Thiên Vu

Chương 146: Chương 146: Đại hạo không cộng chấn pháp.




Nếu không chính mắt thấy thì Phong Tú Lâm tuyệt đối không tin trên đời còn có thiên phú trận pháp khủng khiếp đến thế. Phong Tú Lâm luôn cho rằng tạo nghệ của lão trong lĩnh vực không gian dư sức dạy thiếu niên áo lam, bây giờ lão phát hiện mình sai rồi, cực kỳ sai. Phong Tú Lâm cảm giác không phải lão dạy thiếu niên áo lam mà đang luận bàn, tham khảo cùng hắn. Phong Tú Lâm cảm giác như cùng lão trận sư nghiên cứu lĩnh vực không gian mấy chục năm nghiên cứu, bàn luận.

Cuộc tham khảo không biết trải qua bao lâu. Trần Lạc lãng quên thời gian, chìm đắm trong công thức phù văn huyền diệu trong lĩnh vực không gian.

Trần Lạc hỏi:

- Phong lão tiền bối, ta thấy người phân giải những công thức này rất huyền diệu, trong đó có nhiều phù văn trước kia ta chưa nghe đến. Làm sao lão tiền bối lĩnh ngộ ra hết những phù văn này?

- Ngươi nói mấy phù văn này? Đều là lão phu cảm ứng không gian này rồi lĩnh ngộ ra.

- Cảm ứng không gian, lĩnh ngộ ra? Còn có cách nói này?

Hôm nay Trần Lạc được mở rộng kiến thức, hắn chưa từng nghe nói có thể cảm ứng không gian, lĩnh ngộ ra phù văn.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, có không gian thiên địa, ví dụ ba ngàn đại thế giới, mười vạn tiểu thế giới. Chúng ta không thể tiếp xúc những thế giới không gian này nên không cảm ứng được. Nhưng không gian nơi này thì khác, không gian này không có thiên địa, còn là không gian loạn lưu. Chủ yếu nhất là loạn lưu, chỉ cần linh hồn cùng loạn lưu sinh ra cộng hưởng, khi tần suất, biên độ cộng hưởng giống nhau là có thể cảm ứng được không gian.

- Hay!

Lần đầu tiên Trần Lạc nghe cách nói này, tò mò hỏi:

- Làm sao để linh hồn và loạn lưu sinh ra cộng hưởng?

- Lão phu thấy nó trong một quyển sách cổ, là cách loạn lưu cộng hưởng do một vị cao nhân tiền bối sáng tạo ra, có tên là đại hạo không cộng chấn chi pháp.

Phong Tú Lâm dạy Trần Lạc tỉ mỉ về đại hạo không cộng chấn chi pháp.

Cuối cùng Phong Tú Lâm dặn dò:

- Tiểu tử, đại hạo không cộng chấn chi pháp yêu cầu độ mạnh linh hồn rất cao, tương lai nếu có ngày ngươi thật sự ra ngoài, chờ khi độ mạnh linh hồn đến bốn mươi biên độ sóng mới được thử.

Phong Tú Lâm đang nói lại thở dài, lão nói mình nói 'nếu' nhưng có 'nếu' không? Đáp án là không, không có 'nếu', bị nhốt trong này, xác suất ra ngoài là bằng không.

Trần Lạc vui mừng nói:

- Bốn mươi biên độ sóng sao? Bây giờ linh hồn của ta đủ tiêu chuẩn rồi!

- Cái gì?

Phong Tú Lâm nghi ngờ mình nghe lầm, lắc đầu, nói:

- Không có khả năng! Tiểu tử, lão phu thừa nhận ngươi có được thiên phú tuyệt thế, tạo nghệ lĩnh vực không gian sâu kinh thế nhưng độ mạnh linh hồn thì . . .

Phong Tú Lâm chợt ngừng bặt, vì lão cảm ứng được linh hồn của Trần Lạc đang cộng hưởng. Biên độ đó . . . Thật sự cao đến bốn mươi hai!

Làm sao có thể!

Linh hồn là căn nguyên của một người, dù là vu sư hay trận sư đều lấy linh hồn làm gốc. Vu sư dùng cộng hưởng linh hồn hấp thu thiên địa linh khí biến thành lực lượng của mình. Trận sư dùng cộng hưởng linh hồn minh tưởng tinh thần biến thành lực lượng của mình. Ngày đêm tích lũy cộng hưởng thì linh hồn mới dần biến mạnh, linh hồn là căn nguyên, không có đường tắt để đi, từng bước cộng hưởng đi lên.

Trong tình huống bình thường, một vị trận sư sơ cấp có độ mạnh linh hồn khoảng bốn, năm biên độ sóng, trận sư trung cấp là mười lăm biên độ sóng, trận sư cao cấp là hai mươi lắm. Độ mạnh linh hồn của đại trận sư khaỏng bốn mươi biên độ sóng. Độ mạnh linh hồn của thiếu niên áo lam mạnh tương đương với đại trận sư.

