Thiên Vu

Chương 838: Chương 838: Hư vọng chi linh.




Nói thật, Trần Lạc không muốn chết, không phải bởi vì hắn sống chưa đủ, chỉ vì trong lòng còn quá nhiều nghi hoặc, cũng có quá nhiều điều không cam lòng.

Hắn không biết tại sao kiếp trước mình phải mai táng Cổ, lẽ nào thực sự là vì trong mệnh kiếp trước của mình đã được chú định là diệt thế tai tinh, thế nên Chư Thần thiên địa đều không chứa được hắn? Cuối cùng không thể không mai táng đi tất cả, thậm chí là nữ nhân âu yếm, không tiếc đồng quy vu tận với thiên địa? Nếu như đúng là vậy, mẹ nhà nó cũng quá uất ức đi.

Bỏ qua không nói đến những chuyện hư hỏng ở kiếp trước, các loại dấu hiệu ở kiếp này cũng đều cho thấy, Chư Thần thiên địa giống như cũng muốn diệt mình, đặc biệt là trời xanh hạ xuống thẩm phán tất diệt, càng thêm khiến Trần Lạc xác định điểm này, không khỏi khiến hắn buồn bực, lẽ nào kiếp trước lão tử là diệt thế tai tinh, kiếp này vẫn là diệt thế tai tinh? Tại kiếp trước, Chư Thần thiên địa không chứa được mình, kiếp này bọn họ cũng không chứa được mình?

Lẽ nào trong mệnh lão tử đã chú định đời đời kiếp kiếp đều là diệt thế tai tinh hay sao? Kiếp trước là thế, kiếp này là thế, kiếp sau vẫn là thế? Kiếp trước mai táng đi hồng nhan, huynh đệ thủ túc, đồng quy vu tận với thiên địa, lẽ nào kiếp này lặp lại một lần nữa? Kiếp sau vẫn lặp lại một lần nữa như thế? Con mẹ nó, thế này cũng quá hư hỏng đi? Ai có thể chịu được? Đây không phải là bị vận mệnh chơi đùa sao?

Trần Lạc xin thề nhất định phải làm rõ ràng chuyện này, hắn cũng không muốn mình đời đời kiếp kiếp bị vận mệnh đùa chơi như thế, càng không muốn bị vận mệnh biến thành con rối. Cuộc đời này của hắn không có chí hướng gì, chỉ muốn nhàn hạ uống rượu với vài ba huynh đệ, tình cờ đùa giỡn mấy mỹ nữ, thỏa mãn khoái hoạt một đời, nếu như trong vận mệnh thực sự chú định hắn là diệt thế tai tinh, dẫn đế thiên địa không dung, vậy hắn sẽ không tiếc tất cả, xé nát bét cái vận mệnh kia.

Hả?

Đang suy tự, Trần Lạc bỗng nhiên có một loại cảm giác cổ quái, đó là linh hồn… Hảo gia hỏa! Dĩ nhiên cảm giác được linh hồn, một linh hồn vừa xa lạ vừa quen thuộc, cảm giác vô cùng kỳ diệu, đó là một loại… Một loại cảm giác tự do, tựa như một con chim từ nhỏ bị giam trong lồng, đột nhiên thoát vây tự do bay lượn trên bầu trời bao la, đúng, chính là loại cảm giác này. Bỗng nhiên, trong lòng Trần Lạc ngẩn ra, lẽ nào linh hồn của mình đã thành công phá xong rồi lại lập? Nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, siêu thoát sinh tử? Sinh mệnh vĩnh hằng?

Đúng, nhất định là như thế!

Trần Lạc có thể cảm giác được rõ ràng, mừng rỡ rồi lại mừng rỡ, cũng không lâu sau, hắn lại cảm giác được thân thể, dần dần cảm giác được linh hải Giới, linh tượng, biến dị chi linh, tinh thần chi hồn, bá thế, hố đen phân thân, kim sí điểu Đại Bằng, hết thảy đều cảm giác được, thân thể đồng dạng cũng có một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, bất quá cũng không phải cảm giác tự do, là một loại cảm giác khác, không nói rõ ra được, hẳn là sau khi niết bàn sống lại, cảm giác tịch diệt rõ ràng hơn, thân thể là thế, linh hải Giới là thế, linh tượng là thế, biến dị chi linh là thế, toàn bộ thân thể tựa hồ cũng niết bàn sống lại, đều rực rỡ hẳn lên.

