Thiên Vu

Chương 622: Chương 622: Ly biệt (2).




Trần Lạc trước giờ nếu có chuyện gì không thể nghĩ ra thì liền không nghĩ tiếp, bằng không thì hắn sau khi ký khế ước thần bí với tên sách Hư Vọng chi phiếu, gặp phải nhiều chuyện quỷ dị như vậy, muốn để ý đến tất cả những chuyện vụn vặt thì hắn sớm chết mệt rồi.

- Đi, đi uống rượu.

Trần Lạc vỗ vai Thất Dạ, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra, loại hào hiệp này, loại tùy ý này, loại chẳng có gì xảy ra này tuyệt đối không phải ngụy trang, Thất Dạ hoàn toàn nhìn ra, trong lòng không khỏi thâm than vị huynh đệ này của mình quả nhiên là đại đao đơn giản nhất, thuận theo tự nhiên, đây là một dạng tâm tình chí thượng, vô dục vô cầu, thích làm gì thì làm, một loại thái độ sinh hoạt như vậy căn bản là siêu thoát khỏi ràng buộc thế tục, mặc kệ gặp phải bất kỳ ngăn trở, bất kỳ đả kích, bất kỳ tất cả đều không thể ảnh hưởng tới tâm tình, điều này với người tu hành trùng hợp chính là một loại tâm tình chí tôn vô thượng.

Trong lúc uống rượu, hai người lại hàn huyên rất nhiều, đề tài cũng đa phần là liên quan đến chuyển thế sống lại, khế ước thần bí vân vân, một ít thuộc về chuyện bí ẩn thiên địa. Trần Lạc không những được mở rộng nhãn giới bản thân, cũng từ chỗ Thất Dạ hiểu rõ được, phiến thế giới này còn phức tạp hơn nhiều so với mình tưởng tượng, có quá nhiều người kỳ dị ẩn giấu bên trong thế giới, vì lẽ đó, không nên xem thường bất luận người nào, có khi ngay bên cạnh ngươi tưởng chỉ là một người bình thường nào đó, không chừng lại chính là đại năng giả chuyển thế sống lại, cái này hoàn toàn có thể.

Thiên hạ không có cuộc hội ngộ nào không tàn, Trần Lạc có việc hắn muốn làm, Thất Dạ có đại sự riêng của hắn, hai người ai cũng không có nhiều lời dài dòng, quân tử chi giao đạm như nước, có vài thứ không nói ra, cũng không có nghĩa là không tồn tại, giữa hai người đàn ông, chỉ cần một chén rượu, một câu trân trọng đã đủ đại biểu tất cả.

- Mạng của ta là của ta chứ không thuộc về ông trời, ta muốn hung hăng ta liền ngông cuồng.

- Thiên địa to lớn, tự ta bất khuất, thần linh có mạnh, tự ta không sợ, mạng của ta là do ta nắm, muốn trách ta, muốn đánh ta, muốn thẩm phán ta, ta tới gánh.

- Ha ha ha… Huynh đệ, đây là lời ngươi nói lúc lần đầu độ Đại Thương Thiên thẩm phán, thật đúng là hào khí ngất trời, khí thôn sơn hà, cao ngạo thành tính, tùy tiện cực kỳ, bá đạo tuyệt luân, vi huynh thật là thưởng thức.

Sau ba ngày, khi Thất Dạ và hai người Hoa, Tuyết biến mất, hoàng hôn bao phủ, hắc ám giáng lâm, che kín bầu trời, trong hư không truyền đến tiếng cười to cứng cáp của Thất Dạ.

- Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chờ khi hai người chúng ta gặp lại, lại uống ba ngàn rượu ngon, ha ha ha…

- Bảo trọng.

Sau khi Thất Dạ biến mất, hoàng hôn biến mất, hắc ám tán loạn, mặt trời cũng nhô lên khỏi đường chân trời.



Giữa trưa ngày hôm đó, mặt trời nắng cháy.

Trên con đường nông thôn nhỏ gồ ghề, một thanh niên nam tử tuổi chừng hai mươi một cưỡi một thớt tuấn mã màu đen lười biếng dạo chơi, thanh niên xem ra có chút gầy gò, mặc một bộ áo bào màu xanh lam, khuôn mặt thanh tú có chút âm nhu, phờ phạc, dánh vẻ bệnh tật khiến cho người ta một loại cảm giác mong manh yếu đuối. Nhưng bên cạnh bộ dáng mèo ốm chết của hắn lại quy tụ thêm phong cách hào hiệp tùy ý rất không tương xứng.

