Thiên Vu

Chương 858: Chương 858: Ngự Nương tiểu Mạn Đà La (2).




Phương Ngạo nỗ lực hoàn thủ, tu vi của hắn cũng coi như không tệ, nhưng trước mặt tiểu Mạn Đà La, đừng nói là hoàn thủ, ngay cả linh tượng, ngay cả linh lực cũng không xuất ra nổi, dù một tia cũng không được, ngay cả động cũng không được, nói gì đến hoàn thủ.

- Mạn! Đà! La!

Phương Ngạo tức đến nổ phổi, mặt mũi tái nhợt, khóe miệng trào đầy máu tươi, phẫn nộ quát lên:

- Nhị ca Phương Thiên Nam của ta chính là người đứng đầu trong ba mươi sáu kiêu tử vô song, thống lĩnh phân đoàn Bắc Đẩu với bảy trăm ngàn hùng sư, ngươi có tin ta bảo hắn ra lệnh một tiếng hay không, san bằng hết thảy Phiêu Hương lâu này của ngươi thành bình địa?

Bộp một tiếng! Tiểu Mạn Đà La lại cho hắn một cái tát, một cái tát này cực kỳ hung tàn, đánh cho miệng mũi Phương Ngạo đều phun máu, đồng thời cũng nói với mọi người, dù Phương Ngạo ngươi đưa nhị ca Phương Ngạo Thiên là bực thiên kiêu đứng đầu ra, tiểu Mạn Đà La nàng cũng không để vào trong mắt.

- Ta thấy ngươi là tự tìm đường chết! Đại ca Phương Thiếu Khanh của ta chính là Đại Vu yêu tai mắt thông thiên, ta sẽ để hắn diệt cả nhà ngươi.

Bộp một tiếng, lại là một cái tát, một cái tát này đánh cho Phương Ngạo trực tiếp ngã lăn xuống trên mặt đất, một lần nữa nói cho mọi người biết, không cho mặt mũi chính là không cho mặt mũi, mặc kệ Phương Ngạo ngươi dẫn ra thiên kiêu hàng đầu như nhị ca Phương Thiên Nam của ngươi, hay là dẫn ra đại ca Phương Thiếu Khanh tu luyện Vu yêu của ngươi, tiểu Mạn Đà La nàng đều không nể tình.

- Phương gia chúng ta chính là gia tộc nội các trong đoàn vinh quang Vương Giả, hôm nay nếu ngươi dám đánh ta như vậy, ngày khác, tất nhiên sẽ nói cho Nhân vương điện hạ, để hắn…

Lời còn chưa dứt, tiểu Mạn Đà La lại tát một cái lên trên mặt hắn, cũng một lần nữa nói cho mọi người, tiểu Mạn Đà La nàng vẫn không cho mặt mũi như trước. Nhưng người cùng đến đây với Phương Ngạo, lúc này dù đứng cạnh, nhưng ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái, thân là phó đoàn trưởng phân đoàn Phi Vũ trong đoàn vinh quang Vương Giả, Lý Khiếu Nguyên cũng không ngoại lệ, Phương Ngạo liên tiếp đưa nhị ca và đại ca của hắn ra, thậm chí cuối cùng ngay cả đoàn vinh quang Vương Giả cũng nói ra tới, nhưng tiểu Mạn Đà La đều không cho mặt mũi, một tên phó đoàn trưởng phân đoàn như hắn sao lại dám nói gì.

- Mạn Đà La, ngươi sẽ phải hối hận, ngươi sẽ…

Phương Ngạo gục trên mặt đất, cả người tức đến run rẩy, hò hét ầm lên, chỉ là lần này vẫn như trước, còn chưa nói hết đã bị tiểu Mạn Đà La đá một cái bay đi, đập nát lan can hành lang rơi xuống giữa đại sảnh trung tâm, hắn nằm không nhúc nhích tại đó như con chó chết, đám người Lý Khiếu Nguyên lập tức chạy xuống đi thăm dò xem thương thế của Phương Ngạo.

Tiểu Mạn Đà La chống hai tay lên lan can hành lang, nhìn xuống phía dưới, thản nhiên nói:

- Trở vè nói cho lão gia tử Phương gia nhà ngươi, người là do Mạn Đà La ta đánh, nếu hắn không phục, cứ đến đây tìm ta.

Nhìn mọi người trong phòng khách, lại nói:

- Dám to gan phá hoại quy củ Phiêu Hương lâu của ta, nhất định phải gánh chịu hậu quả tương ứng, ta chẳng cần biết ngươi là ai, thân phận ngươi là gì, bối cảnh ngươi ra sao, có chỗ dựa thế nào, ai cũng không ngoại lệ, hôm nay quấy rối chư vị vui đùa, vì thể hiện áy náy, hết thảy tiêu phí đều được miễn.

