Thiên Vu

Chương 417: Chương 417: Ngủ đông.




Đám người xung quanh nhìn nhau lại ngó bóng lưng Trần Lạc, nhiều người thổn thức, cảm thán rằng:

- Xem ra tu vi Trần Lạc đã không còn, bị thẩm phán thành một phế nhân.

- Đúng vậy! Nếu không thì với cá tính ngông cuồng, bá đạo của Trần Lạc sao có thể tha thứ Bạch đại ca đùa giỡn? Nếu tu vi Trần Lạc còn đã một bàn tay đánh Bạch đại ca thành đầu heo.

- Thì đó, tiếc thay cho hắn, nếu tu vi không mất thì Trần Lạc cường đại biết bao.

- Ài, thế sự vô thường. Nửa năm trước Lạc gia nghịch thiên mà đi, một tay che trời uy vũ bá khí biết mấy. Nửa năm sau, ngày hôm nay lưu lạc thành phế nhân, bị người đùa giỡn nhục nhã chỉ có thể nén giận, thật sự là . . . Ài.

Trần Lạc đã đi, mãi khi hắn vào Trung Ương trận tháp một nữ đệ tử đứng bên cạnh Bạch Phiêu Phiêu mới vỗ ngực, lầm bầm:

- Đáng sợ quá, ta sợ muốn chết. May mắn hắn không còn tu vi, không thì . . . Này Bạch đại ca, sau này ngươi đừng lỗ mãng như vậy được không?

- Đúng vậy! Ngươi nhìn xem, lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi, chân mềm nhũn, tim muốn nhảy lên cổ họng. Ta cứ sợ hắn tức giận đánh mấy người chúng ta.

Bạch Phiêu Phiêu hung tợn trừng hai tỷ muội đứng bên cạnh:

- Các ngươi có thể ra hồn chút được không?

Bạch Phiêu Phiêu khinh thường nói:

- Tên kia hiện tại đã là một phế nhân, có gì mà sợ?

Tuy Bạch Phiêu Phiêu nói vậy nhưng mãi khi Trần Lạc biến mất trái tim treo cao mới rớt xuống ngực, mới rồi nàng sợ hết hồn. Bây giờ Bạch Phiêu Phiêu xác nhận Trần Lạc đã mất hết tu vi, chỉ là phế nhân nhưng vẫn thấy run. Bạch Phiêu Phiêu không hiểu vì sao, có lẽ tại nửa năm trước chuyện Trần Lạc làm quá điên cuồng, chỉ một cái tên Trần Lạc đã có sức uy hiếp rất lớn.

Trong Trung Ương trận tháp trang nghiêm túc mục như cung điện to lớn, giống mê cung. Trần Lạc đi dạo trong cung điện, Hạ Mạt tiếp tục phổ cập tri thức trận tháp cho Trần Lạc. Trong Huyền Hoàng thế giới bất cứ trận tháp nào đều cực kỳ nguy hiểm, nếu chưa được cho phép tuyệt đối đừng đi dạo lung tung. Vì khi ngươi xâm nhập vào nhà đá rất có thể là phòng thí nghiệm, bên trong bày các loại trận pháp không ổn định, rơi vào đó rồi không thể tưởng tượng hậu quả. Có lẽ sẽ gặp tai họa thiên nhiên, có lẽ chớp mắt biến giá, có lẽ rơi vào hố đen bí ẩn, có lẽ gặp ma vật đến từ vực sâu vân vân, rất nhiều có lẽ. Đây không phải phóng đại, ai đều biết trận pháp là tồn tại thần ký nhất thiên địa. Chỉ cần tạo nghệ trận pháp của ngươi sâu, muốn thời gian yên lặng, thời gian đảo ngược, xuyên việt thời không, triệu hoán thâm uyên đều có thể làm được.

Có lẽ vì lo lắng Trần Lạc đi lung tung nên Hạ Mạt cố ý phóng đại trận tháp rất khủng bố, hoặc có lẽ nàng muốn đốt lên đấu chí của hắn, hấp dẫn hắn thấy hứng thú với trận tháp nên vẽ ra trận tháp thần kỳ huyễn lệ vô cùng.

- Bạn học Trần Lạc, ngươi có ngộ tính vô song, nếu tu hành trận pháp thì sau này thành tựu sẽ không nhỏ. Không biết ngươi có hứng thú không?

- Có.

Tất nhiên Trần Lạc rất hứng thú với trận pháp, không chỉ hứng thú mà nên nói là si mê. Lần này Trần Lạc đến Trung Ương trận tháp không phải để học trận pháp, hắn không cho rằng chỗ quái quỷ này có trận pháp nào đáng giá hắn học.

Nghe Trần Lạc nói có hứng thú với trận pháp làm Hạ Mạt rất vui, biểu tình mừng rỡ. Bởi vì điều này nghĩa là mục đích Trần Lạc đến Trung Ương trận tháp là muốn bước trên đường trận pháp, dù về công hay tư đều đáng để Hạ Mạt vui mừng. Về tư, lòng Hạ Mạt lương thiện hơi kính nể Trần Lạc, hy vọng người được tiếng là đệ tử truèn kỳ sẽ lại phấn chấn lên. Về công Hạ Mạt không hy vọng Trung Ương học phủ tổn thất đệ tử sáng tạo kỳ tích tuyệt vời như Trần Lạc.

