Thiên Vu

Chương 1210: Chương 1210: Hội đấu giá.




Ánh mắt đầu tiên cảm thấy nàng rất bình thường, như cô nương nhà bên. Cách ăn mặc, khí chất đều bình thường không có đặc điểm gì. Nhưng nhìn lần hai, có điều khác. Trần Lạc cảm nhận phật tức thân thiện từ người Bà Sa tiểu thư, phật tức rất tự nhiên, không đậm đặc, cho cảm giác giản dị.

Đây là phật gia trở lại nguyên trạng!

Trần Lạc thành tựu thân đại niết bàn, Bát Bộ Thiên Long, biết chút ít về phật pháp nên nhận ra ngay nữ nhân này nghiên cứu phật pháp vô cùng không đơn giản, ít ra Trần Lạc hiểu biết phật pháp không đủ trình độ nhìn thấu nàng.

Khoan!

Trần Lạc đang suy nghĩ chợt cảm nhận Bà Sa tiểu thư rất quen thuộc, cảm giác như từng biết nhau, từng gặp qua ở đâu. Trần Lạc càng nhìn càng thấy quen, càng xem càng thấy giống một người. Tim Trần Lạc rớt cái bịch.

Má ơi!

Đây là Tri Thu!

Đúng rồi!

Chắc chắn là nàng, Tri Thu.

Trần Lạc nhớ rõ khi Táng Cổ Phong thế giới Vân Đoan mở ra từng gặp Tri Thu một lần, lúc ấy nàng cho hắn ấn tượng sâu sắc, từng nghe nói nàng đàn bài mộng về kiếp trước. Nghĩ đến đây Trần Lạc chắc chắn Bà Sa tiểu thư chính là Tri Thu, lúc trước nàng cũng nói luôn đau muốn tìm về kiếp trước.

Trần Lạc rụt vòi, muốn co giò chạy. Nhưng nếu hắn đi thì đầu phật liên quan nhân quả biết làm sao đây?

Trần Lạc ngẫm nghĩ, quyết định ở lại. Vì không để Tri Thu nhận ra mình, Trần Lạc vội sử dụng thủ đoạn lớn hoàn toàn giấu kín hơi thở, lại thi triển thần thông biến khuon mặt càng mông lung hơn, khiến người không nhớ, không để lại ấn tượng.

Bà Sa tiểu thư đến làm mọi người vô cùng vui vẻ. Đệ nhất công tử Lệ Đông Nhiễm, Phong Ngọc La không ngồi yên, đứng ra chào hỏi nàng. Lệ Đông Nhiễm từng gặp mặt Bà Sa tiểu thư, dường như quen biết nhau, ít nhất khi gã chào thì nàng khách sáo đáp một tiếng Lệ công tử.

Phong Ngọc La thì khỏi nói, mọi người biết gã mến mộ Bà Sa tiểu thư, vung tiền như rác, vì theo đuổi nàng từ Quảng Lăng thành chạy tới tận Nhân Linh chi đô. Hiện tại Bà Sa tiểu thư đến, có thể tưởng tượng tâm tình của Phong Ngọc La thế nào. Phong Ngọc La không che giấu lòng ngưỡng mộ của mình, xum xoe Bà Sa tiểu thư, nói gì mà lần trước chia tay rất nhớ nhung, nhiều lần gặp trong mơ.

Lời nói buồn nôn suýt làm mọi người choáng váng.

Bà Sa tiểu thư không có phản ứng gì, nàng nhẹ gật đầu chào, khách sáo gọi một tiếng Phong công tử.

Phong Ngọc La còn muốn nói gì nhưng Bà Sa tiểu thư không cho gã cơ hội, nàng tiến lên trước chúc mừng Ngọc Hoành lão gia tử, tặng quà mừng thọ.

Bà Sa tiểu thư đến khiến Ngọc Hoành lão gia tử rất vui vẻ, cười hể hả, quên mất âm u Trần Lạc đem lại.

Ngọc Hoành lão gia tử cười nói:

- Bà Sa tiểu thư, lão phu luôn ngóng trông tiểu thư đến. Quà thì lão phu xin nhân, nhưng không thể chỉ có nhiêu đây, hôm nay Bà Sa tiểu thư đã đến thì phải đàn một khúc cho lão phu.

Dường như sợ Bà Sa tiểu thư từ chối, Ngọc Hoành lão gia tử vội bổ sung thêm:

- Bà Sa tiểu thư nhất định phải nể mặt lão phu, hôm nay đám nhóc này danh nghĩa là chúc thọ cho lão phu nhưng thật ra đến vì tiểu thư, nếu Bà Sa tiểu thư không đàn thì dù lão phu không nói gì mọi người cũng không chịu.

- Lão gia tử nói quá lời, hôm nay là đại thọ vạn năm của người, Bà Sa đều nghe lời lão gia tử.

- Ha ha ha! Tốt! Tốt! Tốt!

Ngọc Hoành lão gia tử cười toe toét. Bà Sa tiểu thư nói câu này khiến Ngọc Hoành lão gia tử nở mày nở mặt với mấy lão huynh đệ, sau này có vốn liếng khoe khoang.

