Thiên Thu

Chương 80: Chương 80




“Quý Phi nương nương đúng là có dặn dò đem Dạ Minh Châu tặng cho Lương Viện, nhưng thực tế là tới bây giờ nô tỳ vẫn chưa sai người đưa đi, tình cờ lại quên mất, cứ tưởng rằng đã làm rồi nên mới dẫn tới việc chủ tử bị hiểu lầm. “

Hoàng đế nghiêng người một chút, tay phải đặt bên mép bàn, mặt không lộ vui buồn nói: “Thật như vậy?”

“Là thật! Bệ hạ đừng nghi oan cho nương nương, tất cả là lỗi của nô tỳ!” Lan Châu vừa khóc vừa đáp.

“Thì ra là ngươi!” Chung phi đứng lên, ngón trỏ chỉ vào Lan Châu, chân nàng đạp liên hoàn ả cung nữ thân tính của mình, không ngớt lời mắng chửi: “Con nha đầu thối tha! Ngươi có biết vì sự đãng trí của ngươi mà suýt chút bản cung đã bị trách oan hay không?”

Lan Châu che đầu, cố tránh đi, ả biết chủ nhân thể trạng mạnh mẽ nên lực chân rất mạnh, cộng với đôi hài gỗ kia, một cước giáng xuống cũng đủ làm người ta trọng thương.

“Quý Phi bớt giận, bệ hạ còn đang ngồi trên kia!” Hà phi khuyên can.

Đạp thêm hai cái Chung phi mới chịu ngưng hành động thất thố của mình, khép nép cúi đầu trước hoàng đế: “Là thần thiếp dạy dỗ người dưới không nghiêm mới khiến bệ hạ lo lắng, là lỗi của thần thiếp mời đúng.”

Võ Tương Minh lấy tay chống đầu: “Nô tài vô dụng thì cứ lôi ra đánh chết là được, không cần phải mất công!”

Chung phi lắp bắp kinh hãi: “N...nha đầu này là người thân cận của thần thiếp, nếu đánh chết thì thần thiếp còn biết tin dùng ai đây?”

“Được rồi, ngồi đi.”

Và cứ như thế Chung phi an nhiên thoát khỏi vũng bùn lầy mà hung thủ đã cất công bày binh bố trận, một vài người trong tam phi không kìm được tức giận rủa thầm.

“Bệ hạ, nếu không phải Quý Phi thì thứ này từ đâu mà tới?” Ngô phi quyết không chịu buông tha cho kẻ địch.

“Trẫm nghĩ...” Ngón tay Hoàng đế chỉa về hướng Dạ Minh Châu bị bôi độc, giọng điệu uy nghi nhấn nhá:

“...thứ này chắc chắn là hàng giả! Là kẻ xấu muốn vu oan cho Quý Phi, làm ra viên ngọc giống hệt Dạ Minh Châu.”

Đồ giả? Sao có thể là đồ giả được?

Thiện Lâm mang ánh mắt khó hiểu nhìn hoàng đế, hắn cũng nhìn nàng, phong thái sáng ngời như rất tự tin với lập luận của mình.

“Các nàng thấy giả thiết này có hợp lý hay không?”

Diêu phi liếc Dạ Minh Châu mà Hoàng đế gọi là 'hàng giả' nằm trên khay, cười nói: “Thứ này trông cứ y như hàng thật, khó tránh chúng ta ai nấy đều nhìn lầm. Người làm ra món đồ giả này cũng bỏ nhiều tân tư thật.”

“Chắc chắn là hàng giả.” Võ Tương Minh nhắc lại lần nữa, chắc nịch khẳng định.

“Dạ.” Diêu phi mỉm cười đáp.

“Còn nữa...” Hoàng đế nói thêm:

“...Chung Phi, nàng đem Dạ Minh Châu của mình về đi, đây dù sao cũng là cống phẩm, đừng tùy tiện tặng cho người khác.”

Chung phi ngưng động ba nhịp, nàng ta lau giọt mồ hôi trên trán, tuân mệnh đáp ứng: “Thần thiếp biết rồi.”

Sắc trời đã gần tối, mây đen bay tới, có vẻ trời sắp mưa. Thị phi đã giải quyết xong, hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh trở lại, đưa ra phán quyết cuối ngầm muốn kết thúc mọi chuyện:

“Án này tạm thời gác lại tại đây, hôm sau trẫm sẽ sai người điều tra cặn kẽ, giờ các nàng lui đi.”

