Thiên Vu

Chương 929: Chương 929: Ngươi đi chết đi.




Nữ Vu thật không có trả lời, bất quá dường như Mạc Vấn Thiên đã biết đáp án, thuận tiện hắn lại nói tiếp :

- Hiện tại ta bắt đầu hỏi vấn đề thứ nhất, Nhân thư có phải thực sự xuất thế tại học phủ Trung Ương vào ngày thiên khải trong năm nay ?

- Đúng vậy.

-Tốt !

Khóe miệng Mạc Vấn Thiên lại xẹt qua một tia tiếu ý, hỏi một lần nữa :

- Ta cũng tranh đoạt nhân thư, trên phương thế giới này thì ai có tư cách ngăn cản ta ?

Nữ Vu vẫn phác họa từng cái phù văn như trước, không chút suy nghĩ, đáp lại, nói :

- Một thái tử, một thế tử, một thiên tử, một thượng cổ vương, một hiện tại chi tử, một kẻ tràn ngập dị số không rõ.

Nghe vậy, vẻ mặt Mạc Vấn Thiên ngẩn ra, tiếu ý trên miệng cũng dần dần biến mất. Hắn biết phương thế giới này nhất định có người có thể ngăn trở mình, nhưng không nghĩ tới sẽ nhiều như vậy, một thái tử ? Là vị nào trong ba vị thái tử Vân Đoan ? Thế tử ? Vân Đoan có mười ba vị thế tử, là vị nào trong đó ? Một thiên tử ? Chẳng lẽ là Gia Cát Thiên Biên ? Một thượng cổ Vương ? Thượng cổ Thiên vương Thương Vô Tà, thượng cổ Địa vương Mộ Vân Không, thượng cổ nữ vương Tuyết Thiên Tầm, Khổng tước minh vương Tần Phấn, Dạ Xoa minh vương Ngạo Phong, tự nhiên vương Hiên Viên Đồng ? Sẽ là ai trong số họ ? Còn có một Hiện Tại chi tử ? Mạc Vấn Thiên loại bỏ thập tử hiện tại, lưu lại hai người, một là Thần Toán Tử Thiên Tà, một là Huyết tộc chi tử Tịch Nhược Trần ? Nói thật, hai người kia vô luận là ai, Mạc Vấn Thiên đều thấy không có tư cách làm đối thủ của mình, bất quá nếu Nữ Vu đã nói như vậy, hắn cũng không khỏi không thận trọng lo lắng.

Nhưng mà, khiến hắn có điều băn khoăn không phải là thái tử, thế tử, cũng không phải thiên tử kia, hắn băn khoăn là kẻ tràn ngập dị số không rõ trong miệng Nữ Vu nói, hắn biết kẻ tràn ngập dị số không rõ là Trần Lạc, nói thật, những kẻ có thể uy hiếp đến hắn trong miệng Nx Vu nói, hắn lo lắng nhất chính là Trần Lạc, đồng thời không lo lắng nhất cũng là Trần Lạc.

Hắn lo lắng là vì hắn không biết Trần Lạc sâu cạn thế nào, mặc dù vậy lại có một điểm rất khẳng định, bất kể là Vân Đoan hay ông trời nhất định sẽ một lần nữa thẩm phán Trần Lạc, thậm chí hắn có thể khẳng định, bản thân lo lắng Trần Lạc, Vân Đoan đồng dạng cũng lo lắng, Vân Đoan tất nhiên tại trước khi Nhân thư ra đời sẽ đánh xuống thẩm phán diệt trừ Trần Lạc, về phần ông trời khi nào đánh xuống thẩm phán thì hắn không biết được.

Còn có một vấn đề cuối cùng, Mạc Vấn Thiên cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn dùng cơ hội cuối cùng này lên người Trần Lạc, hỏi :

- Trước khi ra đời, ông trời có thể sẽ thẩm phán Trần Lạc hay không ?

Nữ Vu trả lời một câu rất khẳng định :

- Sẽ.

Lời vừa dứt, ngay sau đó Mạc Vấn Thiên lại hỏi :

- Lần trước linh hồn Trần Lạc bị thẩm phán câu diệt, vì sao hắn không hôi phi yên diệt, lần này ông trời đánh xuống thẩm phán, có thể bị hắn tiếp tục tránh thoát hay không ?

- Ngươi đã hỏi ba vấn đề, đây là vấn đề thứ tư của ngươi.

Mạc Vấn Thiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trầm mặc trong chốc lát, lại nói :

- Trước đó ngươi nói Trần Lạc có tư cách tranh đoạt Nhân thư với ta, hiện tại còn nói trước khi Nhân thư ra đời ông trời sẽ đánh xuống thẩm phán, mặc dù ta không biết vì sao Trần Lạc không hôi phi yên diệt, nhưng biết hắn nghiệp chướng nặng nề, nếu ông trời một lần nữa đánh xuống thẩm phán tất nhiên sẽ không ngừng nghỉ, nói như thế, lẽ nào hắn chiu thẩm phán của ông trời rồi cũng có tư cách tranh đoạt Nhân thư với ta ?

