Thiên Vu

Chương 1003: Chương 1003: Giết chóc nổi lên.




Nói thật ra nếu có thể không đánh thì Trần Lạc không muốn đánh nhau chút nào. Trần Lạc không sợ Vân Đoan, cũng không sợ trời giáng thẩm phán, hắn chỉ lười vất vả. Bất đắc dĩ Vân Đoan đã kéo cung, tỏ rõ muốn đối phó với Trần Lạc, nói nếu hắn từ bỏ tham gia Nhân Quả Bia mở ra chúng ta sẽ không ra tay. Từ bỏ Nhân Quả Bi? Trần Lạc đến Tiểu Phật Linh giới vì Nhân Quả Bi,sao hắn từ bỏ được?

Lãnh Cốc cầm đại đao, rất hưng phấn hỏi:

- Lạc gia, thế nào? Đánh hay là không? Đại đao của các huynh đệ đã sớm khao khát khó nhịn.

Lãnh Cốc biết thực lực giữa gã và Trần Lạc, Tần Phấn có chênh lệch nhưng gã rất muốn lại lần nữa đẫm máu anh dũng chiến đấu với hai huynh đệ kết nghĩa.

Trần Lạc vỗ vai Lãnh Cốc, cười nói:

- Được rồi, góp vui cái gì, đứng một bên xem đi.

- Chết tiệt, Lạc gia cũng biết Lãnh Cốc ta không phải loại người sợ chết!

Lạc gia luôn nói thẳng mất lòng:

- Cái này không liên quan sợ chết gì. Ngươi quá yêu, nếu đánh nhau thì ta còn phải phân tâm lo cho ngươi.

Lãnh Cốc thấy mất mặt, gã tới gần Trần Lạc, thò đầu gần sát, trầm giọng nói:

- Này Lạc gia, chuyện có thật cũng đừng nói trước mặt nhiều người như vậy, làm huynh đệ mất hết mặt mũi.

Đám người Vân Đoan nhìn Trần Lạc, Tần Phấn, Lãnh Cốc nói cười khiến bọn họ rất khó chịu. Bọn họ chỉ bất mãn, không ai dám xin lên đánh. Uy danh của Trần Lạc còn đó, không ai không e ngại. Mọi người nhìn hướng Hư Hoài Cốc, chờ đợi mệnh lệnh của gã. Hư Hoài Cốc vẫn là vẻ mặt thản nhiên nhìn Trần Lạc, không nóng nảy vội vàng.

Tư Đồ Mã Phi liếc Hư Hoài Cốc, bí mật truyền âm nói với Lý Lăng Thiên:

- Lý huynh, xem ra Cửu Tước Tử, Đại Thế Tử cũng e ngại Trần Lạc nên cho hắn hai con đường. Nhưng khả năng Trần Lạc bỏ qua Nhân Quả Bi không lớn, chút nữa có đánh nhau thì ta nên làm sao đây?

Sâu trong lòng Tư Đồ Mã Phi đặc biệt kiêng dè Trần Lạc, dù gã biết trên Vân Đoan có Cửu Tước Tử, Đại Thế Tử chú ý tình hình nhưng lòng gã vẫn rất sợ.

Lý Lăng Thiên trả lời:

- Ngại quá Tư Đồ huynh, ta không thể cho ý kiến gì được. Dù sao Tư Đồ huynh là người của Đại Thế Tử, hơn nữa Đại Thế Tử đang ở trên Vân Đoan chú ý từng hành động nơi nàby.

Tư Đồ Mã Phi càng thấp thỏm lo âu hơn:

- Xin Lý huynh chỉ điểm một hai.

Lý Lăng Thiên lắc đầu, gã sẽ không nêu ý kiến gì về chuyện này, bởi nó dính dáng đến Trần Lạc. Lý Lăng Thiên từng nhiều lần khuyên nhủ mình mãi mãi không bao giờ dính dáng quan hệ gì với Trần Lạc.

Tư Đồ Mã Phi thấy Lý Lăng Thiên không trả lời, gã chuyển sang hỏi Huyễn Linh.

Huyễn Linh cười khẩy nói:

- Đại Thế Tử đã kêu chúng ta hỗ trợ hành động lần này thì đương nhiên phải dốc hết sức ra. Tư Đồ, ngươi đừng sợ, cũng không cần sợ, mọi chuyện có Đại Thế Tử làm chủ cho chúng ta.

Thời gian từ từ trôi qua, Hư Hoài Cốc không nhịn được nữa, gã tiến lên trước một bước.

Hư Hoài Cốc lớn tiếng hỏi:

- Trần Lạc, ta hỏi lại ngươi lần nữa, nếu ngươi trả lại trái tim Hạ Tử Tây, rời khỏi Tiểu Phật Linh giới thì Vân Đoan sẽ không truy cứu việc này.

Mọi người nghe ra Hư Hoài Cốc đến từ Vân Đoan đã cho ra tối hậu thư. Đám đông nhiều vô số kể ngoan ngoãn im thin thít, chờ đợi. Mấy ngày nay có quá nhiều tin đồn về Trần Lạc. Có người nói Trần Lạc đã thành phế nhân, có người nói hắn sợ đặc biệt Vân Đoan. Có người nói Trần Lạc người đầy nguyên tội, hắn không dám ra tay vì sẽ chịu thẩm phán. Rốt cuộc là thật hay giả hôm nay sẽ biết. Mọi người tròn xoe mắt nhìn thanh niên áo lam đứng trong không trung.