Tứ phi người phục, người không phục, mỗi người một suy nghĩ khác nhau nhưng chung quy đều không dám tỏ ra thái độ gì, ngoan ngoãn đứng dậy quy an: “Thần thiếp cáo lui!”

Thiện Lâm cũng đứng dậy, lui ra cùng họ, kịp thời thấy được một ánh mắt khác đang chăm chăm vào nàng, khỏi cần nói nàng cũng biết đó là kẻ nào.

Hắn vẫn luôn nhìn nàng bằng cặp mắt đó, trước sau đều không có một chút thay đổi. Nàng cảm nhận được sự lãnh khốc, đáng sợ từ hắn.

Một tia bất an xâm chiếm lấy đầu óc Thiện Lâm, liệu hắn có đang nghi ngờ nàng cố tình sắp đặt chuyện này để hại Chung phi hay không? Lần trước hắn đã từng nghĩ nàng dùng thủ đoạn để trèo cao thì nỗi lo lắng của nàng càng cao hơn, vì rất có khả năng này.

...

Gánh nặng đang đè nén trong lòng Thiện Lâm chỉ hoàn toàn được vứt bỏ sau khi ra khỏi được Bảo Long cung.

Nàng quay qua quay lại mới biết bên cạnh hiện tại không có cung nhân nào đi theo cả. Cũng do ban nãy gấp rút quá, diện kiến được Hà phi nàng liền vội bảo Tiểu Dinh Tử trở lại Bách Hợp điện trông chừng Liên Thanh, báo hại bản thân phải về một mình.

Nhớ tới Liên Thanh, không biết muội ấy đã khá hơn chưa, hay vẫn còn bị giày vò bởi thứ độc dược quái ác. Tới đây, chân Thiện Lâm đi nhanh thật nhanh.

“Chủ tử, cẩn thận một chút!”

Đi ngang qua Dã Sơn, Thiện Lâm tình cờ nghe thấy được tiếng của một nữ tử, và nàng nhận ra tiếng của người này. Là Diệu Nhi, chưởng sự cung nữ của Thanh Ninh cung.

Nàng tiến lên xem thử, quả nhiên là Hà Phi đang ở phía trước.

“Đức Phi nương nương!”

Hà Phi nghe thấy có người gọi mình, dừng chân, quay mặt lại, hình ảnh tiểu cung nữ gác ở tẩm điện của cung Thanh Ninh ngày nào xuất hiện ngay trước mắt, điểm thay đổi duy nhất chính là bộ y phục dành cho phi tần trên người.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Thiện Lâm đối mặt Hà Phi, dù rất gần nhưng nàng lại cảm thấy có một rào chắn ngăn cách ở giữa. Từ sau ngày nàng được sắc phong, gần như chẳng có lần nào nàng ta chịu gặp nàng, hôm nay nếu không phải nàng một mực quỳ mãi ở cửa chính cung Thanh Ninh thì e là Hà phi vẫn tiếp tục muốn chiến tranh lạnh.

“Suốt khoảng thời gian qua nương nương luôn tìm mọi cách để tránh mặt Thiện Lâm, có phải Thiện Lâm đã làm điều gì không vừa mắt nương nương hay không?”

“Không hề.” Hà Phi thản nhiên trả lời.

“Vậy thì tại sao nương nương...”

Hà phi liếc mắt ra sau, bảo đám cung nhân lui xuống rồi bước lên vài bước, nắm tay Thiện Lâm: “Vốn dĩ ngươi chẳng làm gì mích lòng bản cung cả.”

Nàng hít thở nhẹ, nói tiếp: “Khi trước bản cung dìu dắt ngươi tới Ngự Tiền, Hoàng Hậu liền vu cho bản cung tội lập bè lập phái, bệ hạ tuy ngoài miệng nói bác bỏ chuyện này, nhưng bản cung biết tâm bệ hạ đã có vài phần kiêng kỵ, nếu còn tiếp xúc quá gần gũi với ngươi chỉ e là sẽ khiến sự nghi ngờ kia tăng cao hơn.”

Thì ra là thế, nếu như vậy thì ngày hôm nay Thiện Lâm nàng đã quá lỗ mãn.

“Cũng do quá quẫn bách nên mới phải tìm nương nương, vì ngoài nương nương ra Thiện Lâm không biết nên cầu cứu ai khác.”

