Thiên Vu

Chương 1122: Chương 1122: Cạn chén (2).




Khóe môi Lạc Anh cong lên nụ cười phức tạp, nàng nói nhỏ vào tai Trần Lạc:

- Thân mến, ngươi nên biết ta không có lựa chọn. Hoa tỷ, Ngự Nương, tất cả chúng ta không còn cách nào khác. Từ lúc chúng ta đến thế giới này thì đã được định trước, đã định sẵn sẽ cắt đứt giữa ngươi và Nhân Thư.

- Còn ngươi? Giữa Nhân Thư và chúng ta, ngươi chọn ai?

- Thân mến, Nhân Thư vô cùng quan trọng với chúng ta, tin tưởng ngươi cũng không ngoại lệ. Tuy ta không biết tại sao ngươi muốn cướp Nhân Thư, nhưng có một điều ta chắc chắn rằng nếu không có lý do bắt buộc phải cướp Nhân Thư thì ngươi tuyệt đối không nhảy vào ao nước đục này.

Đúng thế, mcụ đích Trần Lạc cướp Nhân Thư rất đơn giản, vì tụ tập đủ Thiên Địa Nhân tam thư mở ra bí mật Hư Vọng chi thư, thế mới xóa bỏ tất cả nguyền rủa trên người hắn được. Còn về hậu quả khi không cướp được Nhân Thư, Người thừa kế Hư Vọng đời trước đã nói rồi, sẽ mãi mãi lạc trong hắc ám vô tận, mãi mãi.

Nhưng nếu bảo Trần Lạc chọn giữa Nhân Thư và các nữ nhân này thì hắn không biết làm sao.

Lạc Anh không chịu thôi, hỏi tiếp:

- Nếu... Nếu đến lúc đó Nhân Thư rơi vào tay ngươi, ta thì liều mạng cướp lấy, ngươi sẽ bị Nhân Thư giết ta sao? Nếu Nhân Thư rơi vào tay ta, mà ta muốn hủy diệt nó, ngươi sẽ bị giữ gìn Nhân Thư mà giết ta sao? Bởi vì nếu ngươi không giết ta sẽ không ngăn cản được, ngươi có làm vậy không?

Lạc Anh hỏi xong không muốn nhận được đáp án từ Trần Lạc, nàng cười nói:

- Thân mến, không cần trả lời, ta cũng không muốn biết đáp án. Không chỉ là ta, tất cả chúng ta đèu hỏi lẫn nhau vấn đề này, không ai trả lời được. Cho nên hôm nay mới có bữa tiệc này, như Hoa tỷ nói, uống bữa rượu, chúng ta sẽ quên mất nhau, quên hết tình thân, tình bạn, tình yêu. Khi Nhân Thư hiện thế, chúng ta sẽ không nương tay.

Lạc Anh nói xong ngừng lại, khóe môi treo nụ cười phức tạp.

Mọi người im lặng, Trần Lạc cũng vậy.

- Nào, thân mến, vì tình cảm đau khổ của chúng ta, cạn ly!

- Nào, các tỷ muội, vì tình bạn bi kịch của chúng ta, cạn ly!

- Nào, thân mến, các tỷ muội, chúng ta hãy cùng cạn ly vì vận mệnh khốn kiếp này!

Lạc Anh nâng ly uống can. Táng Hoa, Ngự Nương, Cổ Du Nhiên, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Hạ Mạt đều anang cốc. Chỉ có Trần Lạc là không chịu giơ ly lên. Các nàng nhìn nhau, đưa mắt nhìn Trần Lạc.

Lạc Anh rót thêm ly nữa, nghiêng đầu nhìn Trần Lạc, hỏi:

- Thân mến, trong ấn tượng của ta thì ngươi là một người rất tiêu sái, sao lần này kỳ vậy?

- Có lẽ không như ta nghĩ, cho đến nay ngươi tiêu sái toàn là ngụy trang, giả bộ cho chúng ta xem. Ngươi giả bộ không quan tâm nhưng thật ra ngươi để ý hơn bất cứ ai đúng không?

- Thân mến, đừng níu kéo, nếu ngươi lưu luyến thì sẽ lọt vào bẫy của vận mệnh. Có lẽ vận mệnh khốn kiếp kia hy vọng ngươi không buông bỏ được.

Trần Lạc im lặng, hắn ngồi trên ghế, cúi đầu loay hoay ly rượu. Trần Lạc nhìn Lạc Anh, lại nhìn kỹ từng khuôn mặt Tiết Thường Uyển, Táng Hoa.

Trần Lạc do dự giây lát, nói:

- Nếu mọi người muốn nói chuyện thì hôm nay ta nói thẳng ý của mình đi.

- Về Nhân Thư, nó không quan trọng với ta như các người nghĩ, càng không đến mức có buông bỏ được hay không.

