Thiên Vu

Chương 1126: Chương 1126: Thái tử tức giận.




Chưa hết, quan trọng là may mắn cướp Nhân Thư vào tay nhưng không nắm chắc sẽ mở Nhân Thư ra được, vậy còn tranh giành làm gì? Chẳng bằng hợp tác với Trung Ương học phủ, tuy không thể chúa tể Nhân Thưn hưng ít ra được hưởng chung, bọn họ đã rất thỏa mãn. Đó dù sao là Nhân Thư, nếu hưởng chung, khi ngộ ra chân lý và áo nghĩa sinh mệnh thì có thể sánh bằng các thần.

Nhị hoàng tử lên tiếng:

- Ta đồng ý với đại hoàng tử.

Đại Thế Tử, Đại Công Tử, Đại Tước Tử nhìn nhau, tỏ vẻ ủng hộ liên minh với Trung Ương học phủ. Mọi người gần như đồng ý hết, nhưng có một người không nói chuyện. Người này cực kỳ quan trọng, quan trọng đến nỗi phải chờ người đó gật đầu thì Vân Đoan thái tử mới tự tin, hoặc nên nói là dám liên minh cùng Trung Ương học phủ. Bọn họ lại lần nữa nhìn hướng Vân Khởi.

Vân Khởi ngồi ngay ngắn, trả lời:

- Ta cho rằng không ổn.

Nghe Vân Khởi phản đối, đám người Đại Thế Tử, đại hoàng tử sốt ruột. Nhưng vì là Vân Khởi phản đối nên bọn họ không dám cãi lại, mắt nhìn Vân Đoan thái tử.

Vẻ mặt Vân Đoan thái tử khó chịu hỏi:

- Hiện tại Vân Đoan chúng ta đối mặt tình huống thế nào thì đại hoàng tử đã phân tích cặn kẽ, nhìn từ mặt nào ta đều cảm thấy đại hoàng tử nói có lý.

- Đại hoàng tử nói không sai, đây đúng là tình trạng chúng ta phải đối mặt. Nhưng các người đều đặt ánh mắt vào Trung Ương học phủ lại bỏ qua tồn tại khác. Nhân Thư hiện thế, không chỉ mình Trung Ương học phủ tham gia tranh giành.

- Ngươi nói đến Trần Lạc?

Vân Đoan thái tử nói:

- Ta công nhận sự tồn tại của Trần Lạc bí ẩn kỳ dị, kỳ dị tới nỗi dù hiện tại ta chúa tể căn nguyên thế giới cũng không cảm ứng được hắn tồn tại. Nhưng Trần Lạc có bí ẩn, kỳ dị cách mấy cũng không đánh lại tộc nhân Bàn Cổ.

- Trần Lạc đáng sợ ở chỗ hắn bí ẩn, kỳ dị, chưa biết. Không ai biết Trần Lạc là tồn tại như thế nào, ta không biết, các ngươi không biết, hơn nữa ta tin tưởng tộc nhân Bàn Cổ cũng không biết.

- Ha ha ha ha ha ha!

Nghe Vân Khởi nói, Vân Đoan thái tử bật cười:

- Vân Khởi, ngươi quá đề cao Trần Lạc. Chẳng lẽ ngươi cho rằng sự tồn tại của Trần Lạc lớn còn hơn tộc nhân Bàn Cổ sinh ra cùng với thiên địa sơ khai sao?

Giọng điệu Vân Khởi bình thản không có cảm xúc:

- Nếu ta biết Trần Lạc tồn tại cao bao nhiêu, lớn cỡ nào thì quá tuyệt vời, tiếc rằng ta không biết.

Vân Khởi tiếp tục bảo:

- Hơn nữa tộc nhân Bàn Cổ Trung Ương học phủ chủ đạo Nhân Thư tái tạo có vấn đề.

Nghe thấy Vân Khởi phủ định mình, Vân Đoan thái tử trầm giọng hỏi:

- Vân Khởi, ý ngươi là gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nhìn lầm?

- Không, thái tử không nhìn lầm, đó đúng là tộc nhân Bàn Cổ. Ta chỉ nói tồn tại của người bí ẩn có vấn đề. Theo ta được biết từ khi hỗn độn chấm dứt thì tộc nhân Bàn Cổ tự biến thành pháp tắc chi nguyên trong vũ trụ, Vân Đoan vương tử không thể nào còn tồn tại được, dù có thì nên là hóa thân giống như vận mệnh, không thể phá hỏng bất cứ pháp tắc nào trong thiên địa.

Vân Đoan thái tử tự tin nói:

- Ta khẳng định với ngươi rằng tộc nhân Bàn Cổ Trung Ương học phủ không là hóa thân gì.

- Hiện tại ta chưa biết tộc nhân Bàn Cổ Trung Ương học phủ là tồn tại như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn rằng hắn không thể phát huy hết lực lượng của tộc nhân Bàn Cổ. Vừa rồi Tỳ Bà nói đúng, nếu tộc nhân Bàn Cổ là bản tôn, lực lượng của hắn đừng nói phá hủy phương thế giới này, muốn hủy diệt vũ trụ cũng dễ như trở bàn tay.

