Thiên Thu

Chương 82: Chương 82: Chương 79




Khi còn bị nhốt ở Bảo Thất, Nam Hải Nghi có đưa cho Thiện Lâm một lọ cao dược xuất xứ Nam Tộc, quả nhiên có tác dụng, phục hồi được tới bảy phần, dù chẳng liên quan gì đến việc Liên Thanh trúng độc nhưng nàng buộc phải thử, biết đâu sẽ có tác dụng.

Đáng tiếc, cả Thái Y viện ai cũng lắc đầu, nguyên liệu trong cao dược đúng là quý hiếm, có điều đó không phải phương thuốc thích hợp dùng để loại trừ đi Ngũ Hành dược, Thiện Lâm chỉ có thể xụi mặt quay về.

Tần Lập từ ngày được tiến chức bận rộn hơn hẳn, chưa bao giờ huynh ấy được tận hưởng cảm giác này cả, mặt tỏ ra điềm tĩnh tới đâu cũng không thoát khỏi nhãn quang của nàng, bởi nàng biết huynh ấy rất vui.

Vị đại ca này là một người rất coi trọng tình nghĩa, có nhiều việc tới mấy đi nữa vẫn sắp xếp thời gian tới Bách Hợp điện và tìm phương thuốc chữa trị cho Liên Thanh.

Quyển y sách mà phụ thân huynh ấy để lại đúng là ghi chép về Ngũ Hành dược, thế nhưng không hề có trang nào viết về cách giải độc, không phải nàng khinh thường huynh ấy, nhưng thật sự không còn cách nào cứu được Liên Thanh rồi, nghe Giang thái y nói rằng chất độc đã hoàn toàn lan ngấm vào đôi tay, cách duy nhất bây giờ là cắt bỏ đi, giờ có tìm ra thuốc giải đi nữa cũng đã quá muộn.

Tin này hiện tại nàng vẫn chưa muốn tiểu a đầu đó biết, nếu nói ra không biết sẽ còn đau khổ đến nhường nào.

“Đến giờ vẫn chưa kịp chúc mừng huynh được thăng làm Thống phán.” Thiện Lâm đứng nhìn Tần Lập sắc thuốc, tiện thể lên tiếng.

Tần Lập ngừng tay, nhìn qua vị tiểu chủ ở gần mình, cười đùa một câu: “Tính tới bây giờ đã là ba ngày, Lương Viện vô tâm quá rồi.”

Thiện Lâm chẳng thấy lời kia có chút gì giống đang đùa cả, nàng thấy được rõ rệt sự ảm đạm không sinh khí trong lời nói đó, huynh ấy không còn thẳng thắn gọi nàng là “Thiện Lâm” nữa, mà là “Lương Viện”, điều đó chẳng có gì sai cả, vì đích thực thân phận của nàng là Anh Lương Viện, không thể làm trái quy tắc. Chỉ có điều, từ đó khiến cả hai như đang xa cách ngàn dặm.

“Mấy ngày qua muội toàn tâm toàn lực chăm sóc Liên Thanh, nhất thời quên hết sự việc xung quanh, thật có lỗi.”

Thiện Lâm cười xoà, Tần Lập ngước lên, kịp lúc thấy được nụ cười kia, hắn chợt cảm thấy nụ cười đó không còn toả sáng như trước kia nữa, ngược lại rất vô vị nhàm chán, tinh thần cũng vậy.

Sắc mặt nàng ấy nhợt nhạt, tròng mắt thâm quần, cánh môi anh đào nức nẻ, hoàn toàn không có sức sống, với sự tinh tường của một người làm y, Tần Lập đoán ra được muội ấy đã ngủ rất ít.

“Thiện Lâm.”

Huynh ấy bất ngờ kêu thẳng huý danh, Thiện Lâm ngạc nhiên nhìn hắn, thấy được trong ánh mắt của hắn chất chứa sự quan tâm vô bờ bến.