Hà phi hiểu, a đầu này trong cung thân cô thế cô, chẳng có chỗ dựa nào cả, không thể trách được.

“Bỏ đi, gặp thì cũng đã gặp rồi, về sau hai ta không cần phải tỏ ra xa cách nữa, cứ như cũ đi.”

Chiếc nhẫn trên ngón tay trắng nỏn của Hà phi đang lung lay sắp rơi khỏi, nàng ta vội chỉnh lại, miệng bảo: “Thực ra vẫn còn rất nhiều người sẵn sàng vươn tay giúp, là ngươi không nhìn thấy mà thôi. Cục diện trên chính điện ban nãy có lẽ ngươi cũng tận mắt chứng kiến tường tận, người Chung phi gây thù không phải chỉ có mình ngươi, về sau cứ tùy tiện chọn một trong số đó là được.”

Đúng, Chung phi xem ra còn có thù với rất nhiều người, điều này Thiện Lâm nắm gọn, chẳng hạn như Ngô Hiền Phi, lúc nãy ở chính điện nàng ta chỉ muốn dìm Chung Phi vào chỗ chết. Còn Diêu Thục Phi, tuy lời lẽ không hùng hồn như Ngô phi, ý tứ kín bưng, không rõ là đang giúp ai nhưng mỗi câu nàng ta nói ra sắt như dao nhọn, từng chữ ghim vào Chung thị, không rút ra được.

Nhẫn ngọc màu lục sau khi được chỉnh lại đã ngay ngắn nằm yên trên ngón tay mảnh khảnh của vị phi tử, không còn dấu hiệu bị rơi ra. Hà Phi an tâm buông thả tay mình, nhìn Thiện Lâm, ân cần nói: “Nhưng mà ngày hôm nay thiệt thòi nhất vẫn là ngươi, xém chút đã bị trúng độc”

Gió mạnh thổi tới, vạt áo Thiện Lâm phấp phới theo gió, nàng dùng tay chặn lại, miệng đáp: “Nương nương có nghĩ chuyện hôm nay là do cô ta ra tay hay không?”

“Ngươi đoán xem!”

Tất nhiên là nàng không cho là như thế, nàng lại cảm thấy còn có một người nào khác đứng sau tất cả chuyện này, và điều nàng không thể hiểu nhất chính là tại sao có tới tận hai Dạ Minh Châu giống hệt nhau?

Hoàng đế còn dám mở miệng nói là giả, chỉ có kẻ ngốc mới tin, ban nãy trong điện hơi u tối, mắt ai cũng thấy được cả hai viên minh châu đều phát ra tia sáng mờ ảo tương đương nhau, do y cương quyết với giả thiết của mình nên chẳng phi tần nào có gan phản bác.

“Có lẽ thật sự không phải là Quý Phi, còn Dạ Minh Châu giả kia, thứ đó...”

“Bệ hạ đã nói đó là giả thì đó là đồ giả, không ai có tư cách phàn nàn.”

Thiện Lâm im bặt, không nói thêm được gì.

Hà phi từng bị người ta hãm hại cho nên rất cảm thông cho Thiện Lâm, để tay lên vai nữ nhân nọ, nói vài lời xem như an ủi: “Bệ hạ cũng đã nói sẽ điều tra, ngươi không cần phải bận lòng nữa, kẻ trong tối rồi sẽ bị đưa ra sáng.”

“Dạ.”

Nói chuyện cả buổi như thế, cả hai đều không nhận ra trời đã sẫm tối, trên không trung còn có một vài tia chớp đang nhấp nháy, chỉ chốc lát nữa sẽ có mưa to.

“Nơi ngươi ở xa xôi hẻo lánh, trời đã tối lại sắp mưa, dù sao đi nữa ngươi cũng là phi tần, đi một mình như thế không ổn lắm, có cần bản cung cho vài người đưa ngươi trở về hay không?”

Thiện Lâm từ chối, vì lúc này nàng chỉ muốn ở một mình.

__________

“Hahahahahah!” Mới về tới cửa Cẩm Lạc cung Ngô phi đã tuôn ra một tràng cười to tới mức phá tan cả bầu không gian.

Ngày hôm nay nàng đi qua đi lại khắp hậu cung, nguyên khí vì vậy mà hao tổn, cười sảng khoái là thế nhưng ngay sau đó lại bị ho một trận dữ dội.

Ngô phi lấy khăn che miệnh, ho đến sặc sụa, khăn lụa cũng nhoe nhoét máu.

