Thiên Vu

Chương 1157: Chương 1157: Quân vương.




Nhìn các nữ thần vây quanh công kích mình, Trần Lạc phát ra tiếng cười khàn khàn:

- Ngày hôm nay ta mặc cho các người đánh thoải mái, nhưng gia nói trước, việc này qua đi ta chết thì thôi, nếu ta số lớn sống sót thì sau này ta và các người mỗi người không ai nợ ai. Lão tử sẽ không qua lại nữa!

- Dù đời trước, kiếp này, cộng với kiếp sau ta nợ các người, lần này trả lại hết!

- Thế nào? Trần Lạc ta tốt không? Biết rõ các người kết tình duyên với ta vì hoàn thành sứ mệnh nhưng ta vẫn thấy áy náy trước tình cảnh của các người. Hết cách, ai kêu lão tử hành động theo tình cảm?

- Gia là người như vậy, từ lúc sinh ra đã vậy. Thứ này đã được định trước, muốn sửa cũng không thể. Nếu có thể sửa thì đám người truyền thừa thần tộc cổ xưa như các nàng sẽ không kết tình duyên với ta.

- Ngẫm lại cũng phục các thần tộc cổ xưa, lẽ nào các người sớm dự đoán được lão tử là loại người dễ dàng áy náy khi có tình cảm sao?

- Thôi kệ, chuyện đã qua cứ để nó thành dĩ vãng. Những lời ta đã nói các người nghe hiểu chưa? Từ nay về sau ta và toàn bộ 7e thanh toán xong, không ai nợ ai.

- Lạc Anh, nàng nghe thấy không?

- Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, Ngự Nương!

- Còn có Thiên Hạ Ngũ Y, tuy lão tử không rõ ràng lão tử và các người là vì gút mắt gì đó khiến các người gặp nguyền rủa hay sao, giờ lão tử lười suy nghĩ. Cứ coi như là tại lão tử đi, hôm nay cộng thêm năm người. Nếu các người giết chết ta được thì tốt, còn không thể giết, sau này chúng ta cũng không ai nợ ai. Trước kia chảng hiểu sao nợ các người, hôm nay trả lại hết.

- Còn nàng nữa, Tuyết Thiên Tầm. Nói đến nợ thì ta cảm thấy có lỗi với nàng nhất. Năm đó chúng ta một đêm tình, mặc kệ là tình cờ hay có người cố ý sắp đặt, nói cho cùng tại ta hại nàng không thể đúc lại linh hồn hỗn độn.

- Nếu ta có bản lĩnh bồi thường thì ta chắc chắn sẽ đúc lại cho nàng. Đáng tiếc, lão tử không có bản lĩnh đó, linh hồn bình thường còn không đúc được chứ đừng nói là linh hồn hỗn độn của nàng.

- Có câu người nói sao ta, nợ nần thì trả bằng thịt. Ta không trả được linh hồn hỗn độn cho nàng, vậy ta trả thịt của mình cho nàng vậy. Đương nhiên chỉ có cơ hội lần này, nàng giết chết ta được thì cứ thoải mái giết. Không thành công giết ta cũng đừng bảo là ta không trả nợ.

- Ưm... Có nghe được không là chuyện của các người, dù sao lão tử nói xong. Hưm... Đột nhiên cảm thấy tâm lý nhẹ nhàng hẳn ra.

- Chờ, hơi lạ, lòng lão tử chẳng những nhẹ nhàng mà còn trở nên rộng rãi, trước kia không nghĩ ra được gì dường như vào khoảnh khắc này hiểu hết.

- Ha ha ha ha ha ha! Lão tử biết rồi, đây chính là câu buông bỏ tất cả, nhìn thấu hồng trần. Ai chà, tâm tính của lão tử tiến bộ nhiều.

- Khoan, tâm tính của lão tử sắp siêu thoát!

- Chết tiệt, lão tử đột nhiên hiểu cách xử lý Nhân Thư. Ha, lão tử biết làm cách nào rời khỏi chỗ quỷ quái này! Nhưng đã muộn. Chết tiệt, ý thức của lão tử... Đây là dấu hiệu sắp biến mất...

- Tại sao chờ khi ý thức của lão tử sắp tan biến mới cho tâm tình lão tử siêu thoát?

- Đúng là tạo hóa trêu người!

- Bà nội nó, muộn...

Ý thức của Trần Lạc như ngọn nến trong gió chỉ còn lại một dúm nhỏ, suy nghĩ tan rã.

Đột nhiên bên tai Trần Lạc vang lên thanh âm bá đạo không gì sánh bằng:

- Ha ha ha ha ha ha! Huynh đệ, ta không nhìn lầm ngươi. Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc vào phút cuối buông bỏ tất cả áy náy trong lòng khiến tâm tình hoàn toàn siêu thoát, thật là đáng vui đáng mừng!

