Thiên Vu

Chương 1142: Chương 1142: Giết chóc cuồn cuộn (2).




Cổ Vân Phi Dương bị Trần Lạc bóp chặt, gã cảm nhận cái chết đến gần hơn, phát hiện tiếng hét giãy dụa cuối cùng:

- Không!!!

Vân Phi Dương chưa hét xong thì bùm, cơ thể bị Trần Lạc đập nát.

Vân Đoan thái tử hét chói tai:

- Không! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!

Vân Đoan thái tử sợ hãi nhảy loi choi.

Đáng tiếc vô dụng.

Bởi vì ngón tay Trần Lạc chỉ hướng Vân Đoan thái tử là lúc vận mệnh của gã được quyết định.

- Không!!!

Vân Đoan thái tử bay qua, gã không giãy dụa chút nào, đã sợ hãi đến tê liệt. Mắt thấy Trần Lạc sắp giáng tay xuống thì một người từ trên trời giáng xuống che Vân Đoan thái tử sau lưng. Đó là thiếu niên áo trắng, một thiếu niên điển trai tóc bạc. Người này chính là Vân Đoan Tam hoàng tử, Vân Khởi.

Trần Lạc rống to:

- Vân Khởi, ngươi dám ngăn ta!?

Trần Lạc bất chấp tung ra cú đấm.

- Lạc gia, xin giơ cao đánh khẽ, tha cho huynh trưởng một mạng, ta nguyện ý lấy...

Vân Khởi chưa nói xong cú đấm của Trần Lạc đã ập đến, cú đấm trời sụp đất nứt, cú đấm sinh mệnh và cái chết giao thác, cú đấm như thiên địa giao hợp, như âm dương nổ tung, hỗn độn sơ khai.

Vân Khởi bảo vệ Vân Đoan thái tử, hai tay duỗi ra. Chân trời xuất hiện một nguyên không giới hạn, là căn nguyên thế giới của phương thế giới này, nhưng lại có điều khác. Lúc trước Vân Đoan thái tử tỉuệ hoán ra căn nguyên thế giới màu trắng ngà, còn Vân Khởi triệu hoán căn nguyên thế giới có màu xanh thẳm.

Hai tay Vân Khởi chắp vao nhau, căn nguyên thế giới màu lam tỏa ánh sáng xanh thẳm va chạm với lực lượng sinh tử của Trần Lạc. Vang một chuỗi tiếng nổ, căn nguyên Vân Đoan xoa động sau đó nứt ra các khe hở. Vân Khởi ăn cú đấm của Trần Lạc, mặt trắng bệch, hộc máu.

Vân Khởi rất mạnh.

Mơi rồi Trần Lạc đã sử dụng nhân linh mênh mông, lực lượng Bát Bộ Thiên Long đánh ra một đấm, cú đấm này đồ diệt Trung Ương lão tổ được gọi là bất tử bất diệt vĩnh hằng bất hủ. Hiện tại Vân Khởi tuy bị thương nhưng chỉ miệng mũi trào máu, bằng vào điều này đủ chứng minh gã cường đại, ít nhất mạnh hơn Trung Ương lão tổ nhiều.

Vân Khởi há mồm định nói chuyện nhưng lại phun bãi máu.

Vân Khởi ngước đầu lên, mặt xám như tro tàn, yếu ớt nói:

- Lạc... Lạc gia, ta không phải kẻ thù của Lạc gia, tuyệt đối không phải... Nếu... Nếu... Nếu Lạc gia chịu tha mạng cho huynh trưởng của ta thì ta có thể nói cho Lạc gia biết bí mật về căn nguyên thế giới... Chắc... Chắc Lạc gia cũng cảm nhận được căn nguyên thế giới... Khụ khụ... Và Nhân Thư có mói liên kết...

Vân Khởi quỳ một gối giữa không trung, cúi đầu thành thật nói:

- Huynh trưởng của ta si mê lực lượng Nhân Thư lại bị Trung Ương học phủ dụ dỗ, lạc mất bản tính nên mới đối địch cùng Lạc gia. Ta xin lỗi thay huynh trưởng, mong Lạc gia giơ cao đánh khẽ...

Đối diện.

Trần Lạc khoanh tay đứng, biểu tình kiêu ngạo, lạnh lùng, mặt mày chất chứa giận dữ. Đôi mắt trắng den toát ra sắc màu ảo diệu đại biểu sinh mệnh và cái chết. Trần Lạc nhìn Vân Khởi, chỉ nhìn một cái. Đột nhiên Trung Ương chi nguyên cách không xa thay đổi hoàn toàn.

Trung Ương chi nguyên vốn được tứ tượng thần thú bảo vệ không biết sao chợt run run, vặn vẹo bất quy tắc như tùy thời sẽ trướng nổ.

Quả nhiên.

Bùm!

Trung Ương chi nguyên thủng một cái lỗ, ánh sáng tím chói lòa bắn ra từ lỗ thủng đó. Một bóng người bay ra ngoài.

