Thiên Vu

Chương 793: Chương 793: Núi Táng Cổ vượt thời đại.




Chỉ bất quá cũng không phải ai cũng có thể đi vào núi Táng Cổ, chỉ có một số ít người mới có thể đi vào, càng nhiều càng nhiều hơn là không vào được, không có ai biết nguyên nhân, tựa như không hề có liên quan trực tiếp đến tu vi, bởi vì có người tu vi cao không vào được, trái lại một ít người tu vi kém lại có thể đi vào, thậm chí ngay cả một vài thằng nhóc vừa mới tu hành không lâu cũng có thể tiến vào, còn những người đã tu hành mấy trăm năm lại chỉ có thể đứng ngoài giương mắt nhìn. Tựa hồ cũng không có liên quan gì đến tư chất, tư chất tốt không vào được, người tư chất kém lại có thê,r ngay cả một ít dân chúng chưa bao giờ tu hành cũng đều có thể. Có người nói đây là do tạo hóa, có mệnh thì có thể vào, không mệnh không thể cưỡng cầu. Mỗi người đều có tạo hóa cho riêng mình, tạo hóa mỗi người cũng khác nhau, tiến vào núi Táng Cổ cũng không có nghĩa là việc tốt, không vào được cũng không có nghĩa là việc xấu.

Đương nhiên, đạo lý đó thì ai cũng hiểu, chỉ là mắt thấy một vài tên nhóc cũng có thể tiến vào núi Táng Cổ, điều này khiến cho những người tu hành mấy chục, mấy trăm năm phải đứng ở ngoài cảm giác trong lòng không được thoải mái. Việc đáng ăn mừng duy nhất chính là, núi Táng Cổ hiện thế đã thả ra linh tức thượng cổ nồng đượm, những linh tức thượng cổ này còn cao cấp hơn mấy lần so với linh tức Lam Uẩn là loại phong phú nhất hiện nay, sau khi thu nạp giúp tu vi người ta tăng vọt, tu luyện ở đây một ngày, có thể so với khổ tu mấy tháng, thậm chí một năm, thế nên đại đa số những người không vào được núi Táng cổ đều lựa chọn tĩnh tọa tu luyện, điên cuồng hấp thu linh tức thượng cổ.

Lướt mắt nhìn khắp xung quanh, khắp nơi đều là người, đủ đến ngàn tỉ, thật là đồ sộ, dựa vào linh tức thượng cổ, có rất nhiều đều đột phá cảnh giới hiện có, có người ôn dưỡng một viên linh nguyên mấy chục nay, nay thành công ngưng tụ ra linh tượng, trở thành một Vu sư cao cấp, có cao cấp Vu sư ôn dưỡng một viên linh tượng mấy trăm năm, nay ngưng tụ ra linh thế, bước chân vào cảnh giới Đại Vu sư.

Thế nhưng, Táng Cổ hiện thế không chỉ thả ra linh tức thượng cổ nồng nặc, đồng thời còn hàm chứa ảo diệu vô thượng, sau khi tìm hiểu, dường như thế hồ quán đỉnh, khiến người ta thu được lợi ích không nhỏ, thông qua tìm hiểu ảo diệu vô thượng ẩn chứa trong núi Táng Cổ, có người đã lĩnh ngộ thấu triệt một môn linh quyết, có người lĩnh ngộ thấu triệt một cái trận pháp, cũng có người lĩnh ngộ thấu triệt được một loại thần thông.

Toàn bộ ngàn tỉ người tụ tập tu luyện tại biên hoang, tuyệt đối là chuyện trước nay chưa từng có, cũng cực kỳ điên cuồng, có người tu vi tăng lên dữ dội, có người ngộ đến thần thông, có người nắm giữ tinh yếu trận pháp, có người thức tỉnh huyết mạch, dấu ấn và kim thân, chỉ cần là ngày đầu tiên đã có không biết bao nhiêu người đột phá cảnh giới hiện có, không biết bao nhiêu người mở ra linh hải Bàn Thạch, thậm chí còn nghe nói có mấy nhóc con vừa tu hành không lâu đã mở ra linh hải Đại Địa, còn vô thượng linh nguyên gì đó, linh tượng Thiên Cương, nào là linh tượng Địa Sát, nào là linh tượng mười hai con giáp, cái gì cần có đều có, ý niệm tiểu tinh thần, trạng thái đại tinh thần, tầng tầng lớp lớp.