Phong Tú Lâm có thể chấp nhận thiên phú ngút trời của thiếu niên áo lam, có thiên phú như vậy tất nhiên khi học trận pháp sẽ nhanh kinh người. Vì vậy Phong Tú Lâm chấp nhận tạo nghệ lĩnh vực không gian của thiếu niên áo lam. Nhưng độ mạnh linh hồn không phải thiên phú mạnh sẽ thay đổi. Dù ngươi có thiên phú ngút trời, học một lần là giỏi nhưng nó chỉ giới hạn công thức lý luân, còn độ mạnh linh hồn là 1cộng hưởng, minh tưởng ngày tháng tích lũy nhiều lên.

Nhìn chung nguyên Huyền Hoàng thế giới hễ người đạt đến đẳng cấp đại trận sư toàn là hơn sáu mươi tuổi.

Thiếu niên áo lam chỉ mười sáu, bảy tuổi, làm sao độ mạnh linh hồn của hắn sánh bằng đại trận sư?

Không phải khả năng chấp nhận của Phong Tú Lâm tệ, không đủ kiến thức mà vì tình huống của Trần Lạc vượt qua phạm trù hợp lý. Cảm giác như nhân loại có thể cao ba thước là cực hạn, nhưng Trần Lạc cao đến mười thước làm người không chịu nổi. Dù bây giờ Phong Tú Lâm trông thấy linh hồn Trần Lạc cộng hưởng đến bốn mươi hai biên độ sóng vẫn không thể tin.

- Tiểu tử, ngươi . . . Ngươi là con người sao?

Trần Lạc cười khổ, không biết nên giải thích như thế nào. Trần Lạc nhún vai, hắn đành kheo nói mình là thiên tài.

Thật ra bốn mươi hai biên độ sóng chẳng qua là phạm vi bình thường linh hồn Trần Lạc chịu được, nếu cực hạn có thể lên tới năm mươi, sánh bằng thiên nhiên trận sư như Phong Tú Lâm. Nếu Trần Lạc nói ra không biết Phong lão tiền bối có kinh hoàng chết tại chỗ không.

Trần Lạc không nói tiếp, vì hắn rất muốn thử cảm ứng không gian loạn lưu. Trần Lạc bắt đầu dùng đại hạo không cộng chấn chi pháp thúc giục cộng hưởng linh hồn. Năm biên độ sóng, mười biên độ sóng, ba mươi biên độ sóng, biên độ sóng linh hồn tăng có tiết tấu. Khi đạt đến bốn mươi hai biên độ sóng Trần Lạc vẫn không cảm ứng được không gian loạn lưu.

Trần Lạc biết tần suất cộng hưởng phải giữ cùng nhịp với không gian loạn lưu, vì vậy hắn không vội vàng. Một lần không được thi hai lần, hai lần không được thì ba lần. Trần Lạc cộng hưởng ba trăm sáu mươi bảy lần rốt cuộc cảm ứng được không gian loạn lưu.

Đây là loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Như khi cánh hoạt xoay tròn ngươi sẽ không thấy cánh quạt, khi tốc độ của ngươi cùng tần suất với quạt xoay sẽ thấy cánh quạt hoàn toàn là yên lặng, thậm chí có thể thấy mỗi một hạt bụi trên nó.

Cảm giác bây giờ của Trần Lạc chính là như vậy, như người mù bỗng thấy ánh sáng, tràn ngập vui sướng.

Trần Lạc cứ cộng hưởng, cảm ứng.

Trần Lạc cộng hưởng, cảm ứng không chỉ một ngày một đêm.

Từng ngày qua đi, một tháng rồi lại một năm.

Trần Lạc quên thời gian, hoàn toàn chìm đắm trong không gian loạn lưu huyền diệu.

Rốt cuộc có một ngày Trần Lạc bỗng nhiên mở mắt ra, đứng dậy. Trần Lạc nhìn công thức phù văn lúc trước Phong Tú Lâm phân giải, hắn nhắm mắt lại, giơ hai tay lên, mười ngón múa. Từng phù văn như ngọn lửa ngưng diễn ra quấn quanh trên đầu ngón tay. Phù văn vui vẻ bay trong không trung tổ thành từng đoạn công thức phù văn.

- Trời ạ . . .

Phong Tú Lâm ngơ ngác nhìn, rất giật mình. Phong Tú Lâm phát hiện hội thi Kim Thủy Vực sống uổng phí, vì công thức Trần Lạc phân giải càng huyền diệu hơn của lão, hoàn mỹ hơn. Giờ phút này, Phong Tú Lâm như học đồ khát vọng tri thức nhìn chăm chú, lão chỉ có thể nhìn. Trần Lạc thôi diễn ra một số công thức mà Phong Tú Lâm là đại tông sư hệ không gian cũng không hiểu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.