Thiên Vu

Chương 856: Chương 856: Nhị thế tổ đau đớn (2).




Sau tiểu muội thành danh, nàng dẫn theo hơn mười đoàn vinh quang của gia tộc cùng nhau phấn đấu, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, liền phát triển hơn mười đoàn vinh quang trở thành đoàn vinh quang nhị lưu, trong đó có một đoàn vinh quang càng được nàng dẫn dắt trở thành đoàn vinh quang nhất lưu, trong lúc nhất thời tên tuổi tiểu muội được khen là nữ trung hào kiệt trong thiên hạ ngày nay, kỳ danh không thua gì tiếng tăm của mười hai vị nữ thần.

- Bất quá… Ài!

Niên đại thiếu nốc một chén lại một chén, không biết đã uống bao nhiêu chén, hắn cũng không biết, hắn chỉ muốn say, chỉ muốn giãy bày, chỉ muốn giãy bày tất cả những năm tháng kiêu ngạo và khuất nhục của mình cho một người xa lạ.

- Vận mệnh! Lại là vận mệnh! Cũng không biết có phải vận mệnh đang cố ý dằn vặt Niên gia chúng ta hay không, lúc ta hăng hái nhất, vận mệnh mở ra cho ra một trò đùa cực lớn, cũng ở lúc tiểu muội đang bay cao như diều gặp gió, vận mệnh cũng mở ra cho nàng một trò đùa, lại bị lão nhị Phương gia quấn lấy.

- Không phải ta cảm thấy ông trời bất công, chỉ đôi khi cảm thấy ông trời không công bằng, Phương gia trước đây chính là đại gia tộc trong vực Tây Ách, sau khi núi Táng Cổ hiện thế càng tuyệt vời hơn, từ khi lão đại Phương gia là Phương Thiếu Khanh xuất hiện, sau này Phương gia cơ hồ thôn diệt toàn bộ các gia tộc đối nghịch với bọn hắn trong vực Tây Ách.

- Ai? Ngươi nói ai? Phương Thiếu Khanh? Kẻ này không phải đã chết rồi sao?

Trần Lạc còn nhớ rõ trước khi núi Táng Cổ hiện thế, chính mình đã tự tay làm thịt tên Phương Thiếu Khanh kia, lẽ nào kẻ này cũng còn sống? Cũng là đại năng thượng cổ chuyển thế hay sao?

- Phương Thiếu Khanh xác thực là chết rồi, năm đó đúng là bị Lạc gia làm thịt, nhưng ngươi cũng biết núi Táng Cổ hiện thế kéo theo rất nhiều chuyện khó có thể tin nổi, đám người Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Thương Vô Tà, Mộ Vân Không còn sống, không phải là thiên tứ chi tử cũng là đại năng thượng cổ chuyển thế, bất quá Phương Thiên Khianh kia vừa không phải thiên tứ chi tử, cũng không phải đại năng thượng cổ, hắn cũng không có luân hồi chuyển thế, hắn trực tiếp đi lên con đường Vu yêu!

- Vu yêu?

Nghe nói đến Vu yêu, Trần Lạc rất là ngạc nhiên, tại thời đại thượng cổ có bốn con đường tu hành, thứ nhất trong đó là Vu pháp, thứ hai là Trận pháp, thứ ba là Phật pháp, thứ tư chính là Yêu pháp, Vu yêu chính là một loại trong Yêu pháp, tu chính là linh hồn thần bí khó lường, bất quá theo thời đại thượng cổ chấm dứt, Phật pháp thất truyền, Vu yêu ở thời thượng cổ vốn là một loại cấm kỵ, bị trời xanh cấm chỉ, bước lên con đường này cũng đồng nghĩa với làm trái ý trời, cũng thuộc về một trong các loại bản gốc tội lỗi, giống như luân hồi chuyển thế, tùy thời cũng có thể gặp trời xanh thẩm phán. Tại thời đại thượng cổ có rất ít người hiểu được phương pháp Vu yêu, theo thời đại thượng cổ kết thúc, càng không mấy người biết đến tu luyện như thế nào, không nghĩ tới núi Táng Cổ hiện thế một chuyến, không những xuất ra nhiều thiên tứ chi tử như vậy, cũng xuất ra nhiều đại năng thượng cổ chuyển thế, hiện tại ngay cả Vu yêu cũng xuất hiện.

