Thiên Vu

Chương 396: Chương 396: Thánh ca vang lên, thời gian yên lặng (2).




- Ui chao, xúc cảm không tệ. Hoàng mỹ nhân, còn nhớ ta từng hỏi nàng nếu ta đùa giỡn nàng thì nàng sẽ làm sao? Khi đó nàng khinh thường nói có gan cứ đến. Bây giờ ta chắc chắn nói cho rằng biết, gia không chỉ có lá gan nghịch thiên mà còn háo sắc không sợ trời.

Trần Lạc nói rồi cúi đầu hôn Hoàng Tuyền.

Hoàng Tuyền trừng Trần Lạc, trong mắt ngập lửa giận. Trần Lạc cười to phất tay, ánh sáng bảy sắc lóe lên, Lạc Anh chưa hiểu ra sao đã bị Trần Lạc ôm vào lòng. Lạc Anh trợn to đôi mắt hút hồn người, bối rối.

- Lạc mỹ nhân, ta chỉ trêu nàng một chút, có cần đánh giết vậy không? Nào nào nào, cho gia hôn một cái.

Trần Lạc hôn lên đôi môi son của Lạc Anh, bóp mông nàng.

Trần Lạc phất tay, ánh sáng bảy sắc lóe lên, hắn ôm chặt Tiết Thường Uyển.

Đây là thiên sứ bi thương, đôi mắt sâu thẳm đưa tình, khóe mắt ngấn lệ. Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc, nhìn hắn chăm chú.

Trần Lạc đối diện Tiết Thường Uyển, khóe môi càng nhếch cao nhưng nụ cười xấu xa mất tự nhiên.

- Tiết mỹ nhân.

Trần Lạc chỉ nói mấy chữ rồi khẽ hôn môi Tiết Thường Uyển, lau nước mắt vương trên khóe mắt nàng.

Trần Lạc cười nói:

- Nàng là thiên sứ đẹp nhất trong thiên địa, thế gian này không ai có te cách khiến nàng chảy giọt lệ thiên sứ, không ai, bao gồm các thần.

Người Trần Lạc phát ra ánh sáng bảy sắc, trái ôm phải ấp bốn mỹ nữ tuyệt sắc nhất thế giới, hưởng hết diễm phúc, kéo đủ thù hận, chọc nhiều người tức giận. Trần Lạc cười tà, cười khùng, cười cuồng, cười bá đạo. Trần Lạc giơ hai tay lên vung mạnh, ánh sáng bảy sắc nhấp nháy, bốn mỹ nhan bị hắn ném ra bốn góc.

Giữa hư không bỗng vang thanh âm kỳ lạ. Thanh âm cao vút du dương, thần thánh trang nghiêm, như thánh ca vang lên, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, như bầu trời đang tụng kinh, như mặt đất ngâm xướng, biển rộng sóng vỗ thấm hồn người bay, chấn linh hồn người. Khi tiếng ca vang lên, chúng sinh vạn vật trong Thất Tinh Tiểu linh giới yên lặng. Bốn thiếu nữ Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh lơ lửng trên không trung,m các đại nhân vật Trung Ương học phủ, tất cả mọi người như pho tượng lặng yên không nhúc nhích, thiên nhiên cũng yên lặng. Dù là mây sấm cuồn cuộn đều đứng lặng, tất cả tĩnh lặng, không gian, thời gian đều vậy.

Chỉ có thánh ca vẫn đang rì rầm, chỉ mình Trần Lạc có thể nhúc nhích.

Có chuyện gì?

Trần Lạc không biết, hắn không tưởng tượng ra tiếng ca là tồn tại gì khiến đại thương thiên thẩm phán yên lặng, không nghĩ nổi là lực lượng gì làm thời gian dừng lại.

Thánh ca càng lảnh lót, cao vút du dướng. Một luồng sáng trắng ngà thánh khiết từ trong mây sấm cuồn cuộn chiếu xuống, ánh sáng ẩn chứa thần thánh tinh thuần nhất.

Vù vù vù vù vù!

Một bóng trắng dọc theo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, hai tay giang ra, ngửa đầu như thập tự giá chậm rãi đáp xuống. Thánh ca vang vọng, sâu trong lòng Trần Lạc nổi lên sợ hãi, linh hồn thấy khó chịu.

Nên biết khi đại thương thiên thẩm phán buông xuống linh hồn Trần Lạc chưa từng khó chịu như vậy, bây giờ linh hồn của hắn cực kỳ bứt rứt, chống cự. Người này là ai? Có lẽ không nên gọi là người. Con người gì có bản lĩnh làm thời gian dừng lại? Là thần sao? Không biết.

Không biết qua bao lâu, ánh sáng thánh khiết thần thánh biến mất, bóng trắng ngừng rơi xuống, giang hai tay, ngửa đầu đứng yên trong không trung.

