Thiên Vu

Chương 556: Chương 556: Ra tiếng không kinh người không chịu ngừng (2).




Hồng Chính Thiên muốn phản bác nhưng không biết nên mở lời thế nào, vì lão biết sự thật thắng hùng biện. Phái hệ lang thang thua, đây chính là sự thật, dù Hồng Chính Thiên không cho rằng như thế nhưng phải công nhận sự thật.

Bỗng một thanh âm vang lên:

- Phái hệ lang thang đúng là trượt dốc nhưng đó chỉ là trượt, chỉ vì điều này đã phủ định phái hệ lang thang thì hơi quá đáng. Có vài thứ mới không đại biểu cho tốt, xưa không có nghĩa là cũ kỹ.

Thanh âm thản nhiên, rất bình thường, là ai?

Mọi người nhìn hướng nguồn thanh âm, tìm tới tìm lui phát hiện người lên tiếng chính là Tiểu Hữu Tử nói muốn xông Dịch tháp. Ánh mắt hơn mười vạn người trong Thiên Khải quảng trường nhìn chằm chằm, Trần Lạc thản nhiên ung dung. Thanh Quân đứng bên cạnh Trần Lạc mặt đỏ lên, không phải ngại ngùng mà là đứng kế hắn làm nàng thấy xấu hổ.

Nói xem ngươi là một con rối, không nghĩ coi ngươi là ai? Dám lớn lối phủ nhận lời của Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội? Ngươi không rõ ràng thân phận của mình là gì sao?

Không chỉ Thanh Quân nghĩ vậy, mọi người đều cho rằng như thế.

Thấy có người phản bác mình, chẳng những Kim Vinh không tức giận mà cười càng tươi.

Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội cười nói:

- Chàng trai, ngươi dám nói chuyện với bản hội trưởng?

Trần Lạc cũng cười nói:

- Không thì sao? Ngươi nghĩ rằng ta đang nói với ai?

Trần Lạc dứt lời, trong trận pháp công hội có người quát tháo hắn bất kính với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội.

Trần Lạc cười cười, không thèm nhìn đám người trận pháp công hội.

Trần Lạc nói:

- Phương thế giới này từ khi trận pháp nổi lên thì phái hệ trận pháp như muôn hoa đua thắm khoe hồng nở rộ. Cái gọi là chính tông chỉ là một phái hệ trong đó. Tổ sư gia phái hệ chính tông các ngươi tên là gì? Quên, ta không nghĩ ra, dù sao tổ sư gia các ngươi nghiên cứu ra phù ấn được gọi là bình thường dễ hiểu gọn lẹ. Ta công nhận phù ấn khiến nhiều người dễ tiếp xúc với trận pháp hơn nhưng con đường này là sai lầm, lầm đệ tử người ta. Nếu nói phái hệ nào là đường ngay của trận pháp thì ta không biết, nhưng chắc chắn không phải phái hệ gì đó của các ngươi!

Cái gì gọi là một lời nói ra kinh chết người? Chính là Trần Lạc lúc này đây.

Nên biết hơn mười vạn người trong Thiên Khải quảng trường có tám, chín vạn là trận sư chính tông. Các đại nhân vật phái hệ chính tông, các trưởng lão mười trận tháp thế giới đều có mặt. Tiểu Hữu Tử dám ở trước mặt bọn họ nói phái hệ chính tông là lầm đệ tử người ta?

Trời!

Tiểu Hữu Tử ăn gan hùm mật gấu sao?

Mọi người đều cho rằng như vậy. Đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu nghĩ rằng sau lưng Tiểu Hữu Tử có lẽ là Tiêu Du Tử, bây giờ bọn họ nghi ngờ phán đoán của mình. Các nàng cảm thấy có lẽ Tiểu Hữu Tử bị điên. Hay là Cửu Lê U Lam mê hoặc trận tổn thương linh hồn của Tiểu Hữu Tử? Nếu không thì hắn sẽ không khùng điên như vậy. Dù người sau lưng Tiểu Hữu Tử thật sự là Tiêu Du Tử cũng không dám như vậy, đây là tìm chết, tự tìm đường chết!

Mọi người ngây người nhìn, bao gồm địa thống lĩnh Cổ Du Nhiên Quang Minh điện.

Thanh Quân đứng bên cạnh Trần Lạc, khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp tràn ngập hoảng sợ, trợn tròn mắt khó tin nhìn hắn. Thanh Quân vốn cho rằn thân thế của Tiểu Hữu Tử đáng thương, lòng nàng hơi áy náy nên mới muốn giúp hắn. Giờ Thanh Quân biết nàng không giúp được gì, Tiểu Hữu Tử nói mấy câu này tương đương với tự chui đầu vào rọ.