- Phương gia có Vu yêu của lão đại Phương gia làm chỗ dựa như thế, sau đó lại câu kết với đoàn vinh quang Vương giả, từ đó coi trời bằng vung, có thể nói là khắp vực Tây Ách không ai dám trêu chọc. Lão nhị Phương gia kia cũng không đơn giản, linh hải Đại Địa, linh tượng Âm Dương Sinh Tử, linh thể Bắc Đẩu, thất tinh thủ hộ, một thân thành tựu thật bất phàm, so với Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần năm đó chẳng hề kém cạnh, được Vân Đoan tứ phong là một trong mười hai thiên chi kiêu tử, sau đó gia nhập đoàn vinh quang Vương giả, lại trở thành đoàn trưởng phân đoàn chủ lực, có Nhân vương Mạc Vấn Thiên giúp đỡ, tu vi tăng vọt, được tặng một thanh Trảm Thiên Kiếm, đông chinh tây chiến, dọc ngang một cõi rất là uy phong, được khen là đứng đầu trong số ba mươi sáu kiêu tử vô song.

- Vốn tiểu muội nhà ta được thiên kiêu vô thượng như vậy coi trọng, ta làm đại ca hẳn là nên vui cho nàng, thế nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Thiên Nam kia làm người thực không ra làm sao, thích giết chóc thành tính, coi trời bằng vung, tùy tiện ngông cuồng tự đại, nếu như tiểu muội ta thực thích hắn thì cũng thôi, nhưng tiểu muội ta căn bản không có cảm giác gì với hắn, năm lần bảy lượt từ chối, hắn vẫn không chịu rồi mặt dầy quấn lấy, cuối cùng càng công nhiên tuyên bố muốn cưới tiểu muội nhà ta làm vợ trong năm nay.

- Vừa rồi lão tam Phương gia nói sau ba ngày nữa Phương Thiên Nam sẽ xuất quan, trong vòng một tháng sẽ tới bức hôn tiểu muội nhà ta, ha ha… Lấy thế lực Phương gia, lấy thân phận và địa vị lão đại Phương gia Phương Thiếu Khanh, lấy thân phận và địa vị lão nhị Phương gia Phương Thiên Nam hiện tại, một khi họ bức hôn… Ta thật không biết nên làm gì bây giờ! Nhớ tới chuyện này, người làm đại ca như ta rất hận chính mình, hận mình uất ức, hận mình làm liên lụy tiểu muội, hận mình không có bản lĩnh gì, hận ông trời bất công, hận vận mệnh trêu người.

- Tại sao ông trời phải làm như vậy với ta, tại sao vận mệnh cứ muốn trêu cợt ta, nếu mười hai năm trước ta không độc thân một mình xông vào Mê Vụ Sâm LÂm, nếu như linh hải ta không có dị biến, nếu như…

Niên đại thiếu đứng lên, giận dữ nhìn quanh, phảng phất như đang chất vấn trời xanh, chất vấn vận mệnh, hắn nói rất nhiều câu nếu như, sau khi dứt lời lại yên lặng một hồi, lâu sau không hiểu sao lại bật cười lên:

- Nếu như? Có nếu như sao? Không có… Không có nếu như… Ha ha… Ha ha ha! Ha ha ha!

Cười to lên một trận, hắn lại bưng vò rượu, nốc vào ừng ực.

Trần Lạc không nghĩ tới một gã Nhị thế tổ có vẻ bề ngoài phóng đãng bất kham, trong lòng hắn dĩ nhiên còn cất chưa nhiều thống khổ như vậy. Hắn không nói gì, cứ thế nhìn, một chữ cũng không nói, bởi vì hắn không biết nên nói cái gì. Lời Niên đại thiếu nói khiến cho hắn rất xúc động, nếu như có thể, hắn cũng muốn chất vấn trời xanh tại sao lại bất công như vậy, chất vấn vận mệnh tại sao lại mãi trêu cợt mình.

- Trần huynh đệ, hôm nay khiến ngươi phải chê cười rồi, thực ngại quá.

Niên đại thiếu lau nước mắt dơm dớm, cười nói:

- Những câu nói này vẫn nén trong lòng ta rất nhiều năm, vừa rồi bị lão tam Phương gia đâm chọc như vậy, ta suýt chút nữa là phát điên lên rồi, hiện tại nói ra được ngược lại thấy thoải mái hơn nhiều, ta cũng không biết vì sao lại nói với ngươi những lời này, có thể là cảm thấy hai ta khá giống nhau đi, năm đó ta cũng vì đi nhầm vào tàn trận thượng cổ trong Mê Vụ Sâm Lâm, dẫn đến linh hải dị biến, không cách nào tiếp tục tu hành, còn ngươi thì thảm tệ hơn ta một chút, linh hải trực tiếp tán loạn, tu vi mất hết, chúng ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên đi.

Trần Lạc cười cười, nâng chén uống rượu.

- Linh hải của ngươi đến cùng là dị biến ra sao, cho ta nhìn thử chút xem thế nào?

- Cho ngươi xem? Ngươi có thể nhìn ra được cái gì?

- Cái đó thì không chắc được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.