Thiên Vu

Chương 855: Chương 855: Nhị thế tổ đau đớn.




- Chỉ bằng ngươi?

- Chỉ bằng ta!

- Ngươi được không?

Phương Ngạo cười khẩy, nói.

- Bằng cái mạng Niên Hạo Đãng này!

- Niên đại thiếu, hay là tỉnh lại đi, cái mạng này của ngươi không đáng tiền đâu! Ha ha ha!

Phương Ngạo cười lớn càn rỡ, phất tay một cái, nói:

- Trở về chuẩn bị một chút đi, sau một tháng nữa chờ Nhị ca ta tới đón Niên Tiểu Linh đi, đến lúc đó năm vị đoàn trưởng phân đoàn chủ lực đoàn vinh quang Vương Giả đều tới, thậm chí Nhân vương điện hạ cũng tự mình đến đây, cũng có rất nhiều nhân vật nổi danh cũng đến chúc mừng, Niên đại thiếu, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho cẩn thận mới được, ha ha ha!

Phương Ngạo rời đi, Lý Khiếu Nguyên cũng rời đi, mọi người cũng đều đi rồi, bên trong nhã gian chỉ còn lại Niên đại thiếu với ánh mắt đờ đẫn. Trần Lạc từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên ở phía đối diện, nguyên bản lần này ra ngoài cùng Niên đại thiếu đi tìm thú vui, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, vốn định khuyên bảo hai câu, bất quá lời chưa ra khỏi miệng lại thấy không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao đây cũng là chuyện riêng nhà người ta, hắn chỉ là một người ngoài, căn bản không biết tình huống, phải mở miệng khuyên bảo như thế nào đây.

- Đại thiếu…

Thấy bộ dạng Niên đại thiếu thất hồn lạc phách, thiếp thân tùy tùng Vượng Tài muốn khuyên bảo mấy câu, chỉ là vừa mới mở miệng đã thấy Niên đại thiếu phất tay ra hiệu cho hắn rời khỏi, Vượng Tài do dự chốc lát rồi trao đổi ánh mắt với tên hộ vệ, bọn họ đi theo đại thiếu nhiều năm, biết vào lúc này đại thiếu không muốn bị người khác quấy rối, sau đó lại liếc mắt ra hiệu cho Trần Lạc. Trần Lạc suy nghĩ hiện tại có thể Niên đại thiếu cần yên lặng một mình, thế nên cũng chuẩn bị rời khỏi, còn Tỳ Bà thì nàng càng không tiện nói gì, nàng không thích loại bầu không khí ngột ngạt này, thế nên đã sớm muốn rời đi.

- Trần huynh đệ, uống với ta một chén được không?

Vừa đi đến cửa, thanh âm Niên đại thiếu truyền đến, Trần Lạc hơi nhướng mày, không hề do dự, gật đầu rồi đóng cửa lại, ngồi xuống uống rượu với hắn.

- Vốn lần này chuẩn bị dẫn ngươi đi ra ngoài tìm chút chuyện vui, không nghĩ tới lại khiến ngươi gặp phải chuyện cười.

Giờ khắc này, Niên đại thiếu quả thực hoàn toàn thay đổi là một người khác so với Niên đại thiếu Nhị thế tổ trước đó, lúc trước hắn không nói hung hăng ương ngạnh, nhưng cũng tuyệt đối là nhàn nhã tự đắc, còn hắn hiện giờ càng có vẻ cô đơn, rót ra hai chén rượu, đưa cho Trần Lạc một chén, nói:

- Có phải ngươi cũng đang xem thường ta, cảm thấy ta rất vô dụng, hèn nhát?

Trần Lạc không nói gì, tựa hồ Niên đại thiếu căn bản cũng không muốn hắn trả lời, cười tự giễu, nói:

- Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng tự xem thường chính mình, ta xác thực đúng là rất vô dụng, xác thực rất hèn nhát!

Dứt lời, hắn nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Trần Lạc cũng thế.

- Có muốn nghe một câu chuyện cũ không?

- Mời nói.

- Trước đây vực Tây Ách có một thiếu niên thiên tài, thiên tư thật thông minh, thiên phú vô song, linh quyết hay công pháp gì đó chỉ cần hắn liếc mắt nhìn là có thể học được, mỗi ngày chỉ cần tu luyện một canh giờ còn lợi hại hơn so với những người khác tu luyện một ngày, lúc đó thiếu niên ấy có thể nói là ngông cuồng tự đại, Gia Cát Thiên Biên được xưng là rồng trong loài người đã là gì, quý công tử Huyết tộc Tịch Nhược Trần tính là gì, lúc đó hắn căn bản không để hàng ngũ bọn họ vào trong mắt, bởi vì cái gì? Bởi vì khi Gia Cát Thiên Biên là Vu sư sơ cấp, hắn đã tu đến Vu sư cao cấp, sau đó trưởng lão học phủ Trung Ương tự mình lại đây mời cũng bị hắn từ chối, hắn cho rằng học phủ Trung Ương căn bản không có gì dạy được hắn.

