Thiên Vu

Chương 871: Chương 871: Oanh động Phiêu Hương lâu.




- Tiểu Thiến, lại có đại nhân vật nào tới nữa à?

- Đại nhân vật?

Kỹ nữ được gọi là Tiểu Thiến kia lắc đầu một cái, mờ mịt nói:

- Mạt Lỵ tỷ, đại nhân vật nào, không hề nghe nói đến.

- Vậy các nàng kia vui cười hớn hở chạy đi là muốn làm gì? Còn ngươi nữa, ngươi đang đi đâu thế?

- Mạt Lỵ tỷ, ta cũng vừa mới nghe bọn tiểu muội nói về một gã tiểu bạch kiểm.

- Tiểu bạch kiểm? Vậy thì có gì lạ lẫm chứ, ta nói các ngươi cũng đừng thèm khát như vậy đi, số tiểu bạch kiểm bị các ngươi tàn phá còn ít sao?

- Hì hì, Mạt Lỵ tỷ, nếu như chỉ đơn thuần là tiểu bạch kiểm thì xác thực không có gì ly kỳ, nghe nói tiểu bạch kiểm kia trông có phần giống với Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, ngươi nói có đáng ngạc nhiên không đây? Hơn nữa còn nghe nói tiểu bạch kiểm kia giống Lạc gia tới chín phần đó, giống như cùng là một người, thế nên bọn tỷ muội đều muốn đi tham gia náo nhiệt.

Nghe nói có một vị tiểu bạch kiểm khá giống Lạc gia đi tới Phiêu Hương lâu, Mạt Lỵ tỷ vẫn không có bao nhiêu kinh ngạc, theo nàng nghĩ thế giới này lớn như vậy, có nhiều người như vậy, không khó xuất hiện tình huống có những người nhìn rất giống nhau, huống chi Lạc gia lại là tiểu bạch kiểm có danh tiếng lẫn sức ảnh hưởng cực lớn trên toàn thế giới, phàm là nhữ thanh niên mi thanh mục tú, mặt mày trắng trẻo ít nhiều đều có vài phần bóng dáng của Lạc gia, hơn nữa hiện tại rất nhiều thanh niên ít tuổi cũng đều yêu thích mô phỏng theo Lạc gia, đặc biệt là loại áo bào màu lam Lạc gia thường mặc được rất nhiều thanh thiếu niên hiện tại ưa chuộng, ngay cả kiểu buộc tóc tùy ý bất kham kia cũng là kiểu tóc được thịnh hành nhất ngày nay.

Chính vì như thế, mười năm qua, Mạt Lỵ tỷ cũng đã gặp chí ít không dưới hơn mười tiểu bạch kiểm giống với Lạc gia, bất quá những tiểu bạch kiểm này đều có một bệnh chung, đó là người giống nhưng thần không giống, bất luận dung mạo có bao nhiêu phần giống, nhưng trên người lại không có được khí chất tĩnh lặng bẩm sinh của Lạc gia, cho dù rất nhiều người đều căn cứ theo câu nói “Lạc gia vui, thiên hạ mừng, nhất niệm như Phật, trong lúc nói cười hào hiệp tùy ý. Lạc gia giận, thiên hạ khóc, nhất niệm như ma, tùy tiện bá đạo giận ngập trời”, từ đó mô phỏng theo, nhưng mô phỏng chung quy vẫn là mô phỏng, lúc Lạc gia vui mừng, trong lúc nói cười toát ra hào hiệp tùy ý, cùng với khi tức giận toát ra tùy tiện bá đạo thì bất luận người nào cũng không mô phỏng theo được.

Những năm gần đây, Mạt Lỵ tỷ đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, bất quá lần này nàng vẫn hơi cảm thấy hiếu kỳ, cất bước đi về phía nhã gian trên lầu.

Tới nhã gian trên lầu, người đông như mắc cửi, thậm chí ngay cả trong hành lang cũng đầy người chen chúc. Nhìn thấy như vậy, Mạt Lỵ tỷ không khỏi cảm thán, trong thiên hạ sợ là cũng chỉ có Lạc gia mới có được mị lực lớn như vậy, ngay cả đám tiểu bạch kiểm hơi giống hắn một chút thôi cũng được hoan nghênh như thế.

- Mạt Lỵ tỷ, vì sao ngươi cũng tới?

Quỳ Hoa là một vị tú bà khác trong Phiêu Hương lâu, thấy Mạt Lỵ tỷ đi tới cũng cảm thấy kinh ngạc.

- Ta không đến được sao, ngươi xem thử xem đã loạn đến mức nào rồi, thế nào ngươi còn không đi nhắc nhở các nàng kia?

Mạt Lỵ tỷ nhìn lại xung quanh, đúng là kinh người, gần như có bốn, năm mươi vị kỹ nữ đã kéo tới chỗ này tham dự trò vui.

- Ta nói khản cổ rồi, nhưng các cô nương kia căn bản không nghe, bọn họ như biến thành tiểu thư chưa bao giờ thấy qua đàn ông vậy, làm ta tức chết thôi.

