Thiên Vu

Chương 1115: Chương 1115: Một góc băng sơn.




- Trần Lạc, cái tên nghiệt chướng này, dừng tay lại!

Vù vù vù vù vù!

Một bóng người không biết từ đâu lao ra, chớp mắt đến nơi, thò tay chụp xuống đầu Trần Lạc. Đây là một lão nhân tóc bạc, không người biết lão là ai. Nhưng lão nhân bộc phát ra lực lượng nhân linh mạnh hơn Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt rất nhiều, thâm sâu hơn ba thái thượng trưởng lão Văn Thiên Thu nhiều.

Lão nhân này chắc chắn là cao thủ Trung Ương nội các.

Nhưng khi bàn tay lão nhân tóc bạc sắp ấn xuống đầu Trần Lạc thì chợt khựng lại.

Vù vù vù vù vù!

Lại ba bóng người lao tới, bọn họ ngừng lại cách Trần Lạc một thước. Bốn lão nhân tuy bị khí thế hùng hồn của Trần Lạc trấn áp đứng im như tượng, nhưng bốn người rít gào, bộc phát lực lượng nhân linh, xung quanh Trần Lạc vang một chuỗi tiếng nổ.

- Lão phu muốn xem thử nghiệt chướng nhà ngươi có bản lĩnh gì?

Bốn lão nhân cùng gồng sức. Trần Lạc nhấn đầu Lưu Sa, đôi mắt tĩnh lặng liếc qua.

Trần Lạc khinh thường gầm lên:

- Chỉ bằng vào các ngươi? Cút đi!

Trần Lạc dứt lời, thân hình gầy gò mảnh khảnh rùng mình.

Rầm!

Bốn lão nhân rên rỉ, bị chấn thụt lùi.

Thấy bốn lão nhân bị đánh bay, Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm hì hục tấn công Trần Lạc giờ không dám tiếp tục nữa. Hai người rụt tay về, định rút lui. Lúc này, Trần Lạc đột nhiên xoay người loại.

Bị Trần Lạc liếc mắt qua, Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm sợ mặt không còn chútm áu. Bọn họ không rảnh lo đến tôn nghiêm sĩ diện gì nữa, lắc người bỏ chạy. Nhưng Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm mới nhúc nhích Trần Lạc đã sải bước đến gần, hai tay bóp cổ hai người.

Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm sợ hết hồn, cố gắng vùng vẫy nhưng vô dụng. Mặc cho Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm giãy dụa cỡ nào vẫn không thể vùng thoát khỏi đôi tay Trần Lạc.

- Được đằng chân lên đằng đầu!

Trần Lạc bóp cổ hai người ấn xuống đất.

Rầm!

Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm chưa biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy mỗi tấc da đau nhức thấu óc, toàn thân bị lực lượng cường đại nghiền áp. Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm phản ứng lại miệng mũi đã trào máu, ý thức mơ hồ.

- Bạch Phiêu Phiêu, hôm nay nể mặt nàng nên ta không tính sổ với Bạch Kiếm. Nếu còn dám giỡn mặt thì lão tử tuyệt đối không nương tay!

Trần Lạc đá Bạch Kiếm bay tới bên cạnh Bạch Phiêu Phiêu, nhấc bổng Liễu Truyền Thiên lên, bàn tay giáng xuống. Toàn thân Liễu Truyền Thiên nát bấy, không biết sống hay chết.

- Nhãi ranh Trần Lạc, đồ nghiệt chướng! Nghiệt chướng!

Vù vù vù vù vù!

Bốn lão nhân lại xông lên, thực lực cao sâu khó dò, lực lượng nhân linh cường đại mênh mông, mạnh hơn Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt gấp chục lần. Nhưng Trần Lạc phớt lờ bọn họ, hắn lướt qua, hai tay chụp xuống đầu hai thái thượng trưởng lão lúc trước công kích hắn.

Bùm bùm!

Hai thái thượng trưởng lão miệng mũi trào máu té xuống đất ngất xỉu. Thấy cảnh đó Văn Thiên Thu không dám ở lại lâu, xoay người chạy trốn.

Trần Lạc gầm lên:

- Lăn lại đây!

Văn Thiên Thu bị hút tới gần, Trần Lạc nhấc chân đạp lưng gã. Văn Thiên Thu hét thảm, máu thịt bầy nhầy té xuống đất không còn biết trời trăng.

Cứ thế bị phế đi?

Không chỉ nhân vật số ba Liễu Truyền Thiên, số bốn Bạch Kiếm Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt bị Trần Lạc tiêu diệt gọn, ba thái thượng trưởng lão cũng bị nghiền nát trong vài giây? Làm người ta kinh hoàng, da đầu tê dại là Trần Lạc không thi triển bất cứ đại thần thông thủ đoạn nào, chưa sử dụng bất cứ lực lượng nào. Trần Lạc chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp một đấm một cước giải quyết Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm, ba thái thượng trưởng lão Văn Thiên Thu.

