Thiên Vu

Chương 832: Chương 832: Ân đoạn nghĩa tuyệt (2).




- Niết bàn sống lại mặc dù là cảnh giới Đại Phật chí cao vô thượng, nhưng thiên địa không có Phật, niết bàn càng là một trong những bản gốc tội lỗi, ngươi vốn là người thân mang đại nguyên tội, hiện tại thành tựu tấm thân niết bàn, tội càng thêm tội, hôm nay trời xanh chịu tha cho ngươi mới là lạ.

Hoàng Phủ Đô Linh lên tiếng.

Lúc này, Thương Vô Tà từ tốn nói:

- Muốn mượn Đại Phật chạy trốn khỏi trời xanh thẩm phán? Thực là mơ hão, không biết rằng từ thời đại thượng cổ, trời xanh đã liệt niết bàn sống lại vào mục đại cấm kỵ, là bản gốc tội lỗi.

Kim sí điểu Đại Bằng tượng trưng cho tam thế chư phật lượn vòng trong không trung, Trần Lạc vẫn đứng lặng trong hư không như trước, vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn hư không, cho đến khi tiếng chuông thẩm phán hỗn loạn đình chỉ, bảy bảy bốn mươi chín đạo thẩm phán chi nguyên đến từ trời xanh rốt cuộc giáng lâm.

Trần Lạc vẫn đứng bất động, thậm chí ngay cả hành động chống đỡ cũng không có, đúng vậy, không hề có. Hắn không lấy ra linh tượng khủng bố che kín bầu trời của mình, cũng không lấy ra biến dị chi linh siêu thoát tự nhiên, ngay cả tinh thần chi hồn múa loạn bầu trời cũng không thấy, cũng không lấy ra bá thế tĩnh lặng hoàn toàn, ngay cả kim sí điểu Đại Bằng đại biểu cho chư Phật tam thế vừa thành tựu cũng bị hắn thu lại vào trong cơ thể.

Vù! Đạo thẩm phán chi nguyên thứ nhất hạ xuống, không hề kinh thiên địa khiếp quỷ thần như trong tưởng tượng, chỉ là vô thanh vô tức. Dù vậy, mọi người tại trường đều có thể cảm nhận được sức mạnh hủy thiên diệt địa ẩn chứa bên trong thẩm phán.

Khi thẩm phán giáng xuống, thân thể Trần Lạc trở nên vặn vẹo bắt đầu mơ hồ, như một làn khói bất cứ lúc nào cũng có thể tán loạn biến mất. Mọi người đều nhìn ra Trần Lạc đã bỏ qua chống cự, tựa hồ hắn đã nhận mệnh.

- Trần Lạc!

Lạc Anh đột nhiên lao ra, cực kỳ bi thương vấn đạo:

- Ngươi bỏ qua sao? Ngươi muốn... Nhận mệnh sao?

- Ta không bỏ qua thì phải thế nào, không nhận mệnh thì phải làm sao đây?

Thân thể Trần Lạc đang vặn vẹo mơ hồ, nhưng giọng điệu thì vẫn bình thản lạ thường, nói rằng:

- Nhiều người đều hi vọng ta chết như vậy, nếu như ta không chết, lẽ nào làm uổng một phen khổ tâm của mọi người?

- Ta... Ta không hi vọng ngươi chết!

- Dù ngươi không hi vọng ta chết...

Trần Lạc cười cười, nói:

- Hao hết thiên tân vạn khổ dùng tình cảm trói buộc ta, nếu như ta chết, chẳng phải mọi tâm huyết của ngươi đều bị uổng phí sao...

- Ngươi... Ta...

Lời Trần Lạc nói khiến Lạc Anh á khẩu không trả lời được, càng không biết phải chống đỡ làm sao, nàng thống khổ lắc đầu, rù rì nói:

- Không phải như thế... Không phải... Không phải... Đây chẳng qua là ta sơ tâm, cũng không phải là bản tâm của ta.

- Ồ? Vậy bản tâm của ngươi là gì?

- Tâm ta yêu ngươi...

Lạc Anh bi thống, thương tâm, hối tiếc, thống khổ, cũng có thống hận, gào khóc:

- Ngươi có thể cảm giác được, ngươi nhất định có thể cảm giác được bản tâm của ta, nhất định có thể... Không được đối xử với ta như vậy... Không được...

- Bản tâm ngươi thực là vậy sao? Xác thực ta có thể cảm giác được.

Trần Lạc lãnh khốc vô tình, chỉ thấy hắn vỗ ngực một cái, lòng bàn tay liền xuất hiện một trái tim máu, hất tay một cái, quát lên:

- Đây chính là bản tâm của ngươi, hiện tại trả lại cho ngươi.

Trái tim màu máu hòa vào trong cơ thể Lạc Anh, đó là hết thảy những ký ức giữa nàng và Trần Lạc từ ngày gặp nhau, hiểu nhau cho đến mến nhau...