Không biết Trần Lạc đang nói với Tần Phấn, Lãnh Cốc, sau đó cởi nút cổ áo. Trần Lạc lắc cổ, xắn tay áo lên.

Trần Lạc cười nói:

- Vân Đoan các ngươi không truy cứu nhưng ta thì có.

Lời thốt ra gây sóng to, nhiều người reo lên. Vân Đoan cao cao tại thượng cho Trần Lạc cơ hội cúi đầu, miễn Lạc gia chịu cúi thấp đầu là Vân Đoan sẽ cho hắn mặt mũi. Nhưng Lạc gia có cúi đầu không? Không, Lạc gia chẳng những không cúi đầu còn nói một câu biểu lộ thái độ. Vấn đề bây giờ không phải Vân Đoan các ngươi có truy cứu hay không mà là Trần Lạc truy cứu hoặc không.

- Lạc gia cuối cùng vẫn là Lạc gia của mười năm trước, vẫn rất cuồng, cuồng không kiêng nể gì

- Đúng vậy! Thật khiến người kích động. Thiên hạ đương thời chỉ có Lạc gia mới có lá gan công khai đối địch với Vân Đoan.

Phe thiên địa, mọi người nghe Trần Lạc nói, ai nấy đều rất tức giận, nhiều người chửi mắng.

Hư Hoài Cốc hít sâu, quát to:

- Trần Lạc, ngươi muốn đối địch với Vân Đoan sao?

- Đúng rồi sao?

Một câu nói, ba chữ tỏ rõ ngông nghênh. Mặc dù không sảng kháoi bằng mười năm trước nhưng mọi người nghe hiểu mười năm sau, Trần Lạc nông cuồng kiểu nội liễm. Hoặc nên nói không phải nội liễm, không thể nói là ngông cuồng, đó càng như thái độ không chút quan tâm, chưa từng để Vân Đoan vào mắt.

Giọng điệu của Hư Hoài Cốc chất chứa tức giận sắp bùng nổ:

- Ta hỏei lại lần nữa, ngươi xác định muốn đối địch với Vân Đoans?

Trần Lạc hờ hững nhìn Hư Hoài Cốc:

- Trần Lạc ta là người thành thật, không thích gây sự, cũng chưa từng trêu chọc ai. Nhưng có một điều ta nói thẳng cho các ngươi biết, ta không gây sự không có nghĩa là ta sợ phiền phức. Ngược lại nếu ta không truê vào các ngươi còn các ngươi chủ động kiếm chuyện thì ngại quá, con người ta hẹp hòi, các ngươi chọc ta một phần thì ta trả lại gấp mười!

Nói xong Trần Lạc lật tay lại, lòng bàn tay nắm một trái tim đẫm máu.

Nhìn thấy trái tim của mình, biểu tình Hạ Tử Tây căng thẳng:

- Ta... Tim của ta!

Hạ Tử Tây chỉ vào Trần Lạc, run run quát:

- Trần Lạc, đồ... Đồ không biết sống chết... Trả... Trả tim cho ta?

- Trả cho ngươi? Thiếu niên, ngươi thật ngây thơ.

Khuôn mặt đẹp trai của Trần Lạc từ hờ hững trở nên nghiêm túc, khóe môi nhếch nụ cười tà.

Trần Lạc hét lên:

- Vết thương của Ngạo Phong tuy không phải do ngươi làm nhưng cũng suýt bị ngươi truy sát đến chết!

Bùm!

Trái tim của Hạ Tử Tây bị Trần Lạc bóp nát. Cùng lúc đó, Hạ Tử Tây miệng mũi chảy máu chỉ trứ Trần Lạc, kinh khủng hoảng sợ, không nói nên lời.

- Ta nói rồi, ngươi chọc ta một phần thì ta trả lại gấp mười. Xéo ra đây chịu chết!

Trần Lạc bước ra một bước, vươn tay chộp hư không.

Vù vù vù vù vù!

Cơ thể Hạ Tử Tây bị hút tới gần Trần Lạc. Hắn giơ tay đập nát đầu Hạ Tử Tây.

Cảnh tượng xảy ra quá nhanh, rất đột ngột, thật quái dị.

Không ai ngờ Trần Lạc nói đánh là đánh, vừa ra tay đã giết Hạ Tử Tây. Nhanh, dứt khoát, làm mọi người không kịp phản ứng. Đám người Vân Đoan cũng ngây ra, bọn họ hoảng sợ nhìn. Bọn họ không sợ Trần Lạc sát phạt quyết đoán, cũng không phải sợ hãi hắn hung tàn, làm bọn họ sợ là hoàn toàn không biết Trần Lạc sử dụng thủ đoạn gì.

Nói cách khác bọn họ không cảm nhận được lực lượng gì từ người Trần Lạc, nhưng Hạ Tử Tây bị hắn giết dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.