Thiên Vu

Chương 507: Chương 507: Cực quang trận cường đại (2).




Trong phòng riêng, các thiên kiêu chi nữ nổi tiếng trong giới trận pháp Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm biểu tình phức tạp. Có giật mình, khó hiểu, mờ mịt, kỳ lạ, càng nhiều là khó tin. Không chỉ là Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, bao gồm Dạ Thất Nương đại chấp sự trận pháp công hội hiện thời, thấy rộng biết nhiều cũng vậy.

Mãi khi Trần Lạc rời đi một lúc lâu mây nữ nhân mới dầnp hản ứng lại, hai mắt nhìn nhau, hé môi không nói nên lời. Chuyện vừa xảy ra vượt phạm vi hiểu biết của bọn họ, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương không chấp nhận nổi.

- Cái tên vừa rồi chắc không... Không phải là con người?

Thanh Quân có đôi mắt to giờ càng trợn to hơn, nàng chớp chớp mắt, hít sâu.

Thanh Quân tiếp tục bảo:

- Nếu không thì sao có thể... Làm sao có thể...

Thanh Quân nghẹn lời, không biết phải hình dung thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử như thế nào.

Thanh Quân suy nghĩ thật lâu, nói:

- Biến thái. Đúng vậy, sao tên kia có thể biến thái như vậy? Ngón tay tùy tiện gõ đã có thể ngưng diễn nhiều phù văn huyền ảo, đây là kiểu ngưng diễn gì? Quá tà đi. Còn có cực quang trận sơ cấp kia, chẳng phải trận pháp này được gọi là bản nâng cấp chiếu minh trận sao? Từ khi nào cực quang trận sơ cấp biến lợi hại như vậy? Sao ta cảm thấy như đang nằm mơ.

Nằm mơ sao?

Các nữ nhân khác cũng cùng cảm giác như Thanh Quân. Bọn họ đều là trận sư thiên kiêu vô cùng nổi tiếng trong giới trận pháp, không nói có kiến thức rộng bao nhiêu nhưng chắc chắn là học khá nhiều sách vở. Học thức lĩnh vực trận pháp của đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Vân Thải Tâm thậm chí hơn một số đại trận sư. Bọn họ biết thủ pháp ngưng diễn thiên biến vạn hóa, nhưng quan trọng là thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử không biến, không hóa, hắn chỉ tùy tiện gõ. Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Vân Thải Tâm biết phái hệ lang thang trận pháp tự do nhiều biến, nhưng quan trọng là cực quang trận sơ cấp mà thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử bày ra không diễn biến gì, đó đơn thuần là cực quang trận.

Quá kỳ lạ.

- Không lẽ hắn là quỷ tài Tiêu Du Tử thật sự?

Bạch Phiêu Phiêu khoanh tay trước ngực, chân mày nhíu chặt. Lúc trước đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm không tin thanh niên đó là Tiêu Du Tử, bây giờ hơi nghi ngờ. Nếu thanh niên không phải là Tiêu Du Tử thì khó giải thích mọi chuyện. Đương nhiên các nàng chưa từng gặp Tiêu Du Tử, không biết Tiêu Du Tử có bản lĩnh, nghi ngờ như vậy là tự an ủi mình. Dù sao Tiêu Du Tử được tiếng là quỷ tài, chắc chỉ quỷ tài mới biến thái như vậy.

Là Tiêu Du Tử sao?

Không biết, đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm nhìn hướng Dạ Thất Nương. Các nàng biết rằng nếu ai có thể giải đáp vấn đề thì người đó chính là Dạ Thất Nương.

Thật sự là như vậy sao?

Dường như không phải.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Thất Nương cũng tràn ngập giật mình, khó hiểu. Dạ Thất Nương suy tư điều gì, thật lâu sau lắc đầu.

Dạ Thất Nương nhẹ giọng nói:

- Ta không biết hắn có phải là Tiêu Du Tử không, nhưng có một điều chắc chắn rằng tinh thần lực của người này sâu không lường được, điều khiển, vận dụng tinh thần lực đã đến cảnh giới khủng bố.

- Ta thừa nhận người này rất lợi hại, nhưng sao hắn khống chế tinh thần lực khủng bố đến thế? Dường như tinh thần lực rót vào cực quang trận rất ít, nếu không thì sao trận tượng nhỏ như vậy?

Thanh Quân biết thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử rất lợi hại, tà hồ nhưng Dạ Thất Nương đánh giá hắn quá cao.