Cung nữ Thuý Hạnh vuốt lưng nàng ta, lo lắng nói: “Sức khoẻ của chủ tử không tốt, sao lại phải mất công đi lại nhiều như thế, lỡ như bệnh của người lại phát tác thì sao?”

Ném khăn lụa dính máu xuống đất, cổ họng Ngô phi vì ho nhiều nên khô khan khó chịu, nàng tự tay gót trà ra rồi uống một ngụm lớn, mặc kệ trà đã nguội lạnh.

“Sức khỏe của bản cung dù có không tốt tới mức nào đi nữa cũng không thể để bỏ lỡ vở kịch ngày hôm nay. Thúy Hạnh à, ngươi có nhìn thấy nét mặt của Chung phi trên Bảo Long cung hay không?”

Ngô phi nhìn Thúy Hạnh, cười toe toét:

“Đó là nét mặt tái mét vì sợ hãi! Chung Quý Phi cao cao tại thượng không ngờ cũng có ngày bị rơi vào cảnh này! Thực sự đặc sắc a! Hahahahaa!”

Mặc dù đến cuối Chung phi vẫn thoát nạn nhưng Ngô phi vẫn rất vui.

Mặt nàng đã rất gầy guộc, tròng mắt thâm đen, khóe miệng còn động lại hàng máu đỏ tươi sau trận ho dữ dội kia, bộ dạng chủ tử hiện tại giống hệt như yêu nữ ăn thịt người, Thúy Hạnh sợ phát khiếp.

Còn đâu vị Hiền Phi nương nương có nét đẹp khuynh quốc khuynh thành, áp đảo tứ phương năm xưa?

“Chủ tử, có cần nô tỳ gọi thái y tới hay không? “

“Không cần!”

Ngô phi gạt Thuý Hạnh ra, chìa tay cầm lấy hộp gỗ nằm cạnh khay trà, bên trong chứa một hũ nhỏ khác. Chiếc hũ này chuyên được dùng để đựng cao dược, kem dưỡng. Hình dáng được thiết kế tinh sảo, giống hệt vỏ ngọc trai.

Nàng đưa cho Thuý Hạnh: “Đem thứ này bỏ vào lò lửa đi!”

Thúy Hạnh đáp ứng, dùng hai tay đón lấy. Ngô phi vẫn thấy có chút gì đó không yên lòng, dặn dò kỹ càng: “Nếu ngươi không muốn chết thì tuyệt đối không được mở ra hoặc chạm vào thứ bên trong. Hiểu chưa?”

Biểu hiện của Ngô phi rất mờ ám, Thúy Hạnh không thể nắm bắt được điều gì từ chủ nhân cả, chỉ có thể ngoan ngoãn phục mệnh.

Nhưng vì quá tò mò, lúc ra khỏi cửa tẩm cung ả đã lén lút mở xem thử.

Ngoài thứ chất lỏng trong suốt như nước ra thì chẳng có gì khác cả!

____________

Chung phi đã giữ nguyên nộ khí từ lúc đi ra từ Bảo Long cung cho đến khi về tới thiên điện Càn Tường cung, dường như không có trạng thái nguôi giận.

Lan Châu sai người cất Dạ Minh Châu, đồng thời chạy tới dìu chủ tử, đáng tiếc hảo ý của ả lại bị Chung phi đẩy ra, còn lớn miệng quát: “Lôi đám cẩu nô tài được lệnh đem Dạ Minh Châu tới Bách Hợp điện ra sân, toàn bộ đồng loạt đánh gãy chân cho bản cung!”

“Nương nương à, có gì cứ từ từ nói.” Lan Châu khuyên giải.

“Một lũ phế vật! Làm việc lại không cẩn thận, để kẻ khác động tay động chân, gây ra tai hoạ hôm nay!” Chung phi gầm gừ, chỉ muốn nhai tươi nuốt sống một ai đó.

“Đừng nóng giận quá, sẽ tổn hại tới phụng thể. Vả lại chuyện này chẳng phải đã được giải quyết hết rồi hay sao? Vương công công khi tới đây lục xét đã tìm thấy Dạ Minh Châu trong tẩm cung, dù không biết tại sao nhưng vẫn có thể xem là tai qua nạn khỏi rồi.”

Mắt phượng của Chung phi chuyển thành màu đỏ ngầu, lia mắt nhìn Lan Châu: “Sự tình đơn giản như thế mà ngươi cũng không thể nhìn ra được ư? Cái thứ đó vốn dĩ không phải là của bản cung!”