Quả nhiên ngay sau đó tất cả trận sư chính tông la ó chửi rủa. Đám người phái hệ lang thang rất xấu hổ, tuy bọn họ không ủng hộ phái hệ chính tông nhưng không dám nói ra mấy lời này.

Có một người rất kích động, là Hồng Chính Thiên, tâm tình lão sa sút giờ thì cực kỳ kích động.

Hồng Chính Thiên nhìn Trần Lạc chằm chằm, hỏi:

- Chàng trai, tên của ngươi là gì?

Hồng Chính Thiên kích động là vì nghe sư phụ từng nói phái hệ chính tông lầm đệ tử người ta. Hồng Chính Thiên luôn không hiểu tại sao sư phụ nói như vậy, giờ lão nghe thanh niên này cũng nói mấy lời đó khiến lão rát giật mình.

Trần Lạc rất chân thành, lễ phép hành lễ với Hồng Chính Thiên biểu thị tôn kính:

- Tiêu Du Tử kính chào Hồng lão tiền bối.

Trần Lạc nói xong tiếng chửi rua trong Thiên Khải quảng trường biến thành xì xầm.

- Cái tên này mặt dày như cái mo, hắn là người đầu tiên trong Thanh Đế thành giả mạo Tiêu Du Tử, sau khi bị người vạch trần vẫn cố chấp giả mạo. Ta thấy hắn muốn nổi danh đến mức điên rồi.

- Đúng vậy! Mấy hôm trước đại chấp sự của trận pháp công hội, Tiêu Du Tử chính miệng nói với mọi người hắn la giả, còn bảo đảm bằng nhân cách. Giờ mọi người đều biết sự thật, hắn là giả mạo, cao thủ sau lưng hắn là Tiêu Du Tử, tại sao tên này vẫn mặt dày tự xưng là Tiêu Du Tử?

- Cao thủ Mạc Khinh Sầu sau lưng hắn còn bị nhốt, tên này dám đứng ra, đúng là... Không biết nên nói cái gì.

Tiểu Hữu Tử đầu tiên là tự xưng Tiêu Du Tử, sau khi bị vạch trần, hắn xuất hiện lại vẫn tự xưng là Tiêu Du Tử, ngang nhiên noái phái hệ chính tông là lầm đệ tử người ta. Không biết có phải là Tiểu Hữu Tử mơ nổi tiếng đến điên rồ, bất chấp sống chết?

Mặt Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội âm trầm, rất là khó chịu nói:

- Chàng trai, có thể ăn lung tung nhưng không được nói bậy.

- Như thế nào? Không tin?

Trần Lạc cười nói:

- Nếu không tin thì ta có thể chứng minh.

- A? Chàng trai, ngươi chứng minh thế nào?

- Nếu ngươi cho rằng phái hệ lang thang suy sụp, lý niệm trận pháp quá cũ kỹ, thời đại phù văn đã qua, vậy ta dùng trận pháp phù văn đấu với ngươi một trận?

Trần Lạc một lần nữa thốt lời kinh người.

Khi Trần Lạc cười nói xong câu đó, Thiên Khải quảng trường ồn ào sôi trào bỗng chốc yên lặng, tĩnh lặng đáng sợ, vì mọi người bị lời nói của hắn hóa đá. Tiểu Hữu Tử mới nói cái gì? Cái gì gọi là dùng phù văn đấu một trận?

Tiểu Hữu Tử đang khiêu chiến với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội sao?

Không biết, không ai biết.

Không, không phải không biết mà là bọn họ không thể tin sự thật này. Chính Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội cũng nghi ngờ đã nghe lầm.

Kim Vinh trầm giọng quát to:

- Chàng trai, hãy nói rõ ràng!

- Là ta không biểu đạt rõ hay khả năng hiểu biết của ngươi có vấn đề? Uổng cho ngươi là phó hội trưởng trận pháp công hội. Nếu vậy thì ta nói rõ ràng, đấu một trận, nói theo cách giới vu pháp là đánh nhau, theo lời giới trận pháp là đấu trận. Nói khách sáo là luận bàn giao lưu, nói thẳng là đánh tay đôi. Nói trắng ra là ta gai mắt muốn đánh ngươi!

Khiêu chiến?

Sai.

Tiểu Hữu Tử không phải khiêu chiến với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội, người ta nói thẳng là gai mắt nên muốn đánh ngươi.

Cái gì gọi là gan to bằng trời?

Cái gì gọi là cuồng vọng không biên giới?

Đây, chính là đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.