- Các ngươi có thể cảm ứng được chút dao động tinh thần nào từ người hắn không?

Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm suy nghĩ kỳ, hình như bọn họ không cảm ứng được chút dao động tinh thần nào từ người thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử. Dưới tình huống bình thường một trận sư sẽ giữ cho tinh thần lực ở trạng thái sống động. Không, không phải dưới tình huống bình thường, trên cơ bản bất cứ trận sư nào đều làm như vậy. Bởi vì tinh thần lực sống động khi ngưng diễn phù văn, phù ấn, bày trận pháp mới càng tiện tay. Như máu, nếu máu không chảy thì cơ thể sẽ tê dại, đương nhiên không trừ một số trận sư đặc biệt, người ta không có thói quen đó, không muốn giữ cho tinh thần lực sống động, không cảm ứng được dao động tinh thần từ người đó là bình thường.

Dạ Thất Nương tiếp tục bảo:

- Có lẽ các ngươi sẽ nói khi đó hắn không giữ tinh thần lực sống động, nhưng khi hắn ngưng diễn phù văn chắc chắn tinh thần lực sẽ sống động? Nhưng mà, khi hắn ngưng diễn phù văn ta vẫn không cảm ứng chút dao động nào, không một chút nào.

- Không thể nào! Dạ tỷ, tỷ đang nói đùa phải không? Khi ngưn diễn phù văn thì tinh thần lực phải sống động, sao có thể không một chút dao động?

- Mới bắt đầu ta cũng không dám tin tưởng, nhưng sự thật đúng là vậy. Nếu nhắm mắt lại ngươi sẽ không biết hắn đang ngưng diễn phù văn.

- Cái này...

Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm ngạc nhiên ngây người. Một trận sư khi ngưng diễn phù ấn, phù văn nhiều ít sẽ có tinh thần dao động, cái này liên quan đến độ phù hợp lúc ngưng diễn phù ấn, phù văn và thiên nhiên. Tức là khi ngươi ngưng diễn phù ấn, phù văn càng phù hợp với thiên nhiên thì dao động càng nhỏ. Ngược lại dao động lớn nói lên ngưng diễn ra một phù văn không hợp thiên nhiên. Nếu không lộ ra chút dao động tức là phù văn này hoàn mỹ phù hợp với thiên nhiên. Tình huống này không thể nào xảy ra, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm từng ngưng diễn phù ấn hoàn mỹ phù hợp với thiên nhiên nhưng đó là ăn may. Ngưng diễn ra một ngàn phù ấn trong đó có một phù ấn hoàn mỹ phù hợp với thiên nhiên đã vô cùng ghê gớm.

Bây giờ Dạ Thất Nương nói cái gì? Lúc thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử ngưng diễn phù văn không cảm ứng được chút dao động, chẳng lẽ phù văn hắn ngưng diễn vô cùng hoàn mỹ phù hợp thiên nhiên?

Có thể không?

Đúng là chuyện vớ vẩn.

- Dạ... Dạ tỷ, ngón tay tên kia gõ mặt bàn lâu như vậy, ngưng diễn ra nhiều phù văn, không lẽ... Không lẽ tỷ luôn không cảm ứng được tinh thần dao động? Không một lần nào sao?

- Không có.

Dạ Thất Nương ngồi trên ghế, biểu tình hoảng hốt, chân mày cua.

Dạ Thất Nương nhỏ giọng nói:

- Hắn ngưng diễn bảy trăm tám mươi sáu phù văn nhưng ta không một lần cảm ứng được tinh thần dao động, không một lần nào.

Trời!

Vân tỷ trợn mắt há hốc mồm, qua một lúc sau lắp bắp:

- Tức là hắn... Hắn ngưng diễn hơn bảy trăm phù văn toàn bộ... Toàn bộ hoàn mỹ phù hợp với thiên nhiên? Ông trời ơi, cái này quá...

Thanh Quân không biết nên hình dung tâm tình hiện giờ như thế nào. Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm cũng ngây người.

- Ta không biết tinh thần lực của người đó cường đại cỡ nào, không tưởng tượng được. Nhưng hắn khống chế, vận dụng tinh thần lực chắc chắn đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Giờ phút này, Dạ Thất Nương xinh đẹp hơi tiều tụy, tiều tụy cực kỳ, như thể nàng suy tư một trận pháp ảo diệu mây tháng trời mà không nghĩ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.