết chứ ?

- Thống khổ nhất phải nhắc đến Đường Phi, có thể nàng là người yêu ngươi sâu đậm nhất, thừa nhận đau xót càng sâu đậm hơn, theo thời cổ đại kết thúc, tất cả mọi người luân hồi, duy chỉ có nàng là không, ngươi có biết vì sao không ? Nàng sợ luân hồi sẽ không còn gặp lại ngươi nữa, nàng cũng sợ ngươi quên thế nên mới lấy một loại phương pháp cực kỳ tàn nhẫn, chịu đựng cho đến tận bây giờ.

- Hiện giờ nàng vẫn trốn ở núi Táng Cổ không dám ra ngoài, nàng nhớ ngươi muốn chết, muốn kết thúc hết thảy, nhưng nàng lại không bỏ được ngươi, thế nên cuối cùng nàng lựa chọn phát điên, hơn nữa còn điên theo kiểu kinh khủng nhất, nàng lạc lối… Nàng bị lạc chính bản thân mình, nhưng lạc lối rồi có thể quên được sao ? Không hẳn vậy…

- Đường Phi đã từng là nữ chúa Địa Ngục, Trường Hận từng là nữ chúa Cửu Thiên, Đường BỈnh Nhiêm là nữ chúa tự nhiên, Vũ Yêu là nữ chúa Thâm Uyên, Mạn Đà La là nữ chúa Cửu U, các nàng từng phong quang tới mức nào, thời kỳ cường thịnh, ngay cả thần linh nhìn thấy cũng phải trốn đi, thế nhưng từ khi dính phải ngươi… Cái gì cũng không có… Thua sạch tất cả, thua cả chính bản thân các nàng vào… Hơn nữa lần thua này còn chưa dừng lại, các nàng sẽ vĩnh viễn tiếp tục thua… Ngay cả chết cũng không cách nào tránh thoát, ngay cả luân hồi cũng không thể kết thúc… Họ cứ thua mãi như thế… Tất cả đều là vì ngươi.

Trần Lạc cúi đầu, trầm mặc không nói, hồi lâu sau mới ngẩng đầu, phức tạp nhìn thoáng qua Thiên Duyên, nói :

- Những thứ này đều là chuyện của kiếp trước, không có qua hệ gì với ta mà ? Nếu như nợ tình từ kiếp trước cũng đổ lên đầu ta, vậy thì ta cũng oan quá đi.

- Oan ?

Thiên Duyên cười nhạt, bưng chén trà thơm, khẽ nhấp một ngụm, nói tiếp :

- Kiếp trước và kiếp này vốn không có gì khác nhau, nhất là với loại người như ngươi, chẳng lẽ nói một người làm việc sai lầm, sau khi mất trí nhớ liền có thể từ bỏ hết thảy trách nhiệm sao ?

- Ngươi đây là già mồm át lẽ phải, mất trí nhớ và luân hồi là một khái niệm sao ?

- A, ta già mồm át lẽ phải ?

Thiên Duyên lắc đầu, cười nói :

- Kiếp trước và kiếp này, theo nhân quả thì không cách nào chạy trốn, ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, đều không thể cải biến sự thật này, hiện giờ có thể ngươi còn không rõ, nhưng chung quy có một ngày ngươi sẽ rõ, kiếp trước, kiếp này và cả kiếp sau bất quá đều là một giấc mộng mà thôi, chẳng có gì khác nhau cả.

Thấy Trần Lạc không nói lời nào, Thiên Duyên còn nói thêm :

- Chúng ta tạm thời không nói đến kiếp trước, kiếp này ? Lạc Anh ? Tiết Thường Uyển ? Mạc Khinh Sầu ? Hạ Mạt ? Hoàng Tuyền ? Tiểu Mạn Đà La ? Những người khác có thể không nói, hiện giờ chỉ nói tới Lạc Anh và Tiết Thường UYển, cả hai đều là truyền thừa thần tộc cổ xưa, hơn nữa hai người các nàng đều có thân phận và địa vị không phải đùa trong thần tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.