Giờ phút này, Trần Lạc thấy rõ người đó. Là một nữ nhân mặc áo trắng, đầu đội mũ liền áo, toàn thân chỉ thấy được khuôn mặt. Khuôn mặt đó làm thể xác và tinh thần tinh thần run rẩy, xinh đẹp làm chúng linh nghẹt thở, tự nhiên mất sắc, thiên địa rúng động.

Quá đẹp, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời, đẹp đến không có cảm giác tồn tại.

Nàng đứng trong không trung, nhìn Trần Lạc, nhìn một lúc sau khẽ nói:

- Cần gì như vậy?

Thanh như tiếng trời, âm như ca. Ngay sau đó nàng biến mất rồi xuất hiện bên cạnh Tiết Thường Uyển, ôm Tiết Thường Uyển lơ lửng trong không trung nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Nàng nói:

- Thiếu niên không cảm thấy ngươi tổn thương tiểu thiên sứ quá nhiều sao?

Trần Lạc trầm giọng hỏi:

- Nàng là ai?

Nữ nhân bí ẩn không đáp, lau nước mắt vương trên khóe mắt Tiết Thường Uyển, tiếp tục bảo:

- Biết rõ tiểu thiên sứ có tình cảm với ngươi tại sao còn tổn thương nàng như vậy? Ra vẻ phong lưu trước mặt nàng, hôn nữ nhân khác, là muốn nàng dứt tình với ngươi ao? Thiếu niên không cảm thấy ngươi đã quá vô tình?

Trần Lạc ngẩn người, không ngờ bị nữ nhân bí ẩn nhìn thấu suy nghĩ.

- Tiểu thiên sứ gặp ngươi đã định sẽ trở thành thiên sứ bi thương, nhưng ngươi không thể tổn thương nàng như vậy. Huống chi ngươi không chỉ tổn thương mà còn lừa gạt nàng.

- Đối mặt thương thiên thẩm phán tự biết một con đường chết, không muốn tiểu thiên sứ nhớ nhưng nên ra vẻ phong lưu, muốn cắt đứt tơ tình. Nghe thì rất cảm động. Nếu đồn ra sẽ là giai thoại đẹp, đáng tiếc . . . Tiếc rằng mọi người đều bị tiểu tử ngươi lừa.

- Nói cho ta biết, ngươi đối diện đại thương thiên thẩm phán thật sự không có một chút nắm chắc sao?

Trần Lạc nghe vậy ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn nữ nhân bí ẩn.

- Không phải ngươi không nắm chắc mà là rất chắc chắn. Ngươi không chỉ là lừa gạt nhóm tiểu thiên sứ thậm chí lừa mọi người trên thế giới, cũng muốn lừa cả trời. Ta nói đúng không thiếu niên?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trần Lạc như bị set đánh khó tin nhìn nữ nhân bí ẩn.

- A!

Nữ nhân bí ẩn đứng dậy chậm rãi bước tới gần Trần Lạc, khẽ nói:

- Không thể không thừa nhận, thiếu niên, ngươi rất gian xảo. Nếu không phải bản cung thông minh hơn ngươi một chút e rằng đã bị ngươi lừa.

Nữ nhân bí ẩn đi đến đối diện Trần Lạc, nhìn chăm chú vào hắn, đôi mắt mênh mông như trời sao, như âm dương, như có thể nhìn thấu vạn vật trong vũ trụ. Bị nữ nhân bí ẩn nhìn khiến Trần Lạc cảm giác mọi bí mật trên người không thể thoát khỏi mắt nàng.

- Thiếu niên, ta biết trong linh hải của ngươi có một giọt mẫu nguyên chi tinh, ngươi có được lúc độ thiên nhiên thẩm phán. Dựa vào một giọt mẫu nguyên chi tinh này ngươi chắc chắn bình yên vộ sự thông qua đại thương thiên thẩm phán. Nhưng ngươi sẽ không làm như vậy, ngươi không định nương nhờ mẫu nguyên chi tinh độ qua đại thương thiên thẩm phán, vì trong lòng ngươi hiểu rõ hơn bất cứ ai ngươi có mẫu nguyên chi tinh là vì thiên nhiên chi mẫu tặng cho ngươi.

- Ngươi không biết tại sao thiên nhiên chi mẫu muốn giúp ngươi nhưng ngươi biết rõ trong thiên địa này không có miễn phí trợ giúp. Ngươi không muốn bị người lợi dụng, quan trọng hơn là ngươi không dễ nhận ai giúp đỡ. Kết luận là ngươi chắc chắn không dùng một giọt mẫu nguyên chi tinh.

- Thiếu niên, bản cung nói có đúng không?

Trần Lạc không đáp, chỉ nhìn nữ nhân bí ẩn chằm chằm.

Nữ nhân bí ẩn chứa hơi thở thần thánh, tinh thuần nhất thiên địa từ đầu đến cuối trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào, giọng nói như thánh ca rì rầm.

- Bản cung biết trừ một giọt mẫu nguyên chi tinh ra ngươi có cách khác bình yên vượt qua đại thương thiên thẩm phán. Có phải ngươi cảm thấy mọi chuyện xảy ra rất quen thuộc, như đã từng trải qua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.