Nhờ chủ tử nổi câu đó Lan Chau mới ngộ ra: “Cũng phải, buổi sáng là đích thân nô tỳ sai người dặn người mang đi, không có khả năng viên minh châu đó tự dịch chuyển về đây. Vậy còn viên được tìm thấy là của ai?”

Tay Chung phi nắm lại thành đấm, móng vuốt bấm chặt vào lòng bàn tay, gần như xuyên thủng qua lớp da tay mỏng manh. Nàng ngẩn mặt lên nhìn trần điện, giọng run run: “Tây Vực chỉ gửi tới hai quả Dạ Minh Châu, bản cung giữ một, viên thứ hai là ai đang giữ có lẽ ngươi cũng đã biết.”

Lan Châu nghe tới đó cũng run theo, dùng tay bụm miệng mình lại.

“Bệ hạ là nể mặt Chung gia nên mới giữ sự trong sạch cho bản cung, tính toán hết mọi chuyện. Lan Châu! Có phải bệ hạ đang nghi ngờ bản cung là kẻ ra tay hay không? Cái chết của Chỉ Lôi lúc trước cũng không phải do bản cung làm, bệ hạ vẫn nghi ngờ ta. Nếu như lần này...”

Cho tới khi máu trong lòng tay đã tuôn chảy Chung phi mới chịu thả lỏng tay mình, đầu óc luống cuống, quên mất cả cảm giác đau.

“Người chớ đa nghi quá, nô tỳ nghĩ không chừng bệ hạ biết chắc người vô tội nên mới cố tình làm chuyện này.”

Những gì Lan Châu nói không phải không có lý, chỉ có điều nàng cảm thấy nguy hiểm còn trùng trùng, sự việc tại chính điện hôm nay khó lòng mà cho qua dễ dàng.

“Nô tỳ thấy việc đáng để tâm nhất chính là thứ Ngũ Hành Dược được thoa lên Dạ Minh Châu mới đúng, đồ của nương nương rõ ràng sạch sẽ không có vấn đề, chất độc kia chắc chắn là được bôi lên sau khi đã được đem vào cửa điện Bách Hợp. “

Chung phi giơ tay lên, nhìn máu đào từng giọt chảy ra từ tay mình, đau đớn đối với nàng chẳng là nghĩa lý gì. “Chỉ có hai khả năng mà thôi! Một là có kẻ thứ ba âm thầm ra tay! Còn hai...”

Cơn giận một lần nữa bùng phát, tong giọng nàng cứng rắn, nghiền nát tất cả:

“...Còn hai là con tiện nhân Anh thị đang đóng kịch, một mình dàn xếp hết hết thảy!”

__________

Tần Lập đã đứng ngoài cửa Ngự Thư phòng gần cả canh giờ mà vẫn chưa được truyền vào, lòng hắn bộp chộp không yên. Bên ngoài trời tối, mưa thì lớn, cửa cung đã đóng lại từ lâu, dự là phải nán lại trong cung một đêm.

Canh giờ thứ hai đã điểm nhưng vẫn không có động tĩnh gì, chân Tần Lập lại mỏi nhừ. Vào thời điểm hắn thật sự đã sắp mất hết kiên nhẫn.Vương Thanh Mục mới bước ra.

“Tần đại nhân, mời vào!”

Ông ta xuất hiện như một vị cứu tinh vậy, Tần Lập thở phào, đi theo hắn.

“Vi thần xin thỉnh an bệ hạ!”

Võ Tương Minh ngồi bàn duyệt sớ, mắt chăm chú nhìn quyển y sách cũ kỹ trên tay, hỏi: “Có biết trẫm gọi khanh tới là vì việc gì hay không?”

Mồ hôi trên trán Tần Lập chảy lấm tấm, hắn lấy tay lau đi, đồng thời đáp: “Vi thần chỉ là một thái y thấp bé, không dám thăm dò thánh ý của đương kim bệ hạ, nhưng vi thần đoán rằng ít nhiều có liên quan tới việc của Quý Phi và Bách Hợp điện chiều nay.”

“Đoán đúng lắm!”

Võ Tương Minh quan sát từng góc của cuốn sách, hận chỉ muốn mở mắt to ra nữa để được nhìn kỹ hơn bên trong.