- Cố chống thêm một giây, có Thất Dạ ta ở đây, trong hoàn vũ này không ai có thể đụng một sợi lông của ngươi!



Hoàng hôn buông xuống, hắc ám bao phủ.

Hoàng hôn này đại biểu tử khí, khi nó buông xuống như nghênh đón hắc ám sắp tới. Trong thiên địa tất cả trở nên chậm lại. Trần Lạc hôn mê, Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm, Thiên Hạ Ngũ Y, các nữ thần vây công hắn, các thẩm phán nhiều vô số kể, tất cả trở nên chậm rãi, như rất mệt mỏi, như mọi thứ đánh mất sự phấn khởi, mất sức sống, trở nên âm trầm tử khí.

Hoàng hôn buông xuống vì nghênh đón hắc ám.

Khi mọi thứ trong phương thế giới này chững lại, hắc ám bắt đầu rũ tấm mành che. Hắc ám này là đại biểu chết chóc, như nguồn tử vong, như trong hoàn vũ quang minh mạnh đến mấy cũng không thể chiếu sáng hắc ám nơi đây.

Khi hắc ám buông xuống, phương thế giới này mất hết sức sống phấn khởi, mọi thứ trở nên yên lặng, như thể tất cả sinh mệnh đều trôi đi, thời gian cũng vậy. Cảnh vật bị đông lại, bị hoàng hôn tử khí bao phủ, bị hắc ám cắn nuốt, bức tranh chỉ có chết chóc, không có sự sống.

Từ khi nào có năm người đứng trên bầu trời. Dẫn đầu là nam nhân đẹp trai áo tím, vóc dáng cao kiều, cực kỳ đẹp trai, khuôn mặt hờ hững xen lẫn bá đạo cô lạnh. Nam nhân khoanh tay bước đến, lướt qua khung trời, giữa ánh tà dương, trong bóng tối. Nam nhân như quân vương trong hắc ám, như tử thần chúa tể cái chết. Chỉ có vải trắng bao bọc cánh tay trái đặc biệt bí ẩn.

Khi nam nhân xuất hiện, hoàng hôn càng đậm, hắc ám càng đen, tử khí che trời, tử vong bao phủ hết thảy.

Mọi người biết nam nhân này, là Ma Quân Thất Dạ nổi tiếng lừng lẫy trong phương thế giới này.

Ma Quân Thất Dạ là truyền kỳ trong truyền kỳ ở thế giới này, truyền thuyết trong truyền thuyết. Nhiều người từng nghe tên Ma Quân Thất Dạ nhưng hiếm ai thấy mặt, chỉ biết người đó rất bí ẩn, đặc biệt cường đại. Bí ẩn đến nỗi thần long thấy đầu không thấy đuôi, cường đại đến mức Vân Đoan, Trung Ương học phủ thủ lĩnh đều e ngại Ma Quân Thất Dạ ba phần.

Ma Quân Thất Dạ đứng trên bầu trời nhìn lên trời, lạnh nhạt nói:

- Không biết các vị có nể mặt Thất Dạ ta dừng lại ở đây không?

Bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt ăn ý vọt tới nâng dậy Trần Lạc đang hôn mê.

Không ai ngăn cản.

Có vài người là không thể nhúc nhích, có vài người có thể nhưng không dám.

Lý do rất đơn giản, vì bọn họ biết Thất Dạ không chỉ là ma quân của phương thế giới này, cũng là Ám Dạ Quân Vương oai phong một cõi đại danh đỉnh đỉnh trong đại vũ trụ vô tận hải. Thất Dạ từng lên thiên đường giết các thần, xuống địa ngục giết lão ma. Tay trái hắc ám, Ám Dạ Quân Vương Thất Dạ, trong đại vũ trụ vô tận hải không ai không biết, không ai chưa từng nghe cái tên này, không ai dám chọc vào gã.

Đương nhiên nếu chỉ có bấy nhiêu không đến mức khiến Thiên Hạ Ngũ Y chúa tể ngũ sắc thiên, Nữ Đế tộc nhân Bàn Cổ, các đại nhân vật vũ trụ thông qua đại thủ đoạn sử dụng thẩm phán e ngại. Bọn họ biết Thất Dạ không chỉ là Ám Dạ Quân Vương đại vũ trụ vô tận hải, gã cũng là tử thần chúa tể cái chết trong đại vũ trụ, ma chủ Atula ma trong ma.

Bởi vì Thất Dạ chúa tể một trong ba kỳ thư trong hoàn vũ, Địa Thư.

Đúng vậy.

Không sai, dó là quyển Đại Địa chi thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.