Thiên Vu

Chương 656: Chương 656: Táng cổ vì ai (2).




- Ta… Tại sao ta phải đợi ngươi… Nói cho ta biết… Tại sao…

Thanh âm của Đường Phi lại truyền đến, Trần Lạc vẫn ngưng mi nhìn như trước, vấn đề này, hắn động dạng càng muốn biết hơn Đường Phi.

Không có dấu hiệu gì, Đường Phi xuất hiện ở đối diện, tâm thần Trần Lạc hơi động, theo bản năng lùi về phía sau một bước. Vừa nãy tận mắt nhìn qua thực lực khủng bố của Đường Phi, nói không sợ sệt là giả, hơn nữa xem ra thần trí nàng mơ hồ, điên điên khùng khùng, có quỷ mới biết nàng sẽ động thủ hay không.

Đường Phi ngưng mắt nhìn, trong đôi mắt đẹp của nàng ẩn chứa vô số đau thương, đau thương khiến trong lòng Trần Lạc cảm giác được lo lắng, nếu như có thể, hắn thật muốn ôm nữ nhân này vào trong lòng, không cho nàng chịu thêm bất kể thương tổn gì nữa. Đường Phi không nói gì thêm, cứ như vậy nhìn, Trần Lạc cũng như vậy. Chỉ chốc lát sau, hắn thực sự không nhịn được nữa, hỏi :

- Ngươi bảo ta tìm nơi mai táng Cổ Phong, ngươi đến tột cùng là muốn làm gì ?

- Mai táng… Cổ Phong ? Mai táng Cổ Phong ở nơi nào ? Vì làm… Tại sao… Ta lại ở nơi mai táng Cổ Phong ? Ta chưa bao giờ rời khỏi nơi mai táng Cổ Phong, ta vẫn ở đó chờ ngươi… Vẫn luôn ở đó… Tại sao ? Nói cho ta biết tại sao…

Lời nói của Đường Phi khiến cho Trần Lạc cảm thấy phát mộng, tư duy có chút hỗn loạn, nàng vẫn một mực ở nơi mai táng Cổ Phong ? Hơn nữa lại không biết nơi mai táng Cổ Phong ở nơi nào ? Còn nói nàng vẫn một mực ở đó chờ chính mình ?

- Tự ngươi cũng không biết, tại sao lúc còn ở học phủ Trung Ương nói ta tìm nơi mai táng Cổ Phong ?

- Học phủ Trung Ương… Mai táng Cổ Phong ? Ta… Đến tột cùng là ở học phủ Trung Ương hay là ở nơi mai táng Cổ Phong ? Ta… Ta hẳn là tại học phủ Trung Ương… Tại sao… Ta… Một mực ở nơi mai táng Cổ Phong ?

Rối loạn, hoàn toàn rối loạn. Thần trí Đường Phi xem ra càng không rõ ràng so với lần gặp mặt trước đó, càng thêm điên loạn hơn nữa.

- Ta… Ta nhớ ra rồi… Ta vẫn luôn ở nơi mai táng Cổ Phong chờ ngươi…

- Tại sao phải chờ ta ?

Trần Lạc truy hỏi.

- Ta không biết… Ta không biết tại sao phải đợi ngươi, ta chỉ biết là… Người ta chờ chính là ngươi… Không… Ta giống như… Giống như gặp gỡ bộ dáng của ngươi tại nơi mai táng Cổ Phong.

- Ngươi gặp ta tại nơi mai táng Cổ Phong ? Nói đùa sao, ta chẳng hề biết nơi đó ở đâu nữa kia.

- Chư… Chi thẩm phán… Ngày tận thế giáng lâm… Hư Vọng giận dữ, hồng nhan nát tan, thiên địa tan vỡ… Ha ha…

Đường Phi ngưng mắt nhìn hắn, dung nhan thê mỹ kia hiện lên vẻ đau thương, đôi mắt đẹp càng chảy xuống hia hàng nước mắt, nàng giơ tay vỗ về khuôn mặt Trần Lạc, rù rì nói :

- Ngươi mai táng cổ là vì ai… Vì ai…

- Ngươi là… Hắn, không ! Ngươi không phải… Hắn là ai…

- Hắn là ai vậy ? Ngươi là ai…

- Ngươi… Không phải hắn, nhất định không phải… Nhưng tại sao ta phải đợi ngươi… Tại sao…

- Hắn là ai… Là ai… Nói cho ta biết, hắn là ai vậy…

Đường Phi hơi lắc đầu, thần tình thống khổ không chịu nổi, xoay người một mình rời đi, lẩm bẩm nói :

- Hắn… Là ai… Ta là ai… Ngươi là ai… Nơi mai táng Cổ Phong… Ta chờ ngươi tại nơi mai táng Cổ Phong…

Lại tới nữa rồi, nữ nhân này còn nói chờ mình ở nơi mai táng Cổ Phong, quan trọng chính là nàng cũng không biết vì sao muốn chờ mình ở nơi mai táng Cổ Phong, ngay cả chính mình là ai cũng không rõ ràng, tại sao còn muốn như vậy ?