- Ta thì từ đầu đến cuối chỉ có một ý tưởng, đó là đi một bước xem một bước. Đời không có gì tuyệt đối, không ai biết sau khi Nhân Thư hiện thế sẽ có kết quả như thế nào.

- Ta không biết, các người không biết, không ai biết. Tin tưởng ông trời, vận mệnh cũng không biết. Nếu không các người đã không tồn tại, lại càng không có cái gọi là trói buộc tình cảm.

Tất cả đều không biết, nên mọi người không cần lo vẩn vơ chuyện chưa xác định, chỉ chuốc thêm buồn phiền.

Táng Hoa hỏi:

- Nếu là tuyệt đối thì sao? Nếu phải lựa chọn thì sao?

- Sẽ không có tuyệt đối, cũng không có lựa chọn.

Trần Lạc đứng dậy đổ ngược ly rượu Lạc Anh rót cho hắn:

- Ta sẽ không uống ly rượu quyết biệt này.

Trần Lạc rót ly khác, nâng ly lên:

- Ta không biết Nhân Thư hiện thế sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ta bảo đảm với các người, sau Nhân Thư không ai trong chúng ta chết, không thiếu một người nào!

Trần Lạc nói xong uống cạn.

Không biết có phải vì Trần Lạc chân thành bảo đảm xúc động yếu ớt sâu trong đáy lòng các nữ thần, bọn họ uống rượu ừng ực. Trần Lạc cũng bị chuốc say, các nữ thần luân phiên kéo hắn uống rượu. May mắn Trần Lạc ngàn chén không say nên không sợ.

Trần Lạc nhìn các nữ nhân chơi vui, hắn cũng rất vui. Trần Lạc cứ nghĩ mình ngàn chén không say, nhưng uống một hồi ý thức của hắn mơ hồ. Đương nhiên tối nay tâm tình Trần Lạc rất tốt, nếu say được thì cũng thú vị.

Đêm nay đối với Trần Lạc, các nữ thần là đêm trắng. Không chỉ bọn họ, những người khác cũng thao thức.

Trong đó có Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt. Thái độ bá tuyệt của Trần Lạc, lực lượng kỳ dị đập nát tự tin, kiêu ngạo, tự phụ từ trước đến nay của Thập Nhị Nhân Kiệt. Mặc dù Mạc Thiên Cổ sử dụng thủ đoạn lớn chữa lành vết thương cho Trung Ương nhân kiệt, lành lặn như ban đầu, nhưng vết thương lòng không cách nào chữa khỏi.

Lưu Sa bị Trần Lạc đánh thành phế nhân, dù Mạc Thiên Cổ có sức mạnh lớn lao cách mấy cũng không chữa khỏi được. Suốt đời Lưu Sa nằm liệt giường, chỉ còn cái xác rống, không khác gì người chết.

Giờ phút này,

Chín Trung Ương nhân kiệt tụ tập trong đại điện, bộ dáng suy sút, vô cùng ủ rũ. Bọn họ rất muốn hỏi Trung Ương học phủ tại sao mặc kệ Trần Lạc giương oai, tại sao học phủ không giết hắn? Mạc Thiên Cổ không thèm giải đáp cho bọn họ, chỉ bảo các Trung Ương nhân kiệt chờ tại đây.

Bọn họ không biết chờ cái gì.

Không biết các Trung Ương nhân kiệt đợi bao lâu, trong đại điện đột nhiên hiện ra hai người, hai thanh niên đẹp trai. Trung Ương nhân kiệt cảm xúc nặng nề trông thấy hai thanh niên đẹp trai thì tinh thần phấn khởi. Hai thanh niên này chính là nhân vật số hai Kim Đô, và Vân Phi Dương đứng đầu Thập Nhị Nhân Kiệt.

Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt luôn xem Vân Phi Dương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, giờ phút này nhìn thấy gã xuất hiện, đám người Vân Phi Dương, Đường Kỳ rất kích động. Bọn họ kể lể nhục nhã lúc trước đã phải chịu.

- Phi Dương, rốt cuộc ngươi đã về, tốt quá. Ngươi phải báo thù rửa hận cho chúng ta, phải bằm thây Trần Lạc đó ra, cho hắn biết sự cường đại của Trung Ương nhân kiệt chúng ta!

- Phi Dương, tại sao học phủ không giết Trần Lạc?

Trong mắt đám người Đường Kỳ, Bạch Kiếm thì Vân Phi Dương cường đại không thể chiến thắng, bọn họ đã từng cùng nhau công kích nhưng không đánh lại Vân Phi Dương. Mạc Thiên Cổ từng nói Vân Phi Dương không chỉ có bấy nhiêu, các Trung Ương nhân kiệt cho rằng Vân Phi Dương có thể đánh bại Trần Lạc. Bọn họ kể lể, kêu gào, hy vọng Vân Phi Dương đứng ra bênh vực bọn họ.

Vân Phi Dương chỉ đứng nghe, không nói không rằng, vẻ mặt bình tĩnh như thể chuyện này liên quan gì gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.