Quỳ Hoa bất đắc dĩ cười, nói:

- Hơn nữa đầu trò lại là Tỳ Bà, trước đó ngươi đã thông báo với ta, Tỳ Bà muốn làm gì thì kệ nàng, hiện giờ nàng đầu trò đi trêu chọc tiểu bạch kiểm kia, ta có thể làm được gì chứ.

- Nguyên lai là con bé Tỳ Bà kia.

Mạt Lỵ tỷ cũng chen chúc đi vào, Quỳ Hoa ở bên cạnh lại nói:

- Bất quá cũng không thể trách đám cô nương kia điên cuồng như vậy, ngươi hẳn là chưa có thấy, gia hỏa kia thực sự rất giống Lạc gia, có thể nói là giống y đúc như trên bức họa.

- Giống như vậy sao?

Mạt Lỵ tỷ hơi nhíu mày, tựa hồ có chút hoài nghi. Lúc này, các cô nương thấy nàng chạy tới đều dồn dập nhường đường, dù sao Mạt Lỵ tỷ vẫn là Mạt Lỵ tỷ, các cô nương tại Phiêu Hương lâu đều theo nàng như thiên lôi chỉ đâu đánh chó, khi Mạt Lỵ tỷ đi vào nhã gian, rốt cuộc cũng nhìn thấy vị tiểu bạch kiểm rất giống với Lạc gia kia.

Một bộ áo trắng như tuyết, một khuôn mặt anh tuấn, năm phần âm nhu anh khí, năm phần tuấn lãng tà khí, tóc dài màu mực tùy ý buông xõa, vài sợi tóc rối còn phất phơ trên trán, đôi mắt u tĩnh đen nhánh như màn đêm, mê hoặc như một vực sâu thần bí, ý cười trên khóe miệng lộ ra ba phần tà nhiên, ba phần phóng đãng, cũng có ba phần bất kham.

Giống! Thực sự rất giống! Quá giống!

Những năm gần đây, không phải Mạt Lỵ tỷ chưa từng gặp gỡ nam nhân giống với Lạc gia, nhưng gia hỏa trước mắt này vẫn khiến cho nàng khá là kinh diễm, thực sự rất giống với Lạc gia, cho dù gia hỏa trước mắt này không có loại cảm giác hào hiệp tùy ý như trên người Lạc gia, nhưng dung mạo kia xác thực giống Lạc gia tới tám, chín phần.

Đặc biệt là hiện giờ gia hỏa này đang trái ôm phải ấp, cái bộ dáng ve vãn Tỳ Bà càng khiến cho Mạt Lỵ tỷ sinh ra một loại ảo giác, đó là gia hỏa này đúng là Lạc gia, đúng vậy, nàng thực sự có loại ảo giác này, bởi vì năm đó tại trấn nhỏ biên hoang, nàng cũng tận mắt thấy Lạc gia và Ngự Nương ve vãn nhau như thế ngay trước mặt mọi người tại lầu Vạn Hoa, cái loại ý cười phóng đãng bất kham này thực sự quá giống với Lạc gia.

Chờ chút! Sao nhìn gia hỏa này khá quen, hình như đã gặp được ở đâu rồi.

Bỗng nhiên, Mạt Lỵ tỷ lại phát hiện ra Vượng Tài, liền hỏi:

- Vượng Tài? Tại sao ngươi lại ở chỗ này, đại thiếu đâu?

Đầu Vượng Tài đầy mồ hôi, hiển nhiên bị tình cảnh trước mắt dọa cho phát sợ, dù hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ được cùng Trần gia tới Phiêu Hương lâu một chuyến lại lảm ra oanh động lớn như vậy, cả đám kỹ nữ từng người từng người chen lấn nhau muốn bồi tiếp Trần gia, điều này khiến cho hắn rất là ước ao, ước ao giống như Trần gia có được bộ mặt giống với Lạc gia, đương nhiên, ngoại trừ ước ao càng nhiều hơn là đau lòng, bởi vì vừa nãy vị Trần gia này dĩ nhiên một hơi muốn hai, ba mươi vị kỹ nữ tới tiếp khách, điều này thực sự khiến Vượng Tài sợ hãi không nhẹ.

Nơi này chính là Phiêu Hương lâu, là kỹ viện quy mô lớn nhất vực Tây Ách, được xưng là mỏ thiêu vàng, giá gọi một vị kỹ nữ cao đến đáng sợ, đủ cho Vượng Tài tiêu sài thoải mái trong hai tháng, nhưng hiện giờ gia hỏa này dĩ nhiên một hơi muốn hai, ba mươi vị, cái này phải cần bao nhiêu tiền đây? Coi như ngươi là ân nhân của đại thiếu, ngươi cũng không thể tiêu xài như thế chứ, chuyện này cũng quá điên cuồng rồi? Vượng Tài giận nhưng không dám nói gì, ai bảo người ta là đại ân nhân của Niên gia đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.