Thiên Vu

Chương 730: Chương 730: Sóng ngầm khủng bố.




Chờ sau khi Mạn Đà La phu nhân biến mất, các đại lão đại đoàn vinh quang mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, bọn họ là thế, các vị đoàn trưởng đại đoàn vinh quang càng không tốt, sắc mặt rất kém, từng người giống như vừa trải qua một hồi sinh tử đại chiến, chỉ cảm thấy cả người uể oải, những người tu vi yếu kém hơn thì cả người vã mồ hôi từ lâu, dạng đi theo giống như Lâm Ngọc Sơn và Niệm Kiều càng sợ hãi đến tê liệt toàn thân, chân tay không nhấc lên nổi, cho đến một lúc lâu sau, mọi người mới bắt đầu khe khẽ bàn luận.

- Mẹ ơi, quả thực quá kinh khủng, vừa nãy khi Mạn Đà La phu nhân đứng ở bên cạnh ta, ta mẹ kiếp… Mẹ kiếp, ta có thể cảm giác được rõ ràng linh hồn mình đang run rẩy, hảo gia hỏa! Suýt chút nữa linh hồn xuất khiếu rồi.

Lãnh Cốc lau mặt, quăng đi chỗ mồ hôi lạnh, quần áo trước ngực và sau lưng sớm đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, vốn định uống ngụm rượu an ủi, nhưng lại phát hiện tay chân không ngừng run rẩy, ngay cả cái chén cũng không cầm nổi.

- Không khoa trương như vậy chứ?

Trần Lạc đưa tay đè lấy cổ tay đang run rẩy của Trần Lạc, rót cho hắn một chén rượu.

- Ngươi thế nào chẳng có chuyện gì vậy, ngươi không sợ à?

Vấn đề này không chỉ Lãnh Cốc muốn biết, Tần Phấn và Ngạo Phong cũng muốn biết, bởi vì bọn họ vừa nãy đều trải nghiệm qua loại cảm giác này, đó là một loại kinh sợ từ linh hồn, không nghĩ tới Trần Lạc lại chẳng bị chút ảnh hưởng nào, một điểm nhỏ cũng không có, ba người đều thấy rõ ràng, lúc Mạn Đà La phu nhân đứng ở đây, gia hỏa này còn bận uống rượu.

- Vẫn tạm được đi.

Trần Lạc cười cười, vừa nãy khi Mạn Đà La phu nhân dẫn theo một đám nữ thần Kiếm Và Hoa Hồng biến mất, hắn lập tức lấy ra linh thức tra xét, biết được Mạn Đà La phu nhân đưa các nàng tiến vào trong một gian phòng tại hậu viện trang viên, có điều trong nháy mắt lại như cái gì cũng không tra xét tới, giống như biến mất không còn thấy tăm hơi, càng khiến hắn thêm kinh nghi chính là, đại trận thượng cổ bao phủ toàn bộ trấn nhỏ biên hoang đã đình chỉ biến hóa, hơn nữa có dấu hiệu tiêu tán, cùng lúc đó, âm thanh Mạn Đà La phu nhân không biết truyền tới từ nơi nào.

- Sau một canh giờ nữa trận pháp bao phủ trấn nhỏ biên hoang sẽ triệt để tán loạn, đến lúc đó trấn nhỏ biên hoang sẽ bắt đầu tiêu tán, chờ đến lúc trấn nhỏ triệt để tiêu tán, đó là lúc phong ấn Táng Cổ hiện thế.

Thanh âm Mạn Đà La phu nhân truyền đến, trong trang viên lập tức sôi sùng sục, nào là trận pháp bao phủ trấn nhỏ biên hoang là gì, tại sao sau một canh giờ nữa lại tán loạn triệt để, vì sao lại toán loạn, sau khi trận pháp tán loạn cả tòa trấn nhỏ biên hoang sẽ tiêu tán, không có ai biết nguyên nhân, giờ khắc này cũng không có ai muốn biết, trong đầu mọi người hoàn toàn bị câu cuối của Mạn Đà La phu nhân đánh chiếm, đó là khi trấn nhỏ triệt để tiêu tán, phong ấn Táng Cổ sẽ hiện thế.

Chuyện này, có thực không?

Ai cũng không rõ ràng, dù trong lời đồn chỉ có Mạn Đà La phu nhân mới biết được tin tức về phong ấn Táng Cổ, nhưng đó cũng chỉ là đồn đại mà thôi, là thật hay là giả thì không cách nào kiểm chứng, có điều khi mọi người phát hiện đại trận thượng cổ bao phủ trấn nhỏ biên hoang bắt đầu tiên tán, dần dần ý thức được lời Mạn Đà La phu nhân nói có khả năng là thực.

