Thiên Vu

Chương 677: Chương 677: Lãnh Cốc tan vỡ (2).




Thật giống như không đến bốn ngày đi, Lạc gia cứ ngồi tại chỗ này như vậy, không nhúc nhích, không có thu nạp linh khí thượng đẳng, cũng không có dùng linh đan diệu dược, ngay cả trận pháp phụ trợ cơ bản nhất cũng không có, trước sau ngay cả thời gian hô hấp cũng không có, liên tục mở ra năm diệu trong thất diệu linh hải, loại sự tình này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có ai dám tin?

- Mẹ ơi!

Lãnh Cốc quả thực không hít thở nổi, vốn là biết được tu vi Trần Lạc không bị thẩm phán, khi đó hắn liền chịu đả kích, hiện tại lại thấy Trần Lạc trong bốn ngày ngắn ngủi, một hơi mở ra năm đạo linh diệu, điều này hắn làm sao chịu đựng cho được?

- Không phải chúng ta không thể hiểu được, chỉ là Lạc gia quá biến thái.

Tần Phấn hơi lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng rất bi thương.

Thủa nhỏ hắn cũng không biết cảm giác ước ao ghen tị là gì, nhưng mãi tới khi gặp gỡ Trần Lạc, hắn đã rất nhiều lần tự mình cảm giác qua cái gì gọi là ước ao ghen tị, thậm chí cân nhắc sau này có nên tiếp tục ở chung một chỗ, chơi đùa với Trần Lạc hay không. Gặp một lần đả kích, hắn có thể gánh vác được, hai lần cũng vẫn được, nhưng năm lần, sáu lần, ba ngày hai bữa chịu đả kích, coi như sức chịu đựng của Tần Phấn lớn hơn nữa, tâm tình bình tĩnh hơn nữa, cũng không thể chịu được đả kích hết lần này tới lần khác như thế.

Đi chung một chỗ với gia hỏa này, cảm giác thực sự rất gay go, sẽ khiến người ta cảm thấy nhân sinh bất công vô cùng, cũng sẽ cho ngươi cảm giác mình không có tương lai, cho ngươi cảm giác mình không khác nào một tên phế vật vô dụng, dần dần sẽ tự sản sinh hoài nghi với tư chất và ngộ tính của mình. Đúng vậy, chính là loại cảm giác phế vật này, cơ hồ sản sinh hoài nghi tới năng lực bản thân, đánh mất lòng tự tin, hoài nghi có thể mình không thích hợp tu hành.

Nếu như không phải mình khổ sở phục dụng linh đan, dùng trận pháp phụ trợ, dùng hết sức bình sinh mới mở ra được vài đạo linh diệu, đâu cần phải ghen tị khi Lạc gia người ta tùy tiện ngồi xuống, tùy tiện tu hành như thế, liền trực tiếp mở ra năm đạo linh diệu.

Đến cùng là tư chất ta quá kém, hay là Lạc gia người ta tư chất quá tốt? Vì sao lại chênh lệnh nhiều như thế? Không chỉ trong lòng Lãnh Cốc có loại suy nghĩ này, ngay cả Tần Phấn cũng không thoát được sinh ra hoài nghi.

Khi Trần Lạc mở mắt ra, phát hiện hai người đang trợn mắt to mắt nhỏ nhìn mình chằm chằm, nghi hoặc hỏi:

- Ta cũng không phải XXX, hai người các ngươi trừng trừng nhìn ta như vậy làm gì?

- Lạc gia, ngươi… Có phải ngươi vừa mở ra năm đạo linh diệu?

Lãnh Cốc muốn kiểm chứng một chút.

- Làm sao ngươi biết?

- Nói vậy là ngươi đang tu luyện Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh?

Trần Lạc càng thêm giật mình, hỏi:

- Các ngươi cũng biết? Mẹ nó, các ngươi là thần à?

- Mẹ kiếp, dĩ nhiên là sự thực!

Lãnh Cốc đặt mông ngồi xuống đất, tức giận đến hai tay đấm thùm thụp xuống đất. Hắn hi vọng cỡ nào đây chỉ là một giấc mộng, nhưng đáng tiếc là sự thật.

- Mẹ nhà nó, Lãnh Cốc, ngươi không đến nỗi thế chứ, không phải chỉ là Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh thôi sao, nếu như ngươi muốn tu, ta cho ngươi là được rồi.

- Mẹ kiếp, ta đây muốn tu, nhưng ta cũng phải hiểu được đã.

- Không hiểu được thì ta có thể dạy ngươi mà.

