Thiên Vu

Chương 465: Chương 465: Đều tĩnh đều ngừng.




Tuy tu vi, thực lực của Diệp Thanh không quá cao nhưng cũng không yếu, dù sao nàng từng là đệ tử thiên tài của Tiểu La Thiên học viện. Sau khi Diệp Thanh vào Thiên Hạ học phủ dựa vào sắc đẹp chiếm được một chút ích lợi, một kiếm của nàng hầu như dốc hết tài năng. Xem bộ dáng thì Diệp Thanh muốn lấy mạng Trần Lạc. Mọi người ngạc nhiên Diệp Thanh độc ác, trợn to mắt hồi hộp nhìn, vì bọn họ thấy Trần Lạc không nhúc nhích.

Trần Lạc vẫn ngồi bắt chéo chân trên ghế vàng, rót rượu uống. Đừng nói không nhúc nhích, Trần Lạc thậm chí không ngẩng đầu lên, không thèm nhìn Diệp Thanh một cái.

Tình huống gì?

Không lẽ mới rồi Trần Lạc làm bộ bình tĩnh chỉ vì hù mọi người? Giờ Diệp Thanh công kích nhưng Trần Lạc không phản ứng gì, là bị hù sợ sao? Nếu không thì tại sao Trần Lạc không chút phản ứng?

Chớp mắt Diệp Thanh lao tới, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm trúng trán Trần Lạc. Nhiều người đứng dậy kinh kêu, tim Hạ Mạt đập nhanh. Hạ Mạt không biét tại sao nàng thấy lo như vậy, nàng cũng không muốn biết.

Hạ Mạt thấy Trần Lạc không có vẻ gì muốn ra tay thì không chờ nữa, vội thúc giục tinh thần.

Cùng lúc đó Ân Tiểu Ly cũng kêu một tiếng:

- Công tử cẩn thận!

Hạ Mạt, Ân Tiểu Ly định ra tay. Ngay lúc này xảy ra một cảnh tượng kỳ dị.

Diệp Thanh dốc hết lực lượng ra đột nhiên khựng giữa không trung, mũi trường kiếm màu xanh đứng yên cách trán Trần Lạc nửa thước.

Dường như thời gian đứng lặng, không gian đông lại. Mọi người trợn tròn mắt như ốc bưu, mồm há to, khuôn mặt tràn ngập khó tin. Bọn họ trố mắt líu lưỡi nhìn, đôi mắt không tin nổi.

Có chuyện gì?

Sao Diệp Thanh bỗng nhiên khựng lại như bị hóa đá? Trần Lạc vẫn ngồi trên ghế vàng, không ngẩng đầu lên, không thèm nhìn Diệp Thanh, hắn im lặng uống rượu. Toàn thân Trần Lạc không có chút linh lực dao động, không một lực lượng nào, thậm chí là một vệt linh tức.

Trần Lạc không ra tay nhưng Diệp Thanh đứng lặng.

Tại sao?

Không ai biết chuyện gì xảy ra, mọi người không biết tại sao cảnh tượng này xảy ra. Hạ Mạt không biết, Tần Phấn không biết, mọi người không biết. Bọn họ chìm đắm trong ung động, cảm thấy thật khó tin, không dám tin vào mắt mình.

- Trần... Trần Lạc, đồ phế vật nhà ngươi... Ngươi...

Diệp Thanh không hoàn toàn hóa đá, ít nhất nàng có thể nói chuyện, mắt có thể chớp, nhưng chỉ có thế. Trừ hai khả năng đó ra Diệp Thanh không làm được gì. Khuôn mặt to son trét phấn từ ban đầu dữ tợn, tức giận biến thành kinh khủng sợ hãi.

Diệp Thanh trừng Trần Lạc, giọng run run nói:

- Ngươi... Ngươi làm sao có thể...

- Thiên địa to lớn vô cùng bí ẩn, ngươi không biết không có nghĩa là không thể nào. Thế giới này không có gì là không thể.

Trần Lạc ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn Diệp Thanh. Một ngón tay Trần Lạc nhẹ chạm vài mũi kiếm. Không thấy Trần Lạc dùng sức nhưng kỳ lạ là đẩy Diệp Thanh lơ lửng trong không trung ra xa một thước.

Diệp Thanh vùng vẫy nhưng vô dụng, cảm giác như cơ thể không thuộc về nàng, hoàn toàn không cảm ứng được.

Diệp Thanh không chấp nhận được chuyện này:

- Không... Không thể nào...

Trần Lạc lười quan tâm Diệp Thanh, phun hai chữ:

- Cút xuống.

Bùm!

Diệp Thanh khẽ rên, bay ngược ra té cái bịch xuống đất. Diệp Thanh loạng choạng đứng dậy, hoảng hồn đứng ngây tại chỗ.

- Tiếp theo là ai?

Trần Lạc uống rượu, ánh mắt quét qua. Vẻ mặt hơn hai mươi người định khiêu chiến Trần Lạc không còn kiêu ngạo, đắc ý như trước, chỉ còn lại kinh khủng, do dự, mờ mịt. Bọn họ bị Trần Lạc kỳ lạ hù teo tim.