Cho tới nay, sự tồn tại của phong ấn Táng Cổ vẫn là một câu đó, trong truyền thuyết phong ấn Táng Cổ nằm trong biên hoang, nhưng vạn năm cho đến nay không biết có bao nhiêu cao thủ đi vào tìm kiếm, chưa từng có một ai thấy được, cho đến hôm nay mọi người mới biết được nguyên lai phong ấn Táng Cổ thực sự là ở biên hoang, có điều không phải là ở trong Mê Vu Sâm Lâm như lầm tưởng, dĩ nhiên là ngay tại trấn nhỏ biên hoang. Tin tức này thực khiến người ta cảm thấy khó tin nổi, quả thực là không thể tưởng tượng được.

Trấn nhỏ biên hoang, bên trong một gian phòng tại hậu viện trang viên Mạn Đà La.

Toàn bộ đám người Táng Hoa, Dạ Thất Nương, Tri Thu, Hiên Viên Đồng, Nhan Vô Lệ, Cổ Du Nhiên, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền đều tụ tập ở đây, sắc mặt mỗi người đều mờ mịt, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía Mạn Đà La phu nhân, nhưng không có ai tra hỏi, tất cả mọi người đều nhận thức Mạn Đà La phu nhân, chính vì nhận thức, thế nên các nàng đều rõ ràng hơn bất cứ ai, Mạn Đà La phu nhân là nữ nhân đáng sợ cỡ nào.

Hoàng Tuyền ngạo nghễ bá tuyệt không còn kiêu ngạo, Lạc Anh luôn luôn lớn mật cũng cúi đầu, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, ngay cả tiểu Mạn Đà La phong tình vạn chủng giờ khắc này cũng không dám nói nhiều một câu, Táng Hoa phong nhã hào hoa cũng nhíu chặt đôi mày, không biết đang suy tư điều gì, bầu không khí trong phòng cực kỳ ngột ngạt. Mạn Đà La phu nhân lẳng lặng đứng đó, một đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị xẹt qua mỗi người ở đây.

- Tỷ tỷ, ngươi đã trở lại, ha ha, ta đang định…

Tiểu Mạn Đà La tựa hồ muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ở đây, có điều vừa mới mở miệng nói, chạm phải ánh mắt của Mạn Đà La phu nhân, nàng cũng không dám nói tiếp.

Thấy tiểu Mạn Đà La quẫn bách, Lạc Anh xì xì nở nụ cười, đi tới, ôm lấy cánh tay Mạn Đà La, cười nói:

- Phu nhân, hôm nay là ngày mừng sinh nhật của ngươi, ta thế nhưng đã chuẩn bị bánh sinh nhật thật ngon cho ngươi đó…

Mạn Đà La phu nhân tự giam mình ở đây qua bao nhiêu năm tháng, không biết đến cùng là nàng muốn làm gì, Lạc Anh không rõ cũng không muốn biết, hiện tại trong đầu nàng đều là Trần Lạc, chỉ muốn nhanh chóng cứu Trần Lạc đi ra ngoài.

- Anh tử, ngươi không cần uổng phí tâm tư.

Thanh âm Mạn Đà La phu nhân truyền đến, Lạc Anh cười nói:

- Sao có thể chứ, sinh nhật của phu nhân, muội muội đây sao không phí tâm tư cho được.

- Ngươi hiểu ý tứ của ta,

Lạc Anh sửng sốt, phảng phất như ý thức được điều gì, lúc này Mạn Đà La phu nhân lại nói :

- Ngươi không cứu nổi hắn, dù cho ngươi lợi dụng bí thuật Phượng Hoàng quấn lấy hắn cũng không có kết quả.

Lạc Anh nhất thời ngạc nhiên, nàng biết Mạn Đà La rất đáng sợ, nhưng thế nào cũng không ngờ tới Mạn Đà La phu nhân có thể nhìn thấu tâm tư của mình.

- Ngươi không cứu nổi, Thường Uyển cũng thế, Mạt Mạt cũng như thế, Hoàng Tuyền thì cũng thôi, không ai có thể cứu được hắn, ai cũng không được.

Mạn Đà La phu nhân không chỉ xem thấy tâm tư Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, tựa hồ tâm tư của mấy người khác cũng bị nàng nhìn thấu. Ánh mắt nàng quét quanh, nhìn Nhan Vô Lệ, Cổ Du Nhiên, Tri Thu, nói :

- Các ngươi đã đứng ở biên giới vận mệnh, ta mặc kệ các ngươi đang suy nghĩ gì, muốn biết cái gì, muốn xác định cái gì, hiện tại nhất định phải quên, có một số thứ không thể mở ra, mở ra là bắt đầu vận rủi, đối với các ngươi mà nói, người kia chính là vận rủi của các ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.