Mộc Kỳ thành chủ lo Bà Sa tiểu thư bị Phong Ngọc La bám dính, vội kéo nàng ngồi bên cạnh mình:

- Bà Sa, qua đây ngồi với ta.

Bà Sa đến, thọ yến của lão gia tử rốt cuộc cũng bắt đầu. Làm đại thọ vạn năm nên long trọng cũng đúng, nhưng Trần Lạc thấy hơi quá. Đầu tiên người nhà Ngọc Hoành lão gia tử chúc thọ, rồi đến các đại gia tộc, các phương thế lực. Lão gia tử tuyên bố hai câu, nhớ quá khứ, cảm thán hiện tại, tính toán tương lai. Trần Lạc nghe chán chết.

Trần Lạc định tám nhảm với Lý Trường Phong cho đỡ buồn, thuận tiện uống mấy ly rượu. Nhưng Từ lão quản gia tới lui bàn mấy lần, Trần Lạc không thể vui vẻ tán gẫu với Lý Trường Phong nữa. Tiểu tử này luôn miệng kêu Trần công tử, vô cùng khách sáo, làm gì giống trò chuyện, càng như trả lời vấn đề của trưởng bối.

Trần Lạc rất bực mình, hắn lười giải thích, dù có giải thích cũng không rõ ràng. Trần Lạc vùi đầu uống rượu, nhưng vị rượu nhạt thếch. Trần Lạc định kêu Từ lão quản gia đưa cho mấy đàn rượu chua cay, nhưng ngẫm lại đành thôi, không tiện làm phiền người ta. Hơn nữa Trần Lạc không muốn gây chú ý, đặc biệt có Bà Sa tiểu thư ngồi bên trên, lỡ nàng nhận ra hắn thì toi.

Trên đời này sợ cái gì là chuyện đó đến. Trần Lạc tự nhận sau khi thi triển thần thông dù đối phương nhìn hắn chằm chằm cũng không để lại ấn tượng trong đầu. Chuyện gì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mới không lâu đã thấy Bà Sa tiểu thư thường liếc bàn Trần Lạc, làm hắn giật thót, không biết nàng có phát hiện điều gì không.

Phía trước, Bà Sa tiểu thư, Mộc Kỳ thành chủ, đại chưởng quầy ngồi chung bàn. Nữ nhân gặp nhau đương nhiên nói hoài không hết đề tài.

Mộc Kỳ thành chủ chân thành cảm ơn:

- Bà Sa, rất cảm ơn ngươi tham gia thọ yến của phụ thân ta.

Bà Sa tiểu thư nói:

- Hôm nay là đại thọ vạn năm của lão gia tử, ta làm vãn bối sao có thể không tới?

Khuôn mặt Bà Sa tiểu thư giống như khí chất của nàng, bình hòa, dịu dàng. Nhất là khi Bà Sa cười, rất thân thiện, nàng cười một cái xau tan mọi buồn phiền tạp niệm.

- Huống chi lúc ta vừa vào vô tận hải nếu không nhờ các ngươi giúp đỡ thì ta đã chết từ lâu, hơn nữa...

Đại chưởng quầy ngắt lời, nàng cười nói:

- Được rồi Bà Sa, chuyện năm xưa chúng ta chỉ tiện tay, ngươi đừng cứ treo bên miệng nói mãi.

- Đúng vậy! Bà Sa, nói đến thì ngươi tới vô tận hải đã hơn một trăm năm phải không?

- Ừm! Một trăm mười một năm.

- Ha ha ha, Bà Sa, hơn một trăm năm qua ngươi đã trải qua nhiều chuyện còn đặc sắc hơn chúng ta qua một ngàn năm. Mấy năm nay hay nghe chuyện liên quan ngươi, ta và Mộc Kỳ hâm mộ chết, không như chúng ta suốt ngày ở trong Quảng Lăng thành như ngồi tù.

Bà Sa tiểu thư lạnh nhạt nói:

- Bình thản an nhiên mới là đúng. Nếu có thể, ai muốn bôn ba khắp nơi? Hai người thật là ở trong phúc không biết phúc.

- Đúng rồi, Bà Sa, ngươi... Tìm đến người mà ngươi luôn muốn tìm chưa?

Lúc Bà Sa vừa vào vô tận hải thì Mộc Kỳ thành chủ, đại chưởng quầy đã quen nàng nên hiểu biết chút ít chuyện đời tư của nàng. Bọn họ biết Bà Sa luôn tìm kiếm một người, một người vô cùng quan trọng, có duyên nhân quả với nàng.

Bà Sa lắc đầu.

- Bà Sa, ta luôn muốn hỏi người mà ngươi tìm thật sự ở trong vô tận hải sao?

Bà Sa lắc đầu khẽ nói:

- Ta cũng không biết.

- A, vậy là ngươi tìm không có mục tiêu? Biết bao giờ mới tìm ra?

- Tùy duyên đi.

Ba nữ nhân đang trò chuyện, Nhâm Chu chủ quản Thiên Khải thương các đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.