Đoạn thời gian tiếp theo Hạ Mạt phổ cập kiến thứ cơ bản về trận pháp cho Trần Lạc, hắn đi dạo trong trận tháp cực kỳ 'nghiêm túc' lắng nghe, thường hay hỏi mấy vấn đề mấu chốt.

Chớp mắt mấy canh giờ trôi qua, Trần Lạc đi từng tầng, không buông tha mỗi góc Trung Ương trận tháp. Hạ Mạt trừ giảng dạy tác dụng những chỗ đó ra đa số thời gian kể về thường thức trận pháp cơ sở.

- Trận pháp nghe khá thú vị, nàng có thể biểu thị mấy trận pháp cho ta không?

- A! Được, nhưng chỗ này không thể biểu thị, hay ngươi theo ta đi.

Trần Lạc theo Hạ Mạt lên tầng bốn mươi sáu, vào nhà đá khá rộng rãi. Hạ Mạt giới thiệu bảo đây là phòng thí nghiệm của nàng, có thể tùy ý bày trận pháp. Trần Lạc tìm chỗ thoải mái ngồi xuống.

Bạch Phiêu Phiêu bắt đầu bày một số trận pháp cơ bản, biểu thị cái nào là dạy cái đó. Hạ Mạt dạy rất kỹ càng, tác dụng mỗi phù văn, vận dụng mỗi một vết tinh thần lực, làm sao cộng hưởng vân vân. Hạ Mạt dạy còn chuyên nghiệp hơn đạo sư. Trần Lạc ngồi nghe, biểu tình nghiêm túc cực kỳ cẩn thận như một đệ tử khao khát tri thức.

Hạ Mạt liên tục biểu thị trận pháp, may mắn tinh thần lực của nàng khá cường đại, lại có đủ kiên nhẫn. Nếu đổi lại là người khác hoặc là cạn kiệt tinh thần, hoặc là nổi điên. Vì mỗi khi Hạ Mạt biểu thị xong một trận pháp Trần Lạc sẽ hỏi còn không? Thế là mấy canh giờ qua đi, Hạ Mạt biểu thị tổng cộng hơn một trăm trận pháp.

Hạ Mạt thấy trời đã sập tối, nàng cũng mệt mỏi, không chỉ tinh thần lực tiêu hao cũng không còn trận pháp nào để làm mẫu.

Hạ Mạt miễn cưỡng nói:

- Bạn học Trần Lạc, đạo trận pháp ở chỗ tích lũy nên đặt nền móng vô cùng quan trọng. Bây giờ đã là chạng vạng, chắc hẳn ngươi đã đói bụng, hôm nay ngừng tại đây được không?

- Được rồi.

Trần Lạc đứng dậy, duỗi lưng. Trên đường quay về Hạ Mạt muốn khuyên nhủ Trần Lạc nhưng suy tư nhiều lần, cuối cùng nàng không nói gì. Hạ Mạt sợ lỡ lời, không cẩn thận đụng vào dây thần kinh nhạy cảm của Trần Lạc thì càng tệ hơn.

Hạ Mạt ngẫm nghĩ, thử hỏi:

- Bạn học Trần Lạc ngày mai còn đến trận tháp không?

Trần Lạc thản nhiên nói một chữ:

- Còn.

- Vậy ngày mai ngươi muốn làm cái gì? Muốn đi dạo chỗ nào? Muốn thấy trận pháp gì?

Hạ Mạt biết kiểu người đánh mất đấu chí, tinh thần suy sụp như Trần Lạc tạm thời phải thuận theo hắn, cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn.

- Ngày mai nàng hãy dạy cho ta thêm tri thức về trận pháp đi.

Trần Lạc không mặn không nhạt nói:

- Bây giờ ta mất hết tu vi chỉ có thể đi đường trận pháp.

Hạ Mạt nghe ra giọng điệu bất đắc dĩ, lòng nàng rất vui vì Trần Lạc quyết định phấnc chấn lên.

Hạ Mạt không biết rằng Trần Lạc giả bộ bất đắc dĩ, hắn làm như vậy là muốn nàng nghĩ hắn không còn cách nào hơn là đi đường trận pháp. Nói đúng hơn là Trần Lạc muốn Trung Ương học phủ nghĩ lầm hắn bất đắc dĩ phải đi đường trận pháp.

Lý do Trần Lạc làm như vậy rất đơn giản, vì tìm nữ nhân điên giấu trong Trung Ương trận tháp. Nữ nhân điên nhắc đến bí mật thế giới, bí mật đó giấu trong Trung Ương học phủ. Trần Lạc tuyệt đối không thể để Trung Ương học phủ biết hành động của mình, dù chỉ để lại chút dấu vết. Trần Lạc không biết nữ nhân điên núp ở đâu, nàng là ai. Trần Lạc muốn gạt Trung Ương học phủ âm thầm điều tra thì phải tìm lý do thích hợp xâm nhập Trung Ương trận tháp, vào thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp xuất hiện thời cơ thích hợp là tuyệt vời nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.