“Muội chưa sợ sao?”

“Sợ điều gì?” Nàng trả lời rất nhanh, ngữ điệu bay bổng.

“Chỉ mới làm Lương Viện mấy ngày mà liên hoàn kế không ngừng kéo tới, muội vẫn chưa cảm thấy sợ?”

Thiện Lâm lắc đầu cười khổ, ngẩng đầu, nàng nhìn thấy lá phong đỏ đã bao phủ sân viện mà vẫn chưa ai quét, cũng do Liên Thanh bị trúng độc, mấy ngày nay trên dưới điện Bách Hợp đều một lòng chăm sóc muội ấy, làm gì có thời gian để ý chuyện khác.

“Sợ...tất nhiên là muội sợ, nhưng còn có thể làm được gì?”

Thái độ nàng hết sức hờ hững vô vị, Tần Lập đứng dậy, mắt vẫn như cũ hướng về một mình nàng, không biết nên nói gì khác ngoài từ “Bảo trọng!”

Hậu cung ác đấu, nhìn tiểu muội của mình chơi vơi giữa biển lửa này, lòng Tần Lập bức rức không yên, thân phận hắn chỉ là quan thái y, cho dù được thăng cấp thì trong cũng chỉ được xem là nô tài, chẳng thể giúp nàng ấy thoát khỏi cơn nguy nan.

Tần Lập tự nói với lòng rằng sẽ dốc hết sức phò tá cho Thiện Lâm, sẽ không để muội ấy phải rơi vào nguy nan như hôm đó.

Rất may mắn giờ đây hắn đã là Thống phán, thuộc hàm quan Lục Phẩm!

Bỗng dưng, lòng Tần Lập dâng lên từng cơn tội lỗi, hắn tự thấy bản thân đáng xấu hổ trước phụ thân, ông ấy khi còn tại thế luôn dạy Tần Lập tự lực tiến lên, không được ỷ lại vào ai khác, phải biết tự bộc lộ tài năng.

Đáng tiếc hắn đã làm ngược lời giáo huấn, sử dụng danh tiếng của cha mình và cuốn y sách tâm huyết cả đời ông ấy ra làm bàn đạp tiến thân.

Chẳng qua chỉ là thân bất do kỷ, Tần Lập hắn có thiên phú của thân phụ, có tài năng, có tuổi trẻ. Nhưng vào cung gần hai năm mà không được trọng dụng, ngoài mấy phi tần thất sủng như Cử Cơ thì chỉ được bắt mạch chuẩn bệnh cho các cung nhân trong biệt uyển, còn làm mất lòng Giang viện phán, hoàn toàn không có bất kỳ một cơ hội nào để hắn bộc lộ tài năng.

Ngày đó chẳng qua chỉ là thừa cơ hội nhảy lên, bằng không cứ đà này chỉ sợ chưa kịp thăng tiến đã bị lão Giang Mục ép chết.

Ngay cả Thiện Lâm cũng vì bảo vệ bản thân mà trăm cay ngàn khổ phục vị, vì vậy Tần Lập càng không thể giậm chân tại chỗ mãi được!

Giờ đây hắn đã lọt vào mắt xanh của đương kim hoàng đế, với thiên bẩm mà bản thân có sẵn, về sau chỉ cần thể hiện một chút chắc chắn sẽ còn được tiến xa hơn nữa, lão già Giang thái y sẽ không còn cơ hội khinh thường Tần gia này nữa!

Về phần phụ thân, mai sau xuống suối vàng hắn sẽ dập đầu tạ tội.

...

Sau khi được tiến chức, đám quan thái y khác đối với Tần Lập dần có thái độ tôn trọng và nịnh bợ hơn, chẳng hạn như hôm nay, vừa lúc về từ Bách Hợp điện họ đã tụ tập chờ sẵn ở cửa Thái y viện.

“Tần đại nhân trở lại rồi! Ngài lại tiếp tục đi chữa trị cho người ở điện Bách Hợp à?”