“Suốt hai canh giờ qua trẫm sai người làm theo công thức trong y sách này, kết quả đúng là đã chế ra thứ độc giống hệt như ngươi đã nói.”

“Phụ thân của vi thần hành y, trời nam đất bắc đều đã đi qua, tìm hiểu được nhiều vị thuốc và độc dược, những thứ được viết bên trong là tâm huyết cả đời của ông ấy.” Cố tình nhắc tới cha mình.

Chân mày Võ Tương Minh nhíu lại thấy rõ: “Cha của ngươi...có phải tên là Tần Hoành hay không?”

Tần Lập ngẩng mặt lên: “Bệ hạ biết ông ấy? “

Ném cuốn y sách lên bàn, Võ Tương Minh nói: “Tần Hoành chính là người đã trị bệnh cho tiên hoàng vào khoảng thời gian trước khi băng hà, trẫm gặp ông ta vào lúc đến thăm bệnh, cũng đã có dịp thấy quyển y sách cũ nát 'đặc biệt' này, thời điểm ngươi ở chính điện đem ra trẫm đã kịp thời nhớ tới.”

Hoàng đế cầm tách trà lên cửa miệng, chợt nhớ tới điều gì đó, liền dừng động tác lại, nhìn Tần Lập: “Tần đại phu nổi danh khắp dân gian, tiên hoàng là nhờ ông ấy nên mới có thể khoẻ mạnh sống thêm được một thời gian, y thuật xem như cao minh bật nhất thiên hạ, ngươi mang dang là con trai ông ta, bên người còn giữ cuốn sách này, tại sao tới giờ vẫn chỉ là một thái y nhỏ ở Thượng Dược cục?”

Mặt mày Tần Lập trầm ngâm, buồn bã tràn trề: “Do vi thần vô dụng, chưa thể lãnh hội hết được thiên phú thì phụ thân đã mất, thời gian vào cung cũng chỉ gần hai năm, tạm thời vẫn chưa tạo được tiếng vang gì. Nhưng thần tin rằng ông trời không phụ lòng người, rồi sẽ có một ngày vi thần có thể hoàn thành đại nghiệp mà thân phụ đã để lại.”

“Vậy à?” Võ Tương Minh nhỏ giọng, liếc tới thứ trên bàn, bảo:

“Quyển y sách này nếu rơi vào tay lang y tốt chắc chắn là vật hữu ích để giúp đỡ vạn dân. Nhưng nếu...rơi vào tay những tên lang băm có lòng dạ xấu xa đây là thứ hại người! Trẫm từng có cơ hội tương kiến Tần tiên sinh, thậm chí còn sinh lòng khâm phục ông ấy vì tấm lòng bao dung, lang y từ mẫu, đích thực là một người tài đức hội đủ. Hoàng gia từng có ý định mời Tần tiên sinh ở lại trong cung, tiếc là ông ấy một mực từ chối, không ngờ mới mấy năm không gặp mà đã tạ thế. Gặp được con trai của Tần Hoành là ngươi trẫm thật sự rất vui, hy vọng rằng ngươi sẽ giữ được tấm lòng từ mẫu như lệnh tôn, một lòng giúp đỡ cho bá tánh.”

“Thần minh bạch.”

Võ Tương Minh gật đầu, bắt đầu uống trà, vị ấm từ nước trà từ cổ họng đi vào sâu bên trong cơ thể hắn, cái lạnh quanh quẩn nơi đây nhanh chóng bị xoá tan đi, làm tinh thần của vị hoàng đế trở nên thoải mái hơn.

“Dù nói là không thể sánh bằng phụ thân của mình nhưng có thể vào được Thái Y viện thì y thuật chắc chắn không phải tầm thường, khanh quay về đi, từ nay khanh chính là Thống phán của Thái Y viện, cố gắng mà giữ chức vụ này thật tốt, đừng phụ lòng Tần tiên sinh dưới suối vàng.”

Tần Lập nghe mà giật mình.

T...Thống Phán? Phẩm vị ở Thái Y viện được chia làm sáu cấp, chức Thống Phán này có thể xem là tam phẩm, chỉ sau Viện Phán và Phó Viện Phán, Tần Lập có nằm mơ cũng chưa từng ngờ tới mình cũng có, ngày được phong làm Thống Phán.

“Ta ơn bệ hạ! Ta ơn bệ hạ!”

“Lui ra ngoài đi!”

“Vi thần cáo lui.”