- Từ đây ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!

- Không... Không...!

Lạc Anh điên rồi, nàng liều lĩnh xông tới, nhưng căn bản không thể lại gần Trần Lạc đang bị thẩm phán hủy diệt bao phủ.

- Còn ngươi nữa Tiết Thường Uyển, đây là bản tâm của ngươi, hiện tại trả lại cho ngươi!

Trần Lạc lại lấy ra một trái tim màu máu, ném về phía Tiết Thường Uyển đồng dạng cũng đang bi thống, tương tự cũng là ký ức từ lúc hắn và Tiết Thường Uyển gặp nhau rồi hiểu nhau.

- Hạ Mạt, đây là bản tâm của ngươi, cầm lấy cho ta.

- Mạc Khinh Sầu, đây là bản tâm của ngươi!

- Hiên Viên Đồng, đây là trái tim thiên duyên giữa ta và ngươi.

Trần Lạc lại lấy ra một trái tim màu máu, bị hắn chặt đứt ngày trước mắt mọi người.

- Hoàng Tuyền, đây là trái tim thiên duyên giữa ta và ngươi.

- Nhan Vô Lệ, đây là trái tim thiên duyên giữa ta và ngươi.

- Nhìn cho rõ, từ nay về sau, giữa ta và các ngươi không có bất luận điều gì liên quan đến nhau.

Lấy trái tim huyết nhục, chém sạch thiên duyên.

Rào!

Thân thể Trần Lạc tán loạn biến mất, hóa thành tro tàn, trở về làm một hạt bụi bên trong đất trời.

Thân thể biến thành tro bụi, linh hồn xuất hiện, nhưng vẫn bị bảy bảy bốn mươi chín đạo thẩm phán bao phủ như trước, đây là thẩm phán tận diệt đến từ trời xanh, diệt sạch, diệt hết tất cả những gì ngươi có.

Linh hồn hắn lúc này chỉ còn sót lại như một tia yên vụ, mờ ảo mơ hồ, hắn không có dừng lại, lại lấy ra trái tim linh hồn của mình, quát lên:

- Tri Thu! Đây là trái tim nhân quả giữa ta và ngươi, hiện giờ trả lại cho ngươi.

- Tuyết Thiên Tầm, đây là trái tim nhân quả giữa ta và ngươi, cũng trả lại cho ngươi.

- Còn ngươi nữa Trường Hận, đây là trái tim nhân quả của ta và ngươi.

- Ngươi nữa, Đường Bỉnh Nhiêm.

- Ngươi, Vũ Yêu!

- Ngươi! Mạn Đà La!

Trần Lạc một hơi lấy ra toàn bộ trái tim linh hồn của mình, trực tiếp chặt đứt, chia ra làm sáu ở ngay trước mặt Tri Thu, Tuyết Thiên Tầm và Tứ y thiên hạ.

- Ta lấy trái tim huyết nhục trảm thiên duyên!

- Ta lấy trái tim linh hồn đoạn nhân quả...

- Ta lấy trái tim vận mệnh kết thúc vận mệnh bản thân.

Thân thể máu thịt tán loạn, thân thể linh hồn tán loạn, kết thúc vận mệnh và sinh mệnh, mọi người đều thấy rõ ràng, dưới thẩm phán tận diệt đến từ trời xanh, Trần Lạc biến mất rồi, cũng đã chết rồi, biến mất sạch sẽ, chết cũng triệt để, chết từ thể xác, linh hồn cho đến sinh mệnh, chỉ còn thanh âm của hắn vẫn còn quanh quẩn trong trời đất:

- Từ đây Trần Lạc ta không còn nợ ai hết...

Tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn.

Cho đến khi thẩm phán tận diệt đến từ trời xanh đình chỉ, vô số người tụ tập tại biên hoang vẫn không một ai dám động, không người nào dám nói chuyện, thậm chí không người nào dám thở mạnh một hơi, từng người từng người đều giống như những pho tượng, một màn kinh động thiên địa, khí thôn sơn hà, rung động đến tâm can vừa rồi vẫn còn khuấy đảo trong đầu bọn họ, đuổi không đi, xua không được, thật lâu sau vẫn không cách nào tiêu tán.

Chết rồi! Thiên Vương Lão Tử uy chấn giới Vu pháp, Thông Thiên Lão Tổ bá tuyệt giới Trận pháp, một Lạc gia không chút kiêng kỵ, coi trời bằng vung, hoành hành thiên hạ, một người quỷ dị chí cường, một kẻ không biết thần bí khó lường, một nam tử có ái hận tình cừu với hết thảy nữ thần trong thiên hạ như một câu đố, một truyền kỳ chói mắt nhất thời đại kim cổ, một truyền thuyết huy hoàng nhất thời đại kim cổ, hiện tại đã chết rồi, chết oanh oanh liệt liệt, cũng chết một cách kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.