- Cũng vào thời điểm đó, vận mệnh hết lần này tới lần khác luôn thích trêu người, khi hắn đang lúc đắc ý nhất, hăng hái nhất, vận mệnh lại mở ra cho hắn một cuộc vui đùa cực lớn, một người một ngựa độc thân xông vào Mê Vụ Sâm Lâm, kết quả rơi vào trong tàn trận thượng cổ, dẫn đến linh hải phát sinh dị biến, từ đó tu vi trì trệ không tiến, năm đó đã tìm qua không biết bao nhiêu danh y, nhưng đáng tiếc đều vô dụng, từ đó thiếu niên ấy được coi là chuyện nực cười nhất vực Tây Ách.

- Thiếu niên ấy từ thiên đường rơi xuống địa ngục, từ đây hoàn toàn thất bại, hắn trở nên chán chường rồi xa đọa. Sauk hi núi Táng Cổ hiện thế, trong thế giới có vô số thiên tài mọc lên như nấm sau mưa, những gia hỏa đã từng đi theo mông hắn kiếm cơn ăn, mỗi người đều trở thành cao thủ nổi danh bên ngoài, thậm chí trở thành đại tông sư uy chấn một phương, ngay cả đám hài tử còn mặc quần áo yếm cũng tu thành Đại Vu sư, còn hắn vẫn chỉ là một Vu sư cao cấp như trước, ngươi có biết trong lòng thiếu niên ấy thống khổ cỡ nào không? Không! Ngươi không biết được, ngươi không thể nào biết được, bởi vì ngươi căn bản không có lĩnh hội qua loại thống khổ kia.

Đúng vậy, Trần Lạc không biết, tuy rằng không không có lĩnh hội qua, nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, một người sau khi từ thiên đường rơi xuống đến địa ngục sẽ có cảm giác gì, ngoại trừ tuyệt vọng ra, chỉ sợ còn lại vẫn là tuyệt vọng.

- Thiếu niên ấy rất tuyệt vọng, thậm chí đã nghĩ đến tự sát, nhưng hắn không thể, bởi vì sau khi linh hải hắn phát sinh dị biến, phụ thân hắn cũng vị một trận bạo bệnh, không lâu sau liền qua đời. Thiếu niên ấy biết, nếu như mình tự sát chết rồi, trong nhà chỉ còn lại một tiểu muội muội nhỏ tuổi, thế nên cuối cùng vì nghĩ cho tiểu muội, hắn cố sống trong đau khổ tuyệt vọng.

- Nói đến vận mệnh thật biết trêu người, khiến người ta vừa yêu vừa hận, từ sau khi thiếu niên đánh mất tất cả tương lai, khai là may mắn, mấy chục đoàn vinh quang được trong nhà lưu lại trải qua chín năm rung chuyển sau núi Táng Cổ hiện thế, không chỉ được hắn chống đỡ cứu sống rồi vực dậy, hơn nữa hơn mười đoàn vinh quang còn đi hỗn khá tốt, trở thành đoàn vinh quang tam lưu có quy mô, đương nhiên đây không phải chuyện khiến thiếu niên ấy cao hứng nhất, khiến hắn cao hứng cũng như kiêu ngạo nhất chính là tiểu muội muôi của hắn.

- Tiểu muội muội rất không chịu thua kém, không chỉ có thiên tư thông minh, thiên phú cũng cực cao, càng trọng yếu hơn là bản thân nàng biết nỗ lực khắc khổ, cũng nhờ phúc của núi Táng Cổ, tu ra một thân thành tựu, con đường tu hành phất lên như diều gặp gió, trực tiếp được Vân Đoan tứ phong thành một trong mười hai thiên chi kiêu tử, từ đây dương danh thiên hạ.

- Lấy tiềm lực và điều kiện của tiểu muội, vốn nên là có tiền đồ sáng lạn, ngươi chắc không biết, sáu đại bá chủ thiên hạ ngày nay, ba đại thánh địa tu hành, ba đại tập quyền trung tâm, thậm chí Vân Đoan cũng có ý mời chào tiểu muội, bất quá đều bị tiểu muội cự tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.