Núi Táng Cổ hiện thế, đối vơi mọi người trên thế giới huyền hoàng, đều là một hồi thịnh thế tu hành, nó phóng thích linh thức thượng cổ, ẩn chứa ảo diệu vô thượng, chỉ ngắn ngủi trong mấy ngày đã có không biết bao nhiêu thiên tài đột nhiên xuất hiện, nguyên bản có những người đã từ bỏ con đường tu hành cũng một lần nữa bước trở lại, càng có không biết bao nhiêu người nguyên bản không có tiếng tăm gì, đột nhiên trong nháy mắt trở thành minh tinh chói mắt.

Lịch sử vạn năm thời đại kim cổ, núi Táng Cổ hiện thế liền trực tiếp đẩy cả một thời đại đi tới đỉnh cao, cũng tuyệt đối trở thành bước ngoặt quan trọng nhất cho cả thời đại.

Bên ngoài núi Táng Cổ đã điên cuồng như vậy, còn tình huống bên trong sẽ là thế nào đây?

Người ở bên ngoài không biết, nhưng người ở bên trong tựa hồ cũng không biết.

Chí ít, hiện tại Trần Lạc đang có loại cảm giác này.

Sau khi hắn từ trong hôn mê tỉnh lại vẫn cứ đi lung tung khắp nơi không có mục đích, hắn còn mơ hồ nhớ tới cảnh tượng lúc ở bên ngoài, khi chính mình gặp phải hai mươi bảy đạo thẩm phán, ý thức đã hỗn loạn, vào thời khắc cuối cùng, một lão giả thần bí xông ra từ trong núi Táng Cổ, sau đó nói rất nhiều lời không hiểu ra sao. Cuối cùng không hiểu vì nguyên nhân gì, thiên địa phảng phất như náo loạn, thừa dịp đó, Đường Phi liền đẩy chính mình vào núi Táng cổ, nàng còn nói nàng sẽ đợi mình ở trong này, còn nơi này hẳn là núi Táng Cổ đi? Không rõ.

Trần Lạc thật không biết, xung quanh khắp nơi này đều tràn ngập sương mờ mù mịt, tầm nhìn rất ngắn, ngay cả linh thức cũng chỉ có thể tra xét quanh thân khoảng cỡ mười thước, sương mù kia cũng không biết là thứ gì, tựa hồ có thể ngăn cản linh thức, việc tra xét trở nên vô cùng khó khăn. Hắn cứ như vậy đi loạn lung tung không có mục đi, đã đi bao lâu rồi thì chính hắn cũng không biết, ở nơi này tựa hồ không có khái niệm thời gian, Trần Lạc thậm chí hoài nghi thời gian nơi đây tựa hồ bất động, hắn cảm giác chính mình đã đi rất lâu, lâu giống như đã hơn mười năm, cũng cảm giác mình đi rất ngăn, ngắn giống như chỉ vừa qua mấy canh giờ.

Nơi này không có đại tự nhiên, có thể ngay cả thiên địa cũng không có, bởi vì Trần Lạc hoàn toàn không cảm giác được, giống như đang đi ở trong hư không, nói là đi, không bằng nói là bay, tựa hồ giống như cô hồn dã quỷ, điều này không khỏi khiến hắn nghĩ tới một từ ngữ học được tại thế giới xa lạ, đó là “Vũ Trụ”, không chịu sức hút của Trái Đất, thân thể tùy ý bay lượn trong không gian. Hắn thử một chút, ngay cả linh lực cũng không tế ra, đó là một loại cảm giác vô lực, không chỉ có linh lực, linh tượng của hắn, biến dị chi linh, tinh thần chi hồn, thậm chí long linh cũng là như vậy, không thể gọi ra bất kỳ cái gì.

Chỗ này thực sự quá là quỷ dị, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Hắn tiếp tục bay loạn lung tung không rõ mục đích, không biết phải đi về nơi nào, cũng không biết có thể đi đâu, lại càng không biết tới đâu tìm Đường Phi, hắn cứ thế bay, không biết bay được bao lâu, đến ngay cả một quỷ ảnh cũng không nhìn thấy.

Hẳn là có không ít người tiến vào núi Táng Cổ đi? Bọn họ ở đâu rồi?

Đang lúc Trần Lạc phiền muộn, bất ngờ phát hiện cách không xa phía trước có một cỗ kiệu cao cỡ đầu người, bởi ở trong này không thể gọi ra cái gì, không biết người khác có giống như mình hay không, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn cũng không đi qua, chỉ lấy ra linh thức tra xét cẩn thận từng chút một, bên trong kiệu hình như có hai nữ nhân, hơn nữa còn là hai nữ nhân với thân thể trần truồng, bọn họ hình như còn đang ôm hôn…

Chuyện này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.