Thiên Vu

Chương 764: Chương 764: Giết chóc hoành hành.




Khi Mục Liên Sinh, Vạn Khuê và đại lão bá chủ của mười đại đoàn vinh quang từ trên trời đi xuống, đám thiên kiên và dám đoàn trưởng quỳ trên mặt đất càng trở nên kích động, từng người đều đỏ ngàu hai mắt, khóc lóc ròng ròng, không ngừng hò hét, vừa cầu cứu vừa bày lời hung ác, trong suy nghĩ của bọn họ, những đại lão bá chủ này đến đây có nghĩa rằng chính mình đã được cứu vớt, thế nên ai nấy đều muốn trút sạch oán hận trong lòng, tất nhiên muốn chém Trần Lạc thành muôn mảnh.

Mọi người đều cho rằng các đại lão bá chủ sau khi đến trước tiên sẽ bắt giữ yêu nghiệt Trần Lạc kia, nhưng khiến bọn họ nghi hoặc chính là, những vị đại lão bá chủ này vẫn chưa động thủ.

- Ta chính là trưởng lão Vạn Khuê của Lang gia cảnh địa, Trần Lạc, hiện tại ngươi thu tay lại, thả người Lang gia cảnh địa chúng tar a, chuyện này ta có thể cho rằng chưa từng xảy ra, nếu như bằng không, Lang gia cảnh địa chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đến lúc đó đại tự nhiên cũng không thể nào cứu nổi ngươi.

Vạn Khuê nhân xưng Tiếu Diện Hổ nghiêm nghị nói, hắn có thể tu đến cảnh giới dại thần thông này, có thể trở thành trưởng lão Lang gia cảnh địa, tự nhiên không phải hạng người hời hợt, một câu nói liền biểu lộ ý đồ đến của bản thân, cũng biểu lộ thái độ Lang gia cảnh địa. ý nghĩa rất rõ ràng, nếu hiện tại Trần Lạc thả người Lang gia cảnh địa, như vậy tất cả đều dễ nói chuyện, ngược lại, Lang gia cảnh địa sẽ không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ ngươi, đồng thời còn ám chỉ, cho dù Trần Lạc ngươi lĩnh ngộ pháp tắc đại tự nhiên, Lang gia cảnh địa bọn họ cũng có năng lực tru diệt ngươi như thường.

- Trần Lạc, ngươi nhận rat a?

Mục Liên Sinh phó viện trưởng nội viện Trung Ương tự nhận thân phận mình, nói:

- Hiện tại thu tay còn kupj, bằng không hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!

Những đại lão bá chủ khác đều dồn dập tỏ thái độ, ý tứ cùng một dạng với Vạn Khuê và Mục Liên Sinh, chỉ cần Trần Lạc chịu thả người, bọn họ có thể đảm bảo cho hắn rời khỏi, đồng thời đảm bảo không truy cứu việc này, còn nếu Trần Lạc dám động thủ, bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào xóa bỏ hắn.

- Lạc tiểu tử, có chuyện gì thương lượng đã, ngươi tuyệt đối không được kích động, đây là một con đường không có lối về, sau khi bước lên rồi sẽ không thể quay đầu lại, chỉ cần hiện tại ngươi thu tay, Đồ lão tà ta lấy danh nghĩa của mình bảo đảm, ai cũng không động được đến ngươi.

Phát hiện Trần Lạc vẫn không nói lời nào, Hách Thiên Nhai lại truyền âm, phân tích lợi hại trong đó, nói:

- Trần Lạc, hãy thu tay lại trước khi tạo thành sai lầm lớn, không nên vì nhất thời sảng khoái khiến cả đời hối hận, ta thừa nhận ngươi nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, hiện giờ ngươi có thể uy hiếp được bọn họ, nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi, nếu là ta đoán không sai, ngươi chỉ nắm giữ pháp tắc Biến, pháp tắc thứ nhất trong đại tự nhiên, dù ngươi có thể bố trí kết giới tự nhiên, thống trị phong lôi vũ điện, nhưng chỉ là bề ngoài, tốt mã dẻ cùi, căn bản không cách nào chân chính phát ra uy lực pháp tắc tự nhiên.

- Nếu bọn họ thực sự mạnh mẽ công vào, pháp tắc tự nhiên do ngươi bố trí căn bản không cách nào chống đỡ được lâu, những người bị ngươi đả thương kia đều là do Lang gia cảnh địa, học phủ Trung Ương và mười đại đoàn vinh quang bỏ ra lượng lớn tâm huyết bồi dưỡng, nếu hôm nay ngươi giết bọn họ, cũng bằng là địch khắp thiên hạ, đến lúc đó sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, linh tượng của ngươi, biến dị chi linh của ngươi, bá thế của ngươi, pháp tắc tự nhiên của ngươi đều là thứ chí cường độc nhất vô nhị, nhưng hiện tại căn bản còn chưa trưởng thành, bọn họ muốn giết ngươi quả thực dễ như trở bàn tay.