- Căn nguyên Trung Ương nho nhỏ làm gì được Mạc Vấn Thiên ta?

Người xông ra chính là Nhân Vương Mạc Vấn Thiên.

Mạc Vấn Thiên xông ra thì cùng lúc đó căn nguyên thế giới lại thủng một cái lỗ, tiếng rồng ngâm vang lên. Gia Cát Thiên Biên và chín con hoàng kim thánh long vọt ra:

- Dùng Nhân Thư chi linh sáng tạo ra căn nguyên thế giới chỉ có thế. Trung Ương lão tổ, lần này để xem các ngươi còn có p bgì?

Bùm bùm!

Lại hai người khác vọt ra, chính là Ngạo Phong và Tần Phấn. Sau đó Tịch Nhược Trần, Thiên Tà cũng lao ra. Không lâu sau Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, Ngự Nương, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Hạ Mạt cũng ra ngoài.

Khi Ngạo Phong, Tần Phấn vừa lao ra Trần Lạc liền nghênh đón:

- Hai người thấy sao?

Tình huống của Ngạo Phong, Tần Phấn trông rất tệ, mặt không còn chút máu, cơ thể suy yếu. Khóe môi Ngạo Phong chảy máu.Trần Lạc lập tức thi triển lực lượng sinh mệnh trợ giúp Ngạo Phong, Tần Phấn khỏe lạnh.

Trần Lạc lại chạy tới bên Táng Hoa. Tình huống các nữ nhân tệ không thua gì Ngạo Phong, Tần Phấn. Mặt ngoài các nàng không đổ máu nhưng rất chật vật, rất yếu ớt, yếu đến mức không nói nên lời. Các nàng vừa lao ra liền ngồi xếp bằng điều dưỡng. Trần Lạc phát ra ánh sáng sinh mệnh cho các nàng.

Không chỉ Ngạo Phong, Tần Phấn, các nữ thần suy yếu, Tịch Nhược Trần, Thiên Tà cùng lao ra cũng vội ngồi xếp bằng phục hồi. Mỗi mình Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên là kiêu ngạo đứng trên bầu trời. Hai người cũng khá chật vật nhưng toát ra lực lượng còn rất mạnh, vẫn chói mắt, phong độ đế vương.

Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên thật sự rất mạnh. Lúc trước Trần Lạc dùng hư vọng cầu chân tra xét rõ ràng Trung Ương học phủ sáng tạo căn nguyên thế giới này cực mạnh, bản thân hắn cũng không chắc trăm phần trăm cưỡng ép đột phá được. Mấy lão tổ Trung Ương học phủ dùng căn nguyên thế giới thi triển sinh mệnh tịnh hóa nhưng Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên là người đầu tiên cưỡng ép phá tan Trung Ương chi nguyên, khiến Trần Lạc tặc lưỡi kinh thán.

Trần Lạc điều tra kỹ căn nguyên thế giới Trung Ương học phủ, hắn rất giật mình. Căn nguyên Trung Ương chẳng những bị tổn hại trầm trọng, pháp tắc hoàn toàn hỗn loạn đã bị phế. Có thể tưởng tượng vừa rồi trong căn nguyên Trung Ương xảy ra cuộc chiến kinh thiên động địa.

Vù vù vù vù vù!

Năm luồng sáng bay ra khỏi căn nguyên Trung Ương, là năm lão nhân, chắc là năm lão tổ còn lại của Trung Ương học phủ. Tình huống của năm lão tổ cũng không khá khẩm gì, phất trần gãy, quần áo rách rưới, đầu xù tóc rối. Nhưng năm Trung Ương lão tổ chỉ lôi thôi bề ngoài, linh lực sinh mệnh bao la vô cùng mạnh mẽ.

Năm Trung Ương lão tổ xông ra nhìn bốn phía không thấy người phe mình, nghi hoặc hỏi:

- Phi Dương có đây không?

Vân Đoan thái tử thấy năm Trung Ương lão tổ thì như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, gào khóc la lên:

- Lão tổ... Lão tổ! Vân Phi Dương bị Trần Lạc giết, mọi người đều bị Trần Lạc đồ diệt, mọi người... Hoàng tộc Vân Đoan chúng ta chỉ còn một mình ta!

Vân Đoan thái tử muốn lao qua nhưng bị Vân Khởi giữ chặt.

Nghe nói Vân Phi Dương bị giết, năm vị lão tổ nhìn nhau giật mình biến sắc mặt.

Một Trung Ương lão tổ hỏi ngay:

- Vân Tử lão tổ sao rồi?

Vân Đoan thái tử còn mơ ước Nhân Thư nên rối rít xum xoe năm lão tổ:

- Vân Tử lão tổ cũng bị Trần Lạc giết, chết hết... Bị Trần Lạc đồ diệt... Mọi người... Tất cả đều chết... Lão tổ mau cứu ta... Mau lên...

Vân Khởi không khách sáo với Vân Đoan thái tử nữa, Vân Khởi bóp cổ gã. Vân Đoan thái tử xỉu tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.