Hắn cưỡi trên lưng ngựa, thân thể lắc lư theo ngựa bước chạy chậm, trong tay cầm một tờ bản đồ như đang nghiên cứu gì đó, vừa xem vừa nói thầm:

- Không lâu nữa hẳn là đến thành Hàn Phong rồi? Dựa theo tiến độ như vậy, không biết năm nào tháng nào mới đi tới được Biên Hoang đây.

Thanh niên này không phải ai khác chính là Trần Lạc, sau khi chia tay với Thất Dạ, hắn liền bước lên hành trình đi tới Mê Vụ Sâm Lâm.

Mê Vụ Sâm Lâm là một trong những địa phương thần bí nhất, hung hiểm nhất trên thế giới, nơi này nằm tại vùng biên hoang phía Tây, hoàn cảnh tự nhiên rất ác liệt, người ở thưa thớt, bởi thường xuyên có ma thú hung tàn qua lại với quy mô lớn, vì lẽ đó biên hoang cũng là khu vực không nằm trong quyền quản lý của bất kỳ ai, cũng là nơi quang minh không cách nào soi sang tới, là nơi hắc ám cũng không thể bao phủ. Mặc dù một ít đoàn quang vinh đến nơi đây, cũng phải cẩn thận, không chỉ phải đề phong ma thú hung tàn, còn phải cẩn trọng nhưng Vu sư tà ác hắc ám kia.

Bản đồ là do Thất Dạ chuyên môn phác họa cho hắn, thông qua truyền tống trận trong thành có một đường truyền tống thẳng tới một tòa thành trì nằm gần biên hoang nhất, trong địa đồ có ghi rõ, có thể nói là vừa xem liền hiểu ngay, thế nhưng với kẻ mù đường như Trần Lạc mà nói, vẫn còn có chút phức tạp. Bởi vì không phải là mỗi tòa thành trì đều có truyền tống trận, rất nhiều lúc truyền tống tới một tòa thành trì, cần phải đi đường rất xa mới có thể đến nơi tiếp theo có truyền tống trận phù hợp, trong quãng này không khỏi có chút lòng vòng, mê hoặc.

Đương nhiên, lấy bản lĩnh hiện tại của Trần Lạc, tuy nói tạm thời không cách nào gia trì trận pháp ngự không, nhưng linh lực vẫn còn, việc phi hành thì không phải lo lắng bất cứ điều gì, quan trọng là chỗ hắn đi trên mặt đất đôi khi còn bị lạc, nếu là bay trên không trung, không có vật tham chiếu gì, có quỷ mới biết được hắn sẽ lạc tới địa phương nào.

- Tới trấn nhỏ biên hoang, tìm phu nhân Mạn Đà La chủ khách sạn Duyệt Lai, không biết vị lão bản này là nhân vật như thế nào.

Vị phu nhân Mạn Đà La chủ khách sạn Duyệt Lai này là người do Thất Dạ đề cử, hắn nói phu nhân Mạn Đà La là người hiểu rõ Mê Vụ Sâm Lâm nhất trên thế giới này, là nhất chứ không phải một trong, nếu như nói trên thế giới này còn có ai biết được tung tích nơi mai táng Cổ Phong, như vậy người này tất nhiên là phu nhân Mạn Đà La. Thất Dạ nói phu nhân Mạn Đà La nợ hắn một món nợ ân tình, nếu như Trần Lạc cố ý muốn tìm tới nơi mai táng Cổ Phong, hắn có thể tìm tới nàng đòi lại nhân tình kia.

Trần Lạc trước giờ cũng không phải người lập dị, nếu Thất Dạ đưa cho hắn một cái nhân tình này, hắn đương nhiên sẽ không khách khí, nhưng quan trọng là lúc nào mới có thể đến được trấn nhỏ biên hoang, đó mới là vấn đề khiến hắn đau đầu lúc này.

Đi trên đương nông thôn nhỏ, Trần Lạc nhìn lên mặt trời chói chang trên đầu, ánh nắng gay gắt này thực khiến người ta không hưởng thụ nổi, đang muốn cố gắng chạy tới một tòa thành càng nhanh càng tốt, chợt phát hiện phía trước cách đó không xa có một cô gái mặc áo bào đen quỷ dị.

Bên cạnh cô gái mặc áo bào đen có một tấm phiên dựng thẳng, để một cái bàn, trên lá cờ viết Hoàng Đạo Thập Nhị Cung, trên bàn bày đặt một quyển Thủy Tinh thư quỷ dị.

Trong ký ức của Trần Lạc, hắn không phải lần đầu tiên gặp phải cô gái áo bào đen này, chí ít là hai ba lần gì đó. Nhìn lại con đường nông thôn nhỏ này, hắn cũng không cho rằng cô gái áo bào đen xuất hiện ở đây là chuyện trùng hơn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.