“Đó là điều tất nhiên, Ngũ Hành dược gì đó ngoài Tần đại nhân ra, ta nghĩ không ai có khả năng chữa được cả! Ngài ấy không đi thì ai có khả năng chứ?”

“Hậu duệ của Tần danh y có khác, chúng tôi không ai có thể đọ nổi!”

Đối với mấy lời nâng lên tận mây của họ Tần Lập chả lạ lẫm gì nữa, hắn chỉ lễ phép trả lời qua loa rồi tránh đi. Còn nhớ lúc trước khi còn là thái y quèn, họ thừa biết Tần Lập hắn có thực lực nhưng vẫn cố tình đạp xuống và nâng những kẻ có môn đệ lên. Giờ hắn có đã là Thống Phán do hoàng đế đích thân ban chức, người người liền chạy tới xua nịnh, kể cả đám người có môn đệ ấy, thời thế đúng là thay đổi luân phiên.

“Oai phong quá nhỉ?” Đến khi các thái y kia đã đi hết, giọng nói khàn khàn của một lão già cất lên.

Nét mặt kẻ đó khi nào cũng bày ra vẻ nghiêm nghị, khó chịu giống như bị ai thiếu nợ, ngoài lão Giang viện phán thì còn ai ở Thái Y viện này có được cái phong thái đáng ghét đó được?

“Ta chẳng qua chỉ là học hỏi khí chất bất phàm của viện phán đại nhân đây thôi.” Tần Lập thản nhiên trả lời.

“Hừ!” Giang Mục khinh ra mặt: “Đừng tưởng có được một chút tiếng thơm từ cha mình thì có thể ở đây tác oai tác quái, ngươi chẳng qua chỉ là tên bám đuôi Tần Hoành thôi.”

Tần Lập không giận, ngược lại còn cười: “Bám đuôi cũng được, vẫn hơn việc phải làm một tên thái y quèn bị người ta chà đạp, phải không?”

“Dù ngươi có là hậu duệ của Tần Hoành, nhưng Thái Y viện cần thực lực, nếu ngươi không có thực lực thì dù có được bệ hạ coi trọng đi nữa cũng có ngày bị đạp xuống vị trí cũ, đến lúc đó sẽ còn ê mặt hơn nhiều so với khi trước! Cố gắng mà tận hưởng khoảng thời gian này đi!”

Nói xong, lão cũng quay đi.

Tần Lập cảm thấy rất buồn cười, sao ông ta dám khẳng định hắn không có thực lực cơ chứ?

Mắt nam tử họ Tần lia tới bóng lưng lão già ngày càng xa dần đằng đó, lòng dâng lên thứ ý chí mãnh liệt, từ thề với lòng rằng rồi sẽ có một ngày hắn sẽ trở thành Viện Phán, thủ lĩnh Thái Y viện.

Chức Thống Phán này chỉ là bước đầu tiên mà thôi!

__________

Người ta thường nói “Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, quả nhiên không sai tí nào!

Thiện Lâm và trên dưới Bách Hợp điện đã cố giấu đi việc đôi tay Liên Thanh đã tàn phế, đáng tiếc là không thể giấu được lâu.

Liên Thanh luôn cố cử động tay nhưng vô ích, thậm chí là không cảm nhận được bất kỳ cảm giác gì từ đôi tay của mình, đầu óc rơi vào hoảng loạn, la hét thất thanh.

“CHO TA CHẾT ĐI! TA KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA! HÃY CHO TA CHẾT ĐI!”

An Ly và Liên Nhu đã nói đủ lời để xoa dịu muội ấy, thế nhưng chỉ càng khiến muội ấy thêm điên loạn hơn.

Thiện Lâm hiểu cảm giác muội ấy đang chịu.

