Thiên Vu

Chương 696: Chương 696: Khoe khoang.




Không nói không sao, vừa nói một câu liền khiến người ta kinh ngạc đến chết không thôi. Ngạo Phong nói một câu liền gọi năm ấm Biên Hoang Tam Nhưỡng mỗi loại, trực tiếp trấn trụ toàn trường. Mọi người ở đây, ai cũng từng nghe qua đại danh Biên Hoang Tam Nhưỡng, nhưng chân chính thưởng thức qua thì tuyệt không nhiều người, bởi vì thứu đồ chơi này thực sự quá đắt, dù người đã uống qua nhưng cũng chỉ một chén, chưa thấy có người nào xa hoa như gia hỏa kia, dĩ nhiên một hơi gọi liền năm ấm Biên Hoang Tam Nhưỡng mỗi loại, đây chính là mười lăm ấm đó, một bình có giá tám trăm tám mươi ngàn, mười lăm bình chính là hơn mười ba triệu, đây là khái niệm gì?

Phải biết rằng, người bình thường tu luyện cả đời, linh thạch tốn hao cũng không nhiều bằng vậy, hiện tại bốn thanh niên tuổi tác không lớn kia dám chơi ngông, một trận rượu đi tong hơn mười triệu, điều này thực sự quá điên cuồng.

Ba người Miêu Hoành, Niệm Kiều trực tiếp run rẩy choáng váng, Lâm Ngọc Sơn càng không thể tin đây là thực. Gia hỏa họ Trần kia nhìn thế nào cũng là người bình thường, làm sao có thể trả được một bữa rượu ngàn vạn linh thạch.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Tần Phấn là người xuất thân hoàng tộc cũng có chút không chịu nổi, lông màu cau thật cahwtj, hỏi:

- Có phải hơi nhiều không?

- Hơi nhiều? Thế còn hơi nhiều sao? Đó là hơn mười triệu đấy.

- Ngươi nói ngươi muốn mời khách!

- Thèm vào, ba tiểu tử các ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn đi.

- Mặc kệ.

Trên mặt Ngạo Phong không chút biểu tình, đáp lại:

- Tâm tình ta lúc này rất tồi tệ, cảm thấy sống sót không có ý nghĩa, chỉ muốn uống rượu, ngươi có để ta uống không?

- Mẹ nó, chơi khó ta phải không? Được!

Trần Lạc cắn răng một cái, quát lên:

- Muốn uống liền uống cho đã, Biên Hoang Tam Nhưỡng mỗi loại năm ấm sao đủ, mỗi loại mười ấm đi, không, mười lăm ấm. Hôm nay bốn người chúng ta không say không về, xem ai uống say ngã trước.

Vừa nãy Ngạo Phong gọi Biên Hoang Tam Nhưỡng mỗi loại năm ấm đã khiến mọi người không thể chịu đựng được, hiện tại Trần Lạc máu hơn gọi liền mười lăm ấm mõi loại, giá cả đã gần hơn năm ngàn vạn linh thạch rồi.

- Vị đại gia này, ngài… Ngài xác định Biên Hoang Tam Nhưỡng mỗi loại mười lăm ấm?

Hiển nhiên tiểu nhị cũng bị dọa cho sợ hãi không nhẹ, hắn làm việc trong lầu Vạn Hoa bao nhiêu năm, không phải chưa từng gặp qua đại gia vung tay xa hoa, nhưng một lần gọi Biên Hoang Tam Nhưỡng mỗi loại mười lăm ấm, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.

- Ít nói nhảm, đưa rượu lên.



Bên trong một gian phòng trang nhã tại lầu Bách Hoa.

Tiểu Mạn Đà La thấy đoàn người Trần Lạc một hơi gọi mười lăm bình Biên Hoang Tam Nhưỡng mỗi loại, thần tình cũng ngẩn ra, ngạc nhiên không ngớt, một lát sau không có phản ứng lại, tay chỉ vào Trần Lạc, rù rì nói:

- Vị Lạc gia nà, ra tay vẫn luôn cường hào như thế sao?

Không có ai đáp lại nàng, bất kể là Hiên Viên Đồng hay Tri Thu, thần tình cả hai người vẫn đang ngơ ngác, không biết là đang suy tư điều gì.

- Đáng tiếc, mấy tiểu tử này đều là thứ không biết thưởng thức, không hề có tí văn hóa nào. Biên Hoang Tam nhưỡng không phải là thứ để uồng, là thứ chỉ dùng để phẩm, nào có cái kiểu uống như bọn họ? Ông trời ạ, dĩ nhiên một hơi gọi mười lăm bình Biên Hoang Tam Nhưỡng mỗi loại, bọn họ quả thực là một đám hỗn đản, lãng phí của trời.