Lãnh Cốc đỏ mặt, trợn mắt, gầm lên:

- Đó là kinh Phật, là tứ đại kinh Phật, ngươi có hiểu hay không? Nếu như thứ đồ chơi kia có thể ngôn truyền, khắp thiên hạ đều là Phật chủ rồi.

- Không tu cũng không quan hệ, thứ đồ chơi kia cũng chẳng lợi hại như ta nghĩ, không khác gì mấy so với kinh Phật thông thường.

Ngược lại, Trần Lạc nói lời này là tâm huyết, hắn nguyên tưởng rằng tu luyện qua Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh là hắn có thể áp chế linh tượng của mình, nhưng thực sự thì sao, đúng là áp chế được, nhưng chỉ là trong một lúc mà thôi.

Có điều hắn không nói lời này còn tốt, vừa nói lời này ra, Lãnh Cốc vốn đang bị đả kích cũng phải bật cười, tức giận nói:

- Lạc gia, không cho phép ngươi bắt nạt người ta như thế, bọn ta ngay cả một quyển kinh Phật phổ thông cũng không tìm hiểu được, càng đừng nói đến tu luyện. Còn ngươi tìm hiểu được Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, hơn nữa còn có thể tu luyện, tu luyện thì cứ tu luyện đi, xong rồi còn nói Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh không lợi hại, ngươi thực muốn ta tức chết sao? Đây là ngươi được tiện nghi còn ra vẻ, chính là người no bụng không biết được kẻ đói…

Không chỉ Lãnh Cốc như thế, Tần Phấn cũng không chịu nổi, rất nghiêm túc hỏi một câu:

- Lạc gia, đây chính là Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, một trong bốn đại kinh Phật, kim cổ tới nay chỉ có đám mây cất giấu một bộ Đại Bàn Nhược Quan Tâm kinh, ba đại tập quyền trung tâm, học phủ Trung Ương, bao gồm cả đám mây vẫn đang tìm kiếm ba bộ kinh phật khác, nếu như Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh không lợi hại, việc gì bọn họ phải phí tâm tìm kiếm như thế.

- Có thể là ngộ tính ta không được đi, sau khi tu luyện, ngay cả linh tượng cũng không áp chế nổi.

Lời của Trần Lạc khiến trong lòng Tần Phấn bỗng nhiên hơi hồi hộp một chút, khóe miệng không nhịn được co giật hai lần, sau đó nhắm mắt lại, hắn không thể nào tưởng tượng được thứ linh tượng gì, thậm chí ngay cả Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh cũng không áp chế nổi.

- Lạc gia, ngươi biết không?

Chẳng biết tại sao Lãnh Cốc vừa rồi còn bị đả kích, kêu gào không thôi, đột nhiên bình tĩnh lại.

- Sao thế?

- Trước đây ta cảm thấy ông trời thẩm phán ngươi hai lần quả thực quá không có tình người, nhưng ngay vừa rồi ta đã hiểu, lão nhân gia kia thẩm phán ngươi là quyết định vô cùng anh minh, ngươi không oan chút nào, thực sự, ngươi không oan, đáng đời ngươi!

- Lượn đi!

Trần Lạc cười mắng, đạp cho Lãnh Cốc một cước.

Trong lúc ba người vui cười tức giận chửi mắng nhau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, nhìn lại xung quanh thấy không ít người đều ngẩng đầu lên nhìn gì đó, vừa xem vừa nghị luận sôi nổi, có trợ uy, có hò hét, có ồn ào. Trần Lạc ngẩng đầu nhìn sang, tựa hồ giữa không trung có hai người đang kích đấu, chăm chú nhìn lên, hảo gia hỏa, hóa ra trong đó có một người hắn quen, dĩ nhiên là Vũ Hóa Phi.

Nói đến, Trần Lạc và Hóa Vũ Phi cũng coi như đồng hương, dù sao đều đến từ vực Kim Thủy, tuy hai người bởi vì một ít chuyện dẫn đến nhiều lần giao thủ, nhưng trong mắt Trần Lạc, hắn chưa hề xem Vũ Hóa Phi như kẻ thù, mơ hồ nhớ tới lần trước gặp mặt tại nửa năm trước trên yến hội học viện Tiểu La Thiên, lúc đó Vũ Hóa Phi thật giống như vừa mới ngưng tụ ra linh tượng không lâu, lúc này mới qua nửa năm, Vũ Hóa Phi dĩ nhiên mở ra sáu đạo linh diệu, tu vi tăng trưởng thật nhanh.

- Tu vi Vũ Hóa Phi bây giờ đã mở ra sáu đạo linh diệu, xem ra hắn cũng tham gia kế hoạch Bổ Thiên của học phủ.

Tần Phấn như tự nói, bên cạnh Trần Lạc cau mày, hỏi:

- Kế hoạch Bổ Thiên là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.