Mạn Đà La quả nhiên là Mạn Đà La, không hổ là người Vân Đoan nhìn thấy cũng phải tôn xưng một tiếng Ngự Nương, quả nhiên là thô bạo tuyệt luân, khi nàng nói ra toàn bộ tiêu phí hôm nay đều được miễn, càng khiến cho lầu trên lâu dưới trong Phiêu Hương lâu hoan hô một trận tưng bừng.

Bên trong nhã gian, Niên đại thiếu đỏ mặt hét lên, nhìn ra được hắn là bị dọa sợ, cũng bị cái thái độ thô bạo không thể nghi ngờ kia của Mạn Đà La chinh phục, càng thêm bội phục sát đất với Ngự Nương, nếu không có tâm kính nể với Mạn Đà La, thậm chí Niên đại thiếu hận không thể dập đầu biểu đạt lòng mình với nàng.

Phía đối diện, Trần Lạc vẫn lẳng lặng quan sát tất cả một màn phát sinh vừa nãy, nhìn tiểu Mạn Đà La khiến hắn khá là cảm thán, không nghĩ tới so với mười năm trước, tiểu Mạn Đà La dĩ nhiên biến hóa nhiều như vậy, không biết các nàng này ở núi Táng Cổ đã gặp được tạo hóa gì, yêu mị quả thực đã vượt qua khỏi phạm trù thông thường, xưng là yêu cũng không quá đáng, vốn định dùng Minh Tưởng Cầu Thực trong Hư Vọng chi thư tra xét một thoáng, sau đó suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, nếu không có bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn vận dụng Minh Tưởng Cầu Thực, dù sao đó cũng là việc riêng của người ta, hắn cũng không phải một tên biến thái muốn xâm hại gì đó.

- Đại thiếu, ngươi là khách hàng quen thuộc của Phiêu Hương lâu chúng ta, chúng ta không những không chiếu cố tốt cho ngươi, trái lại còn khiến ngươi chịu ủy khuất ở đây, hiện tại ta đại biểu Phiêu Hương lâu biểu đạt áy náy với ngươi, đồng thời cũng cam đoan với ngươi, loại sự tình này về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh thêm một lần nào nữa.

Tiểu Mạn Đà La tự mình xin lỗi khiến Niên đại thiếu thụ sủng nhược kinh, liên tục lắc đầu, nói năng có chút lộn xộn, càng thêm khiến hắn không nghĩ tới chính là, tiểu Mạn Đà La dĩ nhiên tự mình đến đây rót rượu bồi tội cho hắn, điều này khiến cho Niên đại thiếu hoảng sợ tái mét mặt mày, đứng không được ngồi cũng không xong, chỉ biết ngẩn người không biết làm sao.

Trần Lạc không biết tiểu Mạn Đà La có nhận ra mình hay không, hắn đứng dậy đang muốn lùi qua một bên, nhưng bị tiểu Mạn Đà La gọi lại.

- Vị bằng hữu kia cũng cùng uống đi.

- Không cần.

Trần Lạc đứng dậy trực tiếp rời khỏi, chỉ là hắn vừa đứng lên từ chối, lại khiến tất cả mọi người xung quanh sợ ngây người.

Ngự Nương tiểu Mạn Đà La đại danh đỉnh đỉnh tự mình qua đây chúc rượu xin lỗi, đối với bất kể người nào cũng đều là vinh hạnh cực lớn, gia hỏa này dĩ nhiên đứng dậy cự tuyệt?

Mạn Đà La là nhân vật cỡ nào, chính là Ngự Nương ngay cả người Vân Đoan nhìn thấy cũng phải nể ba phần mặt mũi, hiện giờ hạ mình lại đây chúc rượu xin lỗi, gia hỏa này không những không cảm kích, trái lại vẫn đứng dậy từ chối. Niên đại thiếu vội vã đi tới, ấn lên vai Trần Lạc, trừng mắt, thấp giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi điên rồi hay là đầu óc choáng váng, đây là Ngự Nương đó, tại sao ngươi có thể như vậy, không muốn sống nữa sao?

Nhìn dáng vẻ Niên đại thiếu, tựa hồ nếu như Trần Lạc thực sự dám đi, hắn sẽ không chút do dự giết chết tiểu gia hỏa này, nghe vậy Trần Lạc bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác hơn là cố gắng hết sức đáp ứng.

- Ngự, Ngự Nương, thực xin lỗi, vị bằng hữu này của ta mới đến, không hiểu quy quỷ nên mạo phạm ngài, mong rằng Ngự Nương thứ nỗi.

Niên đại thiếu khẩn trương cầu tình, chỉ lo lỡ chọc giận Ngự Nương, nhưng thấy Ngự Nương không có trả lời, hắn lại ra hiệu cho Trần Lạc xin lỗi.

- Vừa nãy là ta nhất thời không kịp phản ứng, mạo phạm Ngự Nương ngài, mong rằng Ngự Nương đừng chấp vặt với ta.

Dứt lời, Trần Lạc tự phạt ba chén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.