Tên thái trẻ tuổi đã đi, ngoài tiếng mưa ra thì ở đây không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Mùi trầm hương lan toả khắp thư phòng, Võ Tương Minh nhắm mắt nhưng không ngủ. Nghĩ tới thị phi trong cung mãi không chịu dứt, chuyện cũ chưa qua chuyện mới đã ập tới, làm cho tâm hắn rối loạn không yên, chỉ có mùi trầm hương này mới có thể khiến tâm hắn tịnh lại, xua đi ranh đua ngoài kia.

Đêm nay hắn nên nghỉ dưỡng thật tốt coi như lấy sức, ngày mai sẽ là một ngày mệt nhọc vì phải thu dọn tàn cuộc mà đám phi tử đã để lại.

______________

Cho tới thời điểm này là đã gần bảy ngày Lý Hoàng Hậu núp trong Thượng Dương cung, chẳng biết nàng ta đang sợ điều gì mà phải trốn chui trốn nhủi như thế, thật chẳng giống với khí thế cao ngạo trước đây chút nào.

Giờ đã là giờ tý mà Hoàng Hậu vẫn chưa ngủ, phụng bào trên người chưa thay, trang sức và trâm cài cũng chưa tháo.

Mưa càng lúc càng lớn hơn, chưa có chút dấu hiệu nào là sẽ tạnh, trong tẩm điện không bật đèn, tối tăm không nhìn thấy được gì.

Lý Hoàng Hậu ngồi vật vờ bên giường lớn, mặc kệ tất cả mà ngồi đây suốt nửa ngày trời, bụng nàng phát ra tiếng ồ ồ, ngẫm lại mới biết là mình vẫn chưa ăn gì.

“Người đâu! Mau đem thức ăn vào đây!”

Chỉ có duy nhất tiếng mưa ào ạt đáp lại lời nàng, ngoài ra không còn ai khác lên tiếng.

“Người đâu! Các ngươi chết hết rồi có phải không?”

Nàng đứng dậy, nhớ lại lúc trưa nay đã đuổi hết cung nhân ra ngoài, còn nói rằng nếu dám bén mảng vào sẽ lập tức đánh chết. Thế là bọn chúng lại tưởng là thật, bỏ một mình nàng trong Thượng Dương cung rộng lớn.

Từ đâu mà nàng lại có một đám nô tài vâng lời như thế chứ?

Lý Linh Hoa tự thề với lòng rằng nếu nàng có thể sống sót qua cơn đói đêm nay nhất định sẽ tống hết đám cẩu nô tài kia đi, không cho ở lại đây nữa!

Cơn đói đã lấn át hết trí, nàng nhìn tới nhìn lui gian điện chỉ có mỗi nước trà, ngoài ra chẳng còn gì khã để bỏ bụng.

Mệt nhọc đi tới bàn trà, gót ra uống tạm bợ.

Gió ngoài kia mạnh như bão, vù vù thổi tới, cửa sổ vốn đã đóng kín bưng lại bị rung lắc dữ dội. Giọt nước mưa thì to như hạt sỏi, lộp bộp rơi xuống mái ngói, trong điện thì không có chút ánh sáng, điều này làm nàng thấy hơi sợ.

Hoàng Hậu muốn quay về giường ngủ, bất ngờ sấm sét xoẹt ngang qua, nhờ tia sáng của sấm chớp mà tẩm điện sáng lên vài nhịp.

Trong thứ ánh sáng chớp nhoáng đó, nàng thấy được một bóng người mập mờ mặc y phục màu tím ngự ngay cửa điện.

“Aaaaaa!” Hoàng Hậu hét lên.

“Đừng sợ! Là thần thiếp đây!” Chất giọng mềm mại như gió thu từ phía bóng tím mờ ảo cất tới.

Lý Hoàng Hậu run sợ giật lùi ra phía sau, hoàn hồn lại khi nghe được giọng của kẻ trước mặt, tay chỉ về đó, giận dữ nói:

“Là ngươi ư? Có biết suýt chút đã hù chết bản cung rồi hay không?”

Diêu Thục phi suýt chút đã cười ra mặt vì bộ mặt sợ hãi đáng tức cười của Hoàng Hậu, quả thật rất khả ái. “Là thần thiếp không tốt, xin nương nương bất giận.”

Lý Hoàng Hậu ngồi vào ghế gỗ, đành hanh nói: “Khuya như thế rồi ngươi còn tới đây làm gì?”