Đương nhiên cũng có niên thiếu khinh cuồng, nghé con mới sinh không sợ cọp. Hoàng Vĩ Đông, nhân vật đại biểu cho Phi Hồng học viện là một trong số đó.

Hoàng Vĩ Đông sải bước tiến lên, quát to thêm can đảm cho mình:

- Ta đến!

Khi Hoàng Vĩ Đông lao qua thì Trương Hoài, Tạ Bằng đệ tử đến từ Trung Ương học phủ cũng lao lên. Cùng lúc đó, hàng chục đệ tử Thiên Hạ học phủ xông lên. Bọn họ chọn cùng nhau hành động nguyên nhân rất đơn giản, nghĩ rằng đông người thì lực lượng lớn, dư sức đập tan Trần Lạc kỳ lạ. Hai mươi người cùng hành động, tình hình rất đồ sộ. Sau đó mọi người rung động nhìn thấy một cảnh tượng.

Hai mươi người bốn phương tám hướng lao qua nhưng đều khựng lại khi cách Trần Lạc nửa thước, tình huống giống y như Diệp Thanh.

Cái này...

Chuyện gì xảy ra?

Một người bỗng nhiên đông lại còn chấp nhận được, nhưng bây giờ hai mươi người cùng xông lên tại sao cũng khựng lại? Ai đều biết chuyện này liên quan đến Trần Lạc nhưng không nghĩ ra nguyên nhân, vì bọn họ thấy rõ ràng từ đầu đến cuối hắn không sử dụng lực lượng nào.

Thanh âm lạnh nhạt vang lên:

- Các ngươi đều không được, xuống đi.

Chữ đi vừa dứt, hai mươi người như hoa nở rộ từ bốn phương tám hướng bay ngược ra, té xuống đất.

Trần Lạc bưng ly rượu lên nhìn hướng đệ tử thiên kiêu của Thiên Hạ học phủ, Kim Viêm.

- Ngươi!

Tim Kim Viêm đập nhanh, cơ thể run rẩy. Kim Viêm là thiên kiêu của Thiên Hạ học phủ thường hay cậy tài khinh thường, thói quen được tôn sùng, không biết sợ hãi là cái gì. Nhưng hôm nay đối diện Trần Lạc, rốt cuộc Kim Viêm biết sợ hãi từ tận linh hồn là sao.

- Ngươi muốn lĩnh giáo mấy chiêu với ta đúng không? Ra tay đi.

Ra tay?

Chính mắt thấy hình ảnh kỳ lạ vừa rồi hỏi sao Kim Viêm có lá gan ra tay? Kim Viêm sợ mặt tái xanh, người run lẩy bẩy. Kim Viêm sợ hãi, kinh hoàng nhìn Trần Lạc.

- Đứng còn không vững ngươi lấy cái gì lĩnh giáo với ta?

Trần Lạc đặc biệt nghiêm túc, khí chất không còn yêu mềm mà bá đạo tĩnh lặng.

- Nếu đã không đứng vững thì hãy quỳ xuống đi!

Bùm một tiếng, người Kim Viêm run bần bật, hai đầu gối như bị sét đánh khuỵu xuống, đôi tay run rẩy không thể chống thân hình nằm rạp xuống đất như bùn nhão.

Biểu tình Triều Tập kinh khủng nhìn Trần Lạc chằm chằm, cắn chặt răng. Triều Tập hít sâu, thúc giục linh nguyên, người lấp lóe ánh sáng.

Triều Tập quát to:

- Trần Lạc, ta không tin ngươi thật sự tà như vậy!

Vù vù vù vù vù!

Triều Tập dốc hết sức lực công kích, nhưng gã mới vừa nhúc nhích Trần Lạc đã vung tay lên.

Trần Lạc khẽ nói:

- Ngươi còn kém rất xa, chưa đủ tư cách, cút đi.

Triều Tập mới nhảy lên chưa hiểu ra sao đã như bị sét đánh bay ngược, té xuống đất. Triều Tập loạng choạng định đứng dậy nhưng phát hiện đôi chân không nghe lời.

Đến đây thì trong sân chỉ còn lại Vũ Hóa Phi.

Vũ Hóa Phi cúi đầu, không ai biết gã đang suy nghĩ điều gì. Mọi người thấy rõ cơ thể Vũ Hóa Phi run run.

Vũ Hóa Phi đang sợ, gã kinh khủng.

- Vũ Hóa Phi, ta cho ngươi rất nhiều cơ hội, hôm nay lại cho ngươi một cơ hội nữa, ra tay đi.

Đúng vậy, Trần Lạc cho Vũ Hóa Phi rất nhiều cơ hội, bản thân gã không đếm hết. Vũ Hóa Phi không biết đây là lần thứ mấy gã đối diện Trần Lạc, quên là lần thứ mấy sợ hãi. Vũ Hóa Phi rất sợ, sợ từ tận linh hồn, trái tim, linh hải, mỗi một tấc da thịt.

Không!

Ta không thể sợ nữa, không được sợ!

Ta phải ra tay! Ta phải đánh bại Trần Lạc!

Nhất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.