Là lão bản lầu Vạn Hoa, Nhị phu nhân trấn nhỏ biên hoang, tiểu Mạn Đà La tự nhiên đã gặp nhiều vị đại gia tiêu tiền như nước, những người kia cường hào ném ra ngàn tỷ mua tài nguyên tu hành, linh đan diệu dược có quá nhiều, nhưng đó là tài nguyên tu hành, là thứ thiết yếu. Còn nói uống một bữa rượu tốn hơn năm ngàn vạn, đây là lần đầu tiên tiểu Mạn Đà La thấy được. Chuyện này quả thực quá xa xỉ, ngay cả nàng cũng có chút đau lòng tiếc của thay cho Trần Lạc, việc này cần người điên cuồng cỡ nào mới làm ra được.

- Ha ha ha, không hổ là người được xưng Thiên Vương lão tử, tự xưng Lạc gia. Đại gia từng nghịch thiên đúng là không bình thường, không được, tỷ tỷ phải đến đùa giỡn hắn một trận mới được.

Những người hay rượu cũng biết Biên Hoang Tam Nhưỡng là thứ rượu ngon gía trên trời, không phải dùng để uống, chỉ dùng để phẩm. Bởi vì Biên Hoang Tam Nhưỡng gồm Quỷ Khóc, Sói Tru và Ma Khóc đều luyện chế thành từ máu ma thú khủng bố ngàn năm tại sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm. Phẩm chính là loại cảm giác uống vào bụng như thấy ác quỷ khóc tang, đàn sói khiếu hào, yêu ma nức nở.

Nói trắng ra là thứ đồ chơi này chỉ dành thưởng thức, rất ít người dùng để uống. Gía một bình tới tám trăm tám mươi ngàn thực sự quá đắt, hai nữa là trần trụi uống vào bụng thì quá lãng phí. Ngay cả nhân vật cỡ Thương Vô Tà và Mộ Vân Khhông chứng kiến bốn người Trần Lạc cường hào phung óhi như vậy cũng không khỏi nhíu mày sâu sắc. Với gía trị bản thân bọn hắn hiện tại, không phải không tiêu phí nổi hơn trăm ngàn vạn, nhưng bấy nhiêu đón chỉ dùng uống một trận rượu thì tạm thời còn chưa đến độ.

Mắt nhìn mấy tiểu nhị lầu Vạn Hoa luân bản của tôi bưng đầy đủ bốn mươi lăm bình Biên Hoa Tam Nhưỡng lại đây, bốn vị đại gia ngay cả nháy mắt cũng không thèm có một cái, mỗi người một bình, trực tiếp uống lên. Một màn này thực sự trấn trụ toàn trường, cũng khiến mọi người nhìn xem đến trợn mắt há mồm, ngay cả tim gan cũng muốn co thắt lại, trong lòng càng hò hét không thôi.

Ông trời ơi, đại địa ơi, đến tột cùng là người ta quá giầu hay chính mình quá nghèo, bốn người này đến tột cùng là có thân phận gì, xem điệu bộ bọn họ hoàng toàn là coi Biên Hoang Tam Nhưỡng uống như nuớc lã, chuyện này quả thực là quá phung phí của trời.

Bàn bên cạnh, Niệm Kiều nhếch miệng, trợn mắt há mồm nhìn bên bàn kia đầy mỹ vị đắt gía và bốn mươi lăm bình Biên Hoang Tam Nhưỡng khiến trong lòng run sợ. Nhìn lại bàn mình bên này một chút, một bàn ba món mỹ vị trị gía tám ngàn, một bình rượu Gío Tây trị gía ba ngàn, tống gía trị hơn mười ngàn. Mười ngàn đối với Niệm Kiều đã là rất xa xỉ, nhưng hiện tại nàng cảm thấy mười ngàn linh thạch thực sự khôngn tính là gì, bởi vì người ta uống chính là Biên Hoang Tam Nhưỡng, mỗi bình đã có gía gần triệu, chênh lệch này cũng quá lớn đi.

Còn có, gia hỏa kia đúng như Lâm Ngọc Sơn đoán, thực là kẻ nhà quê sao? Trong thiên hạ có gã nhà quê nào uống một trận rượu đến vài triệu linh thạch sao? Nếu như là có, Niệm Kiều cũng nguyện ý đi làm kẻ nhà quê. Nàng rất hiếu kỳ, gia hỏa kia rõ ràng là một người bình thường, vì sao hắn có nhiều tiền như thế, cường hào đến thế?

- Hắn... Hắn là... Người nào?

Niệm Kiều dường như còn chưa hết chấn kinh, khi nói chuyện vẫn còn lắp bba lắp bắp.

Vấn đề này, Miêu Hoành cũng muốn biết, còn Lâm Ngọc Thiên ngồi bên cạnh lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, ngồi im ở đó không biết làm sao, xấu hổ không chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.