Cách duy chuyển của Diêu phi như một con mãng xà, lả lướt tới gần Hoàng Hậu, mặt lạnh lùng hỏi: “Nương nương không nhớ? “

“Ta nhớ ra rồi.” Hoàng Hậu nhanh miệng trả lời: “Sự việc ngày hôm nay bản cung tuy không có mặt nhưng ít nhiều vẫn nắm được vài phần.”

Diêu phi hài lòng ngồi xuống bên nàng ta, cười nói: “Mọi chuyện gần như đã sắp xếp ổn thoả, không để lại dấu tích gì, kẻ cần phải gánh tội thay cũng đã gánh hết.”

“Xì!” Hoàng Hậu khinh thường ra mặt: “Chẳng phải ả vẫn thoát tội hay sao? Còn cả Viên Dạ Minh Châu thứ hai, thứ đó từ đâu mà có? “

Câu hỏi ngu đần này làm Diêu phi phải ngán ngẩm, lắc đầu giải thích cặn kẽ: “Chung gia thế lực lớn, sao bệ hạ có thể vì một phi tần thấp bé mà làm quan hệ với Chung gia rạn nứt? Còn Viên Minh Châu thứ hai kia chẳng qua là bệ hạ dàn xếp qua loa cho xong chuyện thôi.”

“Ngươi nói cũng đúng.”

“Mặc dù nói là Chung thị đã thoát tội nhưng chung quy thị phi cũng là từ ả mà ra, cho nên, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để nương nương bế quan áp chế tần phi thất đức.”

Lý Hoàng Hậu vừa nghe vừa gật đầu, tay phải chạm tới vòng ngọc phỉ thúy ở cổ tay trái, bất giác hình ảnh hoàng đế hiện ra trong đầu nàng, cảm giác bức rức cứ thế mà kéo đến.

Từ trước tới nay nàng mang danh là sát phạt không nương tay, nhưng tất cả đều là thưởng phạt đúng tội, cũng từng nghe lời Diêu Thục Phi đi hại người nhưng đó chỉ đơn giản là mấy mưu kế nhỏ lặt vặt để thị uy trước chúng phi.

Cái thủ đoạn độc ác như Ngũ Hành dược kia là lần đầu tiên nàng làm, khi nghe nói thứ đó hành hạ người ta sống không bằng chết thì lương tâm nàng bồn chồn không yên, cảm thấy

cắn rứt, mặc dù đầu đến cuối nàng chỉ gián tiếp chứ không hề ra tay.

“Thục phi, ngươi có cảm thấy chuyện này có hơi quá tay hay không? Lỡ như bệ hạ điều tra ra chúng ta...”

“Suỵt!” Diêu phi để ngón trỏ lên cửa miệng.

Sấm sét bên ngoài rầm vang, tẩm điện lần nữa phập phồng bởi tia chớp, gương mặt Diêu phi nửa tối nửa sáng.

“Đã đi tới bước này rồi nương nương còn cảm thấy hối hận hay sao?”

“Bản cung chỉ đơn giản là cảm thấy...”

“Đừng lo.” Diêu phi giỗ dành Hoàng Hậu như một đứa trẻ: “Mưu kế đó không phải nương nương nghĩ ra, việc cũng không phải nương làm. Sợ gì chứ?”

“P...P...Phải rồi nhỉ, tại sao bản cung phải lo sợ chứ?” Hoàng Hậu lặp bặp.

“Vả lại bệ hạ có điều tra như thế nào đi nữa cũng không thể tra ra nương nương được, cùng lắm thì cứ để Hiền phi chịu hết, hai chúng ta vô tội.” Diêu phi ung dung nói, dáng vẻ dửng dưng xem nhẹ mọi thứ.

Nhờ Diêu phi mà Hoàng Hậu đã yên tâm hơn, rút vòng phỉ thúy ra ôm chặt vào lòng: “Được, cứ làm theo lời ngươi nói.”

Diêu phi nhìn chiếc vòng được Hoàng Hậu ôm chặt, đáy mắt nàng trở nên tối tăm. Gần hai năm trước nàng ta đã từng sơ ý làm vỡ vòng ngọc này, đường đột chạy tới cung của nàng khóc lóc nháo nhào, may mắn là nàng đã tìm thợ giỏi sửa lại, không quên cho thêm vài thứ vào.

Quả nhiên tới giờ Lý thị vẫn còn đeo.

______________

Hết Chương 78

26/9/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.