Thiên Vu

Chương 654: Chương 654: Lão già điên.




Nơi đây, Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm nhìn một màn này, không khỏi ngạc nhiên. Khinh địch, bị đùa bỡn, bị đùa bỡn quá rồi.

Đây là cảm giác đầu tiên của các nàng, gia hỏa kia lấy ra một con long linh và biển dung nham cuồn cuộn đánh cho mình không kịp ứng phó, nhân lúc đó hắn lặng yên lập tức thôn phệ Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý rồi. Táng Hoa nguyên tưởng rằng gia hỏa thần bí này chỉ có chút thần bí thôi, quái dị cũng chỉ quái dị chút thôi, không chỉ có thể ẩn giấu trong đại tự nhiên, còn tu luyện kỳ công Thôn Thiên Phệ Địa, nhưng cho dù là thế, Táng Hoa cũng không để vào trong mắt. Lấy thực lực của nàng trong nháy mắt liền có thể biến đối phương thành tro bụi, nhưng bất luận cách nào cũng không nghĩ tới gia hỏa này cổ quái như vậy, cũng giảo hoạt như vậy, không biết tu luyện kỳ quái thế nào lại tu ra một con linh long dò xét linh hồn và dung nham biến dị rất có thể đã nhảy thoát ra khỏi đại tự nhiên, càng giảo hoạt là đánh cho mình trở tay không kịp, giấu trời qua biến, trộm đi Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý.

Nàng rất hiếu kỳ gia hỏa vừa rồi đến cùng là ai, tại sao mình chưa từng nghe nói qua trên thế giới xuất hiện một gia hỏa thần kỳ như vậy? Hắn đến cùng là ai? Cái vấn đề này, Tuyết Thiên Tầm càng muốn biết hơn so với Táng Hoa, trước sau không tới một chung thời gian đã tìm hiểu được Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, hiện tại không những tu luyện Thôn Thiên Phệ Địa, còn nắm giữ long linh dò xét linh hồn và biển dung nham quái dị. Là ai, hắn tột cùng là ai? Là ai?

Tần Phấn biết Trần Lạc là ai, chính là vì biết rõ thân phận Trần Lạc, thế nên trong lòng hắn còn chấn động hơn nhiều so với Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm, hắn biết Trần Lạc nắm giữ một loại lực lượng vô cùng biến thái, chính là cái biển dung nham cuồn cuộn kia, nhưng là hai năm trước hắn cũng tận mắt thấy Trần Lạc lấy Vu pháp nghịch thiên, tu vi bị thẩm phán biến mất toàn bộ, dung nham biến dị cũng giống như thế.

Đúng vậy, lúc đó hắn tận mắt nhìn thấy, nhưng chuyện vừa rồi là sao? Lạc gia rõ ràng đã xuất ra lực lượng biến dị độc nhất vô nhị của hắn, không phải đã bị thẩm phán tán loạn rồi sao? Làm sao Lạc gia còn có thể lấy ra? Hơn nữa so với khi bị thẩm phán, hiện tại càng khủng bố hơn, biến thái đến độ ngay cả bậc cao thủ cỡ Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm cũng không biết ứng đối thế nào, khủng bố đến độ dám tranh đấu với đại tự nhiên.

Dần dần, Tần Phấn đoán ra được một chuyện rất đáng sợ.

Nếu như lực lượng biến dị của Lạc gia không hề bị thẩm phán, như vậy phân thân bá đạo vô cùng của hắn rất có thể cũng không, còn linh tượng của hắn nữa. Nhớ tới linh tượng của Trần Lạc, Tần Phấn ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được, hắn còn nhớ rõ lúc Trần Lạc độ Đại thương thiên thẩm phán, lúc đó Trần Lạc ngưng tụ ra linh tượng, hơn nữa còn dẫn phát thiên triệu, nếu như… Nếu như linh tượng của Lạc gia cũng không bị thẩm phán, vậy linh tượng của hắn… Ông trời ơi! Nhắm mắt lại, Tần Phấn thực sự không dám tưởng tượng thêm nữa, bởi vì chuyện này thực sự khiến người ta quá không thể đón nhận.

- A, chơi ưng cả đời, không nghĩ kết quả là bị cho ưng mổ, không nghĩ tới Táng Hoa ta cũng có ngày đi may áo cho người khác. Tiểu đệ đệ, ngươi thực sự cho tỷ tỷ một bài học xương máu đấy.

Táng Hoa đưa mắt nhìn quanh, nàng có thể cảm giác được gia hỏa kia cũng không hề rời đi, vẫn ẩn giấu thân hình trong đại tự nhiên. Trên dung nhan mẫu nhi thiên hạ của nàng, thần tình chứa đầy ý cười, nói:

- Ngươi dám ra đây không? Tỷ tỷ xin thế nhất định không đánh chết ngươi.