Bất quá, khiến Trần Lạc có chút thất vọng chính là, chỉ có linh hồn nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, thân thể chỉ là niết bàn sống lại, vẫn nằm bên trong pháp tắc thiên địa như cũ. Như vậy, hiện tại ông trời vẫn có thể thẩm phán thân thể của hắn, bất quá cũng chỉ là thân thể mà thôi, hiện tại linh hồn của hắn đã nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, siêu thoát sinh tử, sinh mệnh vĩnh hằng, chỉ cần linh hồn bất diệt, đại tịch diệt thân của hắn hoàn toàn có thể niết bàn sống lại.

- Này! Tiểu tử thối, mau tỉnh lại!

Trong mông lung mơ hồ, Trần Lạc giống như nghe thấy có người nói chuyện với mình, hắn nỗ lực mở mắt ra, bất ngờ phát hiện mình đã đứng ỡ một nơi thần bí, không có trời xanh, không có mặt đất, trong hư không vô tận chỉ có một quyển sách hư hư thật thật đang trôi nổi lơ lửng.

Quyển sách này cũng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nó chính là Hư Vọng chi thư, còn nơi này hẳn là không gian Hư Vọng, chỉ là vừa nãy là ai nói chuyện?

Trong khi hắn còn mải nghi hoặc, một đạo âm thanh non nớt kia một lần nữa truyền đến:

- Này, tiểu tử thối, ngươi làm sao lại đần như vậy, đến lúc này mới nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, hại cô nãi nãi đây chờ buồn đến chết ngạt, a, bất quá cũng nhảy ra khỏi thiên địa rồi, sau này cô nãi nãi có thể thoải mái trò chuyện với ngươi, ông trời cũng không phát hiện ra được.

Trần Lạc nhìn chung quanh, không rõ vì sao, lại càng không biết là ai đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác là lạ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vệt ánh sáng từ trên trời giáng xuống, lơ lửng ở phía trước hắn dĩ nhiên là một tiểu cô nương, một tiểu cô nương chỉ to bằng lòng bàn tay, trên đầu ghim hai bím tóc, ăn mặc quần áo không ra ngô không ra khoai, hai tay khoanh lại trước ngực, khuôn mặt nhỏ non nớt tràn đầy kiêu ngạo, xem ra là một tiểu tinh linh kiêu ngạo vô cùng khả ái.

- Ngươi là thứ gì vậy?

Nói đến, Trần Lạc đã có rất nhiều năm liên hệ với Hư Vọng chi thư, ở chỗ này ngoại trừ nghe thấy những lời nói điên điên khùng khùng của Đường Phi, còn lại hắn chưa từng thấy qua những đồ vật khác, thế nào đột nhiên lại mọc ra một tiểu muội muội chỉ to bằng lòng bàn tay này.

- Tiểu tử thối! Ngươi chán sống rồi sao? Ngươi mới là thứ gì đó!

Tiểu muội muội trợn hai mắt lên nhìn giận dữ, duỗi tay chỉ vào mũi Trần Lạc, nổi giận đùng đùng quát lên. Trần Lạc bị chọc cười, dáng vẻ tiểu muội muội này tức giận thực sự là cực kỳ khả ái.

- Tiểu tử thối, ngươi cười cái gì! Hỗn đản đáng chết!

- Ha ha! Ngươi đến cùng là ai?

- Ngươi thực sự không nhớ rõ bổn tiểu thư sao?

Tiểu muội muội kinh nghi hỏi, thấy Trần Lạc lắc đầu một cái, nàng thở dài một tiếng, nói:

- Xem ra ngươi thực sự chặt đứt chính mình kiếp trước, xóa bỏ chính mình kiếp sau… Trách không được ngươi không nhớ rõ bổn tiểu thư.

- Ngươi biết kiếp trước của ta?

- Đâu chỉ biết, hừ! Một thân bản lĩnh kiếp trước của ngươi đều là do bổn tiểu thư dạy, ngươi nói xem bổn tiểu thư có biết kiếp trước của ngươi không? Tính theo bối phận, kiếp này ngươi dù sao cũng phải tôn xưng bổn tiểu thư một tiếng sư tổ bà bà chứ?

Nói xong, tiểu muội muội chắp tay đứng, nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ vểnh lên, bày ra một bộ dáng cao thâm khó dò, nói:

- Tới nào, thiếu niên, gọi một tiếng sư tổ bà bà nghe xem sao.

Đối với việc của mình kiếp trước, ngoại trừ đoạn ái hận tình cừu với Ngũ y thiên hạ, thì hắn chẳng biết được gì khác, còn một thân bản lĩnh của mình kiếp trước có phải học được từ chỗ tiểu muội muội này hay không thì càng không rõ ràng lắm.

- Chà chà… Thiếu niên, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là không tin lời bổn tiểu thư nói đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.