Đối với nữ nhân hay đặc biệt là cung nhân trong Hoàng Thành, bàn tay là thứ quan trọng hàng đầu, mất đi đôi tay đồng nghĩa việc biến thành kẻ vô dụng, phải gánh hậu quả bằng việc đuổi ra khỏi cung.

Giơ đôi tay mảnh mai lên, Thiện Lâm nhớ việc mình yêu thích nhất chính là vẽ tranh, vì thế mà bao năm qua nàng luôn bảo vệ tay kỹ càng, bảo quản kỹ tới mức có khi nàng còn tưởng rằng mình có đôi tay sạch sẽ nhất trên đời.

Thời gian trôi qua, dù vẫn còn đông đầy tình yêu hội hoạ nhưng kể từ ngày vào cung, nhiều biến cố làm nàng bị phân tâm, từ đó quên đi việc chăm sóc đôi tay nhỏ này, giữa lòng bàn tay chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một vết chai sạn nhỏ không đáng có.

Thiện Lâm bỗng nghĩ, nếu như người bị trúng thứ kịch độc kia là nàng thì sẽ như thế nào? Chắc chắn là không thể vẽ tranh được nữa, và sẽ đau khổ hơn là cái chết!

...

Liên Thanh vì quá đau lòng đôi tay mà khóc lóc nửa ngày không dứt, tiếng thanh âm mạnh mẽ ghim vào tim Thiện Lâm, ở điện sát cạnh mà lòng nàng đau như cắt, không quên trách bản thân vô tích sự.

Đã cuối thu, thời tiết lẽ ra nên se lạnh mới đúng, đằng này nàng lại thấy nóng không chịu được, liền nảy ra ý định ra ngoài đi dạo vài vòng cho lấy lại tinh thần, cũng không quên căn dặn các noi tài không cần đi theo.

Từng bước chậm rãi đi loanh quanh hoa viên, dù không quay đầu lại nhìn nhưng Thiện Lâm cảm nhận rõ rệt có người đang đi tò tò phía sau nàng, chắc là An Ly. Nàng hơi giận, vì lúc nãy rõ ràng đã có nói là đừng đi theo mình, định quay lại trách vài câu nhưng rồi lại thôi.

Ngự Hoa Viên qua trước nay đều không hề thay đổi, vẫn là nơi xum xuê rực rỡ với hàng ngàn loại hoa lá cây cỏ đua nhau khoe sắc, nhằm mong muốn người ngắm nhìn về phía mình. Tương tự như hậu cung ba nghìn giai lệ, mỗi người một vẻ, luôn tìm mọi cách để thánh tâm chú ý đến.

Nằm khuất phía sau những chớm hoa rực rỡ chói loá là hàng tá các loại hoa dại tầm thường mọc ven đường, mấy cây hoa này thường dùng để làm nền cho các loại hoa vương khác, rất ít ai để ý tới.

Nàng cúi người xuống, ngắt một nhành hoa cúc dại màu trắng. Không quốc sắc thiên hương như Mẫu Đơn, không kiều diễm hoa lệ như Thược Dược, không đài cát kiêu sa như Hải Đường,...

Cánh hoa là một màu trắng tinh khiết không tì vết, tựa như là thứ trong sáng đơn thuần nhất trong muôn vàn các loại hoa, mặt hoa màu vàng nhạt, đơn giản mộc mạc. Thiện Lâm nâng nhành hoa lên cao, gió thu phấp phới làm thân hoa nhỏ bé phiêu diêu trong gió.

Lòng nàng nảy sinh ra cảm giác đồng cảm vô tận.

Nàng vẫn còn nhớ như in những lời phụ thân đã căn dặn trước khi nhập cung, ông ấy để một tay lên vai nàng, thái độ hết sức kiêng nghị:

“Ngươi là người của Anh gia, trong người ngươi mang trong mình dòng máu Anh gia, sinh ra và lớn lên cũng từ trong Anh gia. Anh gia không có nam nhân tài ba xuất chúng có thể gánh vác gia tộc, chỉ đàng trông cậy vào nữ nhân các ngươi. Sau khi nhập cung ngươi phải dốc hết sức mang vinh quang về cho Anh gia! Nếu dám làm ra chuyện nhục nhã xấu hổ gì, Anh gia sẽ không bao giờ tiếp nhận ngươi nữa! “

Mấy câu ấy cứ quay đi quẩn lại trong đầu Anh Thiện Lâm.