Nữ Vu tiếp tục phác họa phù văn, cũng không để ý tới hắn.

- Ta không tin.

Thật lâu sau, Mạc Vấn Theien mở mắt ra, trong vẻ mặt tràn ngập vương bá ngạo nghễ, đôi mắt màu tím lộ ra nét cuồng ngạo không ai bì nổi, nói :

- Ngươi biết việc Thiên, Địa, Nhân, quá khứ lẫn tương lai, nhưng chưa hẳn đã biết được bản lĩnh của Mạc Vấn Thiên ta.

Thoáng chốc, Mạc Vấn Thiên đột nhiên động thủ, giơ tay nhất chủ, đánh thẳng về phía Nữ Vu, nhưng như hoa trong gương, trăng trong nước, công kích cứ xuyên qua thân thể Nữ Vu, căn bản không thể chạm đến nàng mảy may, phảng phất như là người của hai thế giới.

Nữ Vu chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục nói :

- Mặc dù ta là hóa thân vận mệnh, bất quá cũng hưởng thụ sinh mệnh vô cùng vô tận, càng siêu thoát sinh tử, hơn nữa còn tự do bên ngoài lực lượng pháp tắc, ngươi há có thể tổn thương được ta.

- Ta thành tựu Nhân Vương đầu tiên trong thiên địa.

Mạc Vấn Thiên cao ngạo, cuồng phách nói :

- Lực lượng Nhân Vương tọa, ngươi tuyệt đối không cách nào tưởng tượng được.

- Ha ha…

Nữ Vu nhàn nhạt cười, nói :

- Nếu ngươi không ngại, có thể cho ta kiến thức một chút.

Mạc Vấn Thiên không xuất thủ nữa, chỉ là nhìn chằm chằm Nữ Vu thật sâu, một lần nữa nhìn thoáng qua những phù văn tràn ngập ảo diệu vô thượng do Nữ Vu phác họa, vẫn như lúc trước, chỉ vừa liếc mắt một cái, khí huyết đã lập tức sôi trào, đầu choáng mắt hoa.

- Người hữu duyên kế tiếp đã tới, thời gian của ngươi hết rồi.

Thanh âm Nữ Vu truyền đến, Mạc Vấn Thiên mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm Nữ Vu, sau đó nói :

- Sẽ có một ngày ta chứng minh cho ngươi thấy, Mạc Vấn Thiên ta là người đầu tiên trong thiên địa, cũng là người cuối cùng, người duy nhất vấn đỉnh ngôi Nhân Vương.

Sau khi Mạc Vấn Thiên rời đi, không biết vì sao, Nữ Vu đột nhiên lắc đầu, cười nói :

- Ngươi cũng không phải người đầu tiên vấn đỉnh Nhân Vương tọa, cũng không phải là người cuối cùng, về phần duy nhất càng không cần nói nữa.

Dột nhiên, trong hư không truyền đến một giọng nói non nớt :

- A, nương nương, mỗi một đời Nhân Vương tại sao đều có cái dạng này, Nhân Vương đời trước hình như cũng không ai bì nổi như thế, đời trước nữa dường như cũng là thế này, toàn bộ đều một dạng ông trời là lão đại còn hắn là lão nhị… Tại sao phải như vậy chứ ?

- Lực lượng Nhân Vương tuyệt đối quá cường đại, cường đại đến mức thậm chí có thể lay động thiên địa, người vấn đỉnh Nhân Vương tọa tự nhiên không ai bì nổi, không biết sợ hãi, chỉ là… Ha ha, lực lượng Nhân Vương không phải là ai cũng có thể khống chế được… Bọn họ cho là mình không chế được… Không biết rằng… Chính bọn họ đang bị khống chế…

- A, nương nương, Nhân Vương này sẽ kiên trì được bao lâu đây ?

- Vậy thì phải xem vào vận mệnh của hắn…

Mê vụ trúc lâm, Trần Lạc nhíu mày nhìn Thiên Duyên chi thư, cẩn thận quan sát quỹ tích thiên duyên của mình, nhưng càng nhìn càng thấy kinh hãi, càng nhìn càng thấy đau đầu, quỹ tích thiên duyên của hắn hỗn loạn mười phần, loạn đến ngay cả hắn cũng không đành lòng nhìn thẳng vào, nói:

- Trời đất, thiên duyên của ta tại sao có thể như vậy?

- Đáng tiếc phải nói cho ngươi biết, ngươi bị nguyền rủa không chỉ là vận mệnh, đồng thời còn có nhân quả, còn có thiên duyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.