- Dù ngươi nói đúng nhưng tộc nhân Bàn Cổ có thể chủ đạo Nhân Thư tái tạo, hỗn độn chi tức nguyên thủy trên người hắn chưa đủ nói lên cái gì sao? Bằng vào điểm này dư sức nghiền áp Trần Lạc!

Vân Khởi ngước đầu nhìn thẳng đôi mắt quyét tuyệt của Vân Đoan thái tử, một lúc sau gã nói:

- 16ý xin đừng vì Nhân Thư làm mất lý trí. Tranh giành Nhân Thư không chỉ là Trung Ương học phủ, Trần Lạc, còn có Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên.

- Mạc Vấn Thiên? Gia Cát Thiên Biên? Bọn họ xứng sao?

Vân Khởi nhìn mặt mày Vân Đoan thái tử kiêu ngạo, gã thở dài thườn thượt:

- Gia Cát Thiên Biên vấn đỉnh Thiên Tử Đế Vương, chịu thiên mệnh. Mạc Vấn Thiên là Nhân Vương, chịu chân mệnh. Sau lưng thiên mệnh là trời, chúa tể trời là ông trời, ông trời cũng là tộc nhân Bàn Cổ. Sau lưng chân mệnh là vận mệnh, tồn tại của vận mệnh cũng là tộc nhân Bàn Cổ.

Vân Đoan thái tử khinh thường nói:

- Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên chỉ là quân cờ trong tay trời, vận mệnh, không đáng lo.

Vân Khởi nói:

- Có lẽ bọn họ là quân cờ của trời, vận mệnh. Nhưng dù là quân cờ thì tác dụng là đối phó với tộc nhân Bàn Cổ, Trần Lạc, chúng ta không nên bỏ qua, ngược lại càng phải chú trọng.

- Huống chi Nhân Thư hiện thế, khi đó không chỉ bọn họ tranh giành, còn có truyền thừa các thần tộc cổ xưa, Thiên Hạ Ngũ Y. Bọn họ là thủ hộ ngũ sắc của Nữ Oa, chúa tể ngũ sắc thiên, sánh bằng thần linh. Có lẽ bọn họ e ngại pháp tắc thiên địa, không thể đích thân bản tôn đến, nhưng chỉ phân thân đã là vô cùng đáng sợ.

- Đây mới chỉ là tồn tại ta biết, khi Nhân Thư hiện thế, đại chiến bùng nổ, ai biết còn tồn tại nào chưa biết ra mặt cướp giật không?

Vân Khởi nói có lý, ít nhất Vân Đoan thái tử không thể phản bác. Vân Đoan thái tử xoay người, chắp hai tay sau lưng, không nói chuyện nữa, dường như gã đang cố nén lửa giận.

Vân Khởi lên tiếng:

- Tình huống bây giờ không rõ ràng, cực kỳ phức tạp, nhiều tồn tại núp trong bóng tối. Chúng ta tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ.

- Huống chi hiện tại có thể chắc chắn rằng căn nguyên thế giới và Nhân Thư có liên quan nhau, tin tưởng chúng ta bắt chặt căn nguyên thế giới thì còn cơ hội sống. Có lẽ cuối cùng không thể chiến thắng nhưng ít ra không thất bại.

- Mọi chuyện hãy chờ ta tìm ra mối liên quan giữa căn nguyên thế giới và Nhân Thư rồi quyết định sau cũng không muộn.

- A? Vậy sao?

Vân Đoan thái tử không xoay lại, thái độ hờ hững,giọng gã lạnh lùng nói:

- Thế thì ngươi cho ta biết, trước khi Nhân Thư hiện thế, ngươi có nắm chắc tìm hiểu ra liên quan giữa căn nguyên thế giới và Nhân Thư không?

Vân Khởi nhướng mày nói:

- Thái tử điện hạ, hiện tại ta không thể trả lời câu hỏi này, ta chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức.

Vân Đoan thái tử vụt xoay người, gã nhìn Vân Khởi chằm chằm, quát to:

- Ta không muốn ngươi cố hết sức, ta muốn ngươi trả lời khẳng định, có thể hoặc không!?

Vân Đoan thái tử ép hỏi, Vân Khởi chỉ biết lắc đầu. Như Vân Khởi đã nói, gã không nắm chắc hoàn toàn, chỉ có thể làm hết sức.

- Vân Khởi, ngươi không có một chút chắc chắn, lấy cái gì kêu chúng ta chờ? Nếu bỏ lỡ cơ hội thì ngươi có chịu trách nhiệm không?

- Nếu chúng ta từ chối Trung Ương học phủ, một mình tham gia tranh giành Nhân Thư, khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ngươi có chịu trách nhiệm không? Ngươi có thể bảo đảm an toàn mạng sống của mọi người Vân Đoan không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.