Tuyết Thiên Tầm đồng dạng cũng cảm giác được, giờ khắc này, trên dung nhan bá tuyệt của nàng che kín sát khí, đôi mắt quét ngang ra, thu hết toàn bộ chung quanh vào trong đáy mắt, lạnh lẽo quát lên:

- Chẳng cần biết ngươi là ai, nhanh lăn ra cho bổn cung, nhận lấy cái chết!

Nàng đánh ra một chưởng vào hư không, Âm Dương Ngũ Hành đại tự nhiên quanh thân lập tức cô đọng lại, kêu lên răng rắc, sau đó nổ tung, rung chuyển một trận.

Đột nhiên, một trận tiếng cười khan đục không biết truyền ra từ nơi nào.

- Đã bao nhiêu năm rồi, a… Đã bao nhiêu năm rồi, Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý rốt cục… Biến mất rồi…

Tiếng gì vậy?

Thẹn quá thành giận, Tuyết Thiên Tầm và Táng Hoa nghe thấy thanh âm này lập tức ý thức được không ổn, chẳng lẽ nói Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý không chỉ bảo vệ cấm địa chùa Cổ Lan, còn trấn áp một quái vật gì sao?

Chợt cọt kẹt một tiếng, cấm địa chi môn dần dần mở ra.

Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm không chần chờ, trước tiên xông vào, Tần Phấn vừa phản ứng lại cũng thế, Trần Lạc ẩn giấu trong đại tự nhiên cũng không ngoại lệ, cẩn thận tứng tí một đi vào bên trong.

Cấm địa chùa Cổ Lan cũng là một mảnh phế tích hoang vu, trải qua vạn năm lâu dài, rất nhiều kiến trúc trong cấm địa đã hóa thành tro tàn từ lâu, chỉ có một tòa bia đá vẫn sừng sững đứng trong phế tích. Xác thực mà nói, đây là một khối bia đá gãy vỡ, chỉ còn lại nửa đoạn chôn dấu bên trong hoang mạc, lẽ nào đây chính là Đại Ký bia của chùa Cổ Lan? Hẳn là thế đi, bởi vì trên bia đá mơ hồ có thể thấy được nửa chữ “Ký” và một chữa Bia, từ vết tích gãy vỡ trên tấm bia đá có thể thấy rõ được dường như bia đá mới bị hủy gần đây? Hơn nữa trên vết tích mơ hồ có thể thấy được dấy tay mầu máu.

- Đây là… Đại Ma Ha tàn huyết thủ.

Táng Hoa nhìn dấu tay màu máu trên bia đá gãy vỡ, ngơ ngác rù rì nói:

- Trong thiên hạ, tu luyện đại thần thông hung tàn này chỉ có một người.

- Huyết y Đường Phi!

Tuyết Thiên Tầm nói ra cái tên này.

Nghe thấy cái tên Đường Phi này, Trần Lạc đang ẩn thân trong đại tự nhiên không nhịn được rung động trong lòng, hai người các nàng nói có ý gì? Lẽ nào phá hủy Đại Ký bia của chùa Cổ Lan là Đường Phi? Vì sao nàng phải làm như vậy?

Không biết. Bất kể là Táng Hoa hay Tuyết Thiên Tầm cùng với Tần Phấn, thậm chí Trần Lạc đều không rõ ràng. Đang lúc các nàng kinh nghi, đạo thanh âm khàn đục thần bí vừa rồi lại truyền đến đứt quãng.

- Chết rồi, đều chết hết… Ha ha ha… Đều chết hết…

- Thẩm phán… Đại quang minh thẩm phán? Đại chư thiên thẩm phán? Đại luân hồi thẩm phán? Đại thời gian thẩm phán? Đại chư thần thẩm phán? Ha ha ha... Đại mạt nhật chung cực thẩm phán? Ha ha ha… Chuyện cười! Đều là chuyện cười…

- Chết rồi… Đều chết hết rồi…

- Đều do các ngươi! Là tự các ngươi tạo nghiệt! Đều do các ngươi… Tại sao?

- Tại sao muốn hạ xuống Đại quang minh thẩm phán, tại sao? Hạ xuống Đại quang minh thẩm phán thì sao, hắn che kín bầu trời, để thiên địa rơi vào hắc ám vô tận!... Hắn một tay che trời, phá hư không vô tận, khiến Thiên này cũng không tiếp tục là Thiên… Ha ha ha, hắn xoay chuyển thiên địa, khiến thời gian không lặp lại, khiến thời gian này vĩnh hằng, đồ thần giết ma, diệt cửu thiên, đập cửu u… Ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.