Nói thì nói như thế, nhưng nàng biết rõ họ chẳng yêu thương gì nàng, thái độ dành cho nàng luôn không lạnh không nhạt, có lúc nàng còn tưởng rằng mình không phải huyết mạch nhà họ Anh, vì từ nhỏ tới lớn nàng luôn phải mang trong mình quá nhiều áp lực.

Nàng có quyền buồn, nhưng tuyệt đối không có quyền oán.

Bởi nàng là người của Anh gia, mang trong mình dòng máu của Anh gia, sinh ra và lớn lên trong Anh gia. Nàng không thể phản bội Anh gia được! Điều nàng phải làm dĩ nhiên là phải dốc hết sức cho Anh gia, đó là chí hướng nàng đã đặt ra từ khi mới vào cung.

Nàng biết phụ thân, đại nương cùng trên dưới Anh gia đều đặt hy vọng lớn vào nàng, mong rằng nàng có một vị trí nào đó trong thánh tâm, giúp Anh gia nở mặt nở mày.

Có điều nàng lại quá vô dụng, vào cung không lâu đã bị giáng làm cung nữ, nàng biết rõ thời điểm đó toàn bộ trên dưới những người của nhà họ Anh đều đang hùa nhau trách móc nàng, mắng nàng không có bản lĩnh.

Vào khoảng thời gian sau khi bị giáng làm cung nữ không bao lâu Thiện Lâm đã có gửi một bức thư đến cho Anh gia, có điều, từ lúc đó cho tới bây giờ tổng cộng một năm liền không có thư hồi âm, một chữ cũng không có.

Chứng tỏ...họ đã quyết định cắt đứt với nàng!

...

Thả nhành hoa đi, nhành hoa cúc trắng trọng lượng nhẹ tựa lông tơ, chậm rãi rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra vùng tròn giữa mặt nước yên bình.

Hiện tại là giữa trưa, mặt trời đã trèo lên đỉnh đầu, vì là thu cho nên nắng không quá gắt, Thiện Lâm sau khi tản bộ vài vòng thì tinh thần tốt hẳn lên, nên quay về thôi.

“Thiện Lâm!”

Tiếng nói hoan hỉ, hoạt náo truyền tới.

Nàng xoay người, phát hiện ra phía sau mình chính là một tiểu nữ tử với khuôn mặt tròn khả ái, hai má đỏ hồng, mắt tròn xoe. Ngũ quan phải nói là hài hòa ấm áp, chỉ một cười cũng đủ để đánh tan đi sự lạnh lẽo vô tình của mùa thu ảm đạm.

Sát bên cạnh chính là tên tiểu nam tử quen thuộc vẫn thường hay đi cùng tiểu nữ tử kia, tiểu tử tuổi nhỏ mà đã có phong thái thần võ, đôi mắt kiêng nghị hoặc là đang cố tỏ ra kiêng nghị, trông rất buồn cười.

Hóa ra người đi theo sau nàng nãy giờ chính là họ.

_______________

“Bái kiến Đức phi nương nương!”

Ngoài Liên Thang vẫn còn đau lòng không nguôi ra, trên dưới nô Tài Bách Hợp điện đều bước ra nghênh đón vị phi tử đang uy nghiêm tiến vào.

Hà phi từng bước cẩn thận vào trong điện Bách Hợp, đây là lần đầu tiên nàng tới nơi này, đưa mắt quan sát xung quanh, nàng nhận thấy được đây là một cung điện tồi tàn lâu lắm rồi mới có người tới ở. Cửa điện dính