Nơi đây, trong vũng máy, Trần Lạc lẳng lặng đứng đó, cúi đầu, hai tay nắm chặt, không nói gì, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không người nào biết hắn đang làm gì, còn đám thiên kiêu, đoàn trưởng và trưởng lão đang quỳ trên mặt đất càng hò hét thêm mãnh liệt.

Lúc này, Trần Lạc ngẩng đầu, khuôn mặt ốm yếu càng trở nên lãnh khốc, trong cơn ngươi như biển máu ngợp trời càng hiện vẻ tùy ý. Hắn vừa ngẩng đầu, trong sân nhất thời an tĩnh lại, bá thế mở ra, vạn vật đều tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn.

- Kêu đi, gọi đi, tiếp tục đi, sao lại ngừng rồi?

Giờ khắc này, Trần Lạc không có đằng đằng sát khí, lửa giận ngút trời như trước nữa, hắn càng tĩnh lặng hơn, hắc ám và âm u hơn, người là thế, thanh âm cũng như thế, đôi mắt quét ngang ra, không ai dám nhìn thẳng. Chỉ thấy hắn giơ tay điểm một cái, một người trong nháy mắt liền bị lôi lại đây, chính là Liễu Trường Sinh trước đó đã bị Trần Lạc xé đứt một chân.

- Nếu như ta không nghe lầm, vừa nãy trong đám người thì giọng ngươi hô là to nhất, cảm thấy vui mừng nhất thật sao?

Liễu Trường Sinh bị Trần Lạc túm cổ, sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, cả người run lên, không dám nói lời nào, lập tức nhìn về những đại lão bá chủ cách đó không xa. Một vị lão giả thuộc đoàn vinh quang Già Lam lập tức đứng ra, phẫn nộ quát to:

- Liễu Trường Sinh là người đoàn vinh quang Già Lam chúng ta, nếu ngươi dám động một sợi lông của hắn, hôm nay Già Lam chúng ta tất nhiên sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.

Nói lời này chính là một vị lão giả mặt đỏ, không ít người đều biết hắn, tên là Hoàng Lập Thiên, tu luyện hơn bảy trăm năm, tu vi đạt tới cảnh giới thần thông, một thân linh lực vô cùng đáng sợ, hắn không chỉ là đại trưởng lão đoàn vinh quang Già Lam, đồng thời cũng là cao thủ thế giới được vinh danh, tung hoành thiên hạ mấy trăm năm, nhân xưng Xích Diện Hoàng lão gia, phàm là vinh quang giả hầu như đều đã nghe qua những sự tích truyền kỳ của hắn.

Lão Hoàng mặt đỏ thẹn quá thành giận, khí thế bắn ra, linh lực bạo phát, một quyền oanh tới. Phịch một tiếng, tỏa ra bảy màu, một quyền kia của hắn giống như đá chìm biển rộng, biến mất không thấy hình bóng. Ầm ầm liên tục giao đấu hơn mười quyền đều là như thế, tựa như từng quyền đều đánh vào không khí, uổng công vô ích. Cho đến lúc này, mọi người mới hiểu được tại sao những đại lão bá chủ sau khi chạy đến nơi này không có lập tức bắt Trần Lạc, nguyên lai bọn họ sớm đã bị ngăn cản ở bên ngoài, chỉ là màn ánh sáng bảy mày che bọn họ ở bên ngoài kia là cái gì?

- Hoàng trưởng lão, cứu ta… Cứu ta với!

Liễu Trường Sinh mất đi hai chân phát ra tiếng kêu rên tan nát cõi lòng, lão Hoàng mặt đỏ vẫn điên cuồng công kích, thậm chí không tiếc vận dụng đại thần thông, nhưng đáng tiếc vẫn không được như trước, sau khi chạm đến kết giới tự nhiên bảy màu, đều như đá chìm xuống biển, thậm chí ngay cả một vệt cuộn sóng cũng không dấy lên được.

- A….

Lão Hoàng mặt đỏ tức giận, sắc mặt càng đỏ ngàu lên, gầm hét:

- Tiểu tặc tử! Dừng tay cho ta! Ta muốn làm thịt ngươi.

Trần Lạc ấm tay lên đầu Liễu Trường Sinh, trên mặt không chút biểu tình nhìn lão Hoàng mặt đỏ, rất bình tĩnh kéo đứt cánh tay Liễu Trường Sinh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.