- Nơi mai táng Cổ Phong… Ta đang ở nơi mai táng Cổ Phong, vẫn luôn… Chờ ngươi… Ha ha… Ta không biết tại sao phải chờ ngươi… Chỉ biết là ta hẳn đang chờ ngươi… Đáng thương không… Buồn cười không…

- Nơi mai táng Cổ Phong đến tột cùng là ở đâu ?

- Đừng hỏi ta… Ta không… Biết… Cái gì ta cũng không biết, ta chỉ biết ta một mực ở nơi mai táng Cổ Phong chờ ngươi… Chưa bao giờ rời khỏi… Ngươi biết… Tới, nhất định sẽ… Ta biết…

Người điên, điên từ đầu tới đuôi, trên thế giới này không có ai bất đắc dĩ hơn kẻ nỗ lực tìm lời giải đáp từ chỗ một người điên cả.

Đường Phi biến mất rồi, Trần Lạc cũng chẳng muốn đuổi theo, có đuổi cũng không kịp, đuổi kịp cũng không hỏi được ra gì.



Chưa khi nào Trần Lạc thấy đau đầu như hôm nay, vốn chuẩn bị đi tới nơi mai táng Cổ Phong tìm Đường Phi hỏi cho rõ ràng, lần này tuy rằng không tìm được nơi mai táng Cổ Phong, bất quá Đường Phi lại xuất hiện, vẫn là một dạng như trước, hỏi ba câu không được một câu, hơn nữa nhìn ra được trong lòng Đường Phi cũng nghi hoặc không kém gì mình, tựa hồ người ta càng điên hơn so với trước đó, nói một lời mâu thuẫn một lời, lúc nói một mực vẫn ở nơi mai táng Cổ Phong, nhưng hỏi nàng thì nàng không biết nơi mai táng Cổ Phong ở địa phương nào.

Mặc dù là như thế, nhưng hành trình di tích chùa Cổ Lan lần này cũng giúp hắn khẳng định được một chuyện, chính là thời đại thượng cổ có thể thực sự bị một người nào đó mai táng đi, bởi vì bất kể lão hòa thượng gặp được trong Tịch Diệt điện của chùa Cổ Lan hay lão già thần bí xuất hiện trong cấm địa chùa Cổ Lan, cả hai tựa hồ ám chỉ thời đại thượng cổ bị người nào đó mai táng đi.

Một thời đại bị mai táng đi… Thứ đồ chơi này nói ra, ai sẽ tin? Ai có thể tin tưởng, ai dám tin tưởng? Đương nhiên, thời đại thượng cổ bị Mạt Nhật thẩm phán chung cực cũng tốt, bị người ta mai táng đi cũng tốt, tất cả những thứ này vốn chẳng có quan hệ gì với Trần Lạc, hắn không thèm đi cầu chứng chuyện này. Nhưng quan trọng là Đường Phi nói ở nơi mai táng Cổ Phong chờ mình, Trần Lạc cũng từng hoài nghi nàng có phải nhận lầm người hay không, dù sao thần trí nàng mơ mơ hồ hồ. Nhưng lúc trong Tịch Diệt điện gặp được lão hòa thượng, hắn dĩ nhiên cũng nói mình phải cẩn thận lời nói của nữ Vu, nếu nói Đường Phi thần trí không rõ đi nhận lầm người, lẽ nào lão hòa thượng cũng nhận sai? Cho tới hiện tại, Trần Lạc đều có điểm mê hoặc, khiến ngay chính hắn cũng không rõ mình là ai. Nếu chỉ thế thôi còn chưa đủ khiến Trần Lạc đau đầu như thế, còn vì trong lời di huấn của Vân Du Tử sư phụ hắn, cũng nói một ít lời không hiểu ra sao.

Hắn vẫn nhớ năm đó mình mười tám tuổi, mở di huấn sư phụ lưu lại cho mình, có nói thế này:

- Mệnh cách ngươi thần bí phức tạp, liên lụy Thiên Cơ, là vì mệnh trời, Thiên Mệnh giả, mệnh do thiên định, đường đời của ngươi được trời xanh quyết định từ lâu, sư phụ đã từng làm trái ý trời, lấy trận pháp chi thông dò xét thiên cơ, biết được thiên mệnh của ngươi khiến sự phụ rất khiếp sợ, đồ nhi lẽ ra không nên xuất hiện trên thế giới này, ông trời căn bản không muốn cho ngươi được sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.