Trời ạ!

Không lẽ cơ thể của Trần Lạc đã đến đẳng cấp kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu rồi sao?

Không ai rõ ràng.

Mọi người chưa lấy lại tinh thần thì tiếp tục trố mắt líu lưỡi. Bốn lão nhân vừa rồi lao ra nay bao vây Trần Lạc, bắt đầu thi triển đại thần thông thủ đoạn. Khiến người khó tin là tình huống giống như vừa rồi đám người Văn Thiên Thu công kích Trần Lạc, bốn lão nhân đánh ra đại thần thông thủ đoạn vào người Trần Lạc như trâu đất xuống biển, không tạo ra chút gợn sóng nào. Trần Lạc đứng yên mặc kệ bọn họ công kích.

Vù vù vù vù vù!

Lại ba lão nhân xuất hiện, cũng bắt đầu thi triển đại thần thông thủ đoạn công kích Trần Lạc. Thêm bốn người đến. Chỉ chốc lát có mười sáu, bảy lão nhân tóc bạc. Bọn họ xuất hiện đều sử dụng lực lượng nhân linh cường đại thi triển đại thần thông thủ đoạn công kích Trần Lạc.

Người khác có lẽ không biết những lão nhân này nhưng Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản, Hách Thiên Nhai thì biết bọn họ là thái thượng trưởng lão của Trung Ương nội các.

Thân phận của mấy lão nhân tóc bạc này toàn là phủ chủ, trưởng lão các đời Trung Ương học phủ. Bọn họ là đại tông sư vấn đỉnh thiên hạ vào từng thời đại, từ khi bọn họ vào Trung Ương nội các thì nhận Nhân Thư chi linh ôn dưỡng, đã mấy trăm năm, có ngàn năm hoặc lâu hơn nữa. Lực lượng nhân linh của bọn họ sớm đã thông thiên triệt đại.

Hiện nay một đám cao thủ tông sư nhận Nhân Thư chi linh ôn dưỡng ngàn năm đó dốc hết sức mạnh ra vẫn không đụng được một ngón tay của Trần Lạc.

Đây đúng là...

Các nữ thần nhìn Trần Lạc đứng trong không trung, biểu tình hoàn toàn phức tạ.

Ngự Nương không dám nhìn nữa, lẩm bẩm:

- Rất biến thái, rất hung tàn. Cơ thể của tiểu tử này rốt cuộc biến thái đến mức nào vậy?

- Mức độ nào sao?

Lạc Anh cũng rất rối rắm, nàng cười bất đắc dĩ nói:

- Vấn đề này có lẽ Trần Lạc cũng không trả lời được. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Trần Lạc không đánh trả, mặc kệ nhiều người công kích mình, hắn làm như thế chỉ để thử xem cơ thể chịu được lực lượng mức độ nào.

Hoàng Tuyền câm nín:

- Một người không biết thân thể của mình rốt cuộc mạnh cỡ nào thì... Ha ha ha, nên cười hay khóc đây?

Gần đó Gia Cát Thiên Biên nhìn cảnh tượng này, gã nhắm mắt thí sâu, cố bình ổn nỗi lòng kinh hoàng.

Tịch Nhược Trần không còn cười tà, gã nhỏ giọng nói:

- Trần Lạc đúng là một tồn tại khủng bố.

Đại hoàng tử hoàng tộc Vân Đoan nhìn, mặt không biểu tình nhưng lòng dậy sóng, vô cùng rung động, khóe môi co giật.

Vân Đoan đại hoàng tử khẽ thở dài:

- Sự tồn tại của Trần Lạc đúng là rất khó tin. Vân Khởi, đúng là ngươi có dự kiến trước, nếu lúc nhân quả mở ra ngươi không ra mặt ngăn cản chúng ta thì thật không biết truê vào Trần Lạc sẽ có hậu quả gì. Tiểu tử này thật đáng sợ.

- Đây mới chỉ là một góc băng sơn của hắn.

Mười mấy lão nhân đến từ Trung Ương nội các càng đánh càng sợ, bởi vì bọn họ phát hiện cho dù dốc hết sức ra, sử dụng lực lượng cường đại nhất thi triển thần thông thủ đoạn mạnh nhất cũng không lay động được Trần Lạc một li.

Trần Lạc đứng yên trên cao, hắn không nói một lời, mặc kệ các lực lượng công kích vào mình. Không biết qua bao lâu, dường như thấy chán đám lão già không đủ sức đánh lại hắn, Trần Lạc lười dây dưa tiếp.

Trần Lạc vung tay lên, tất cả lực lượng ập đến bị hắn gom trong lòng bàn tay, ngưng tụ ngưng tụ thành một đoàn lực lượng. Trần Lạc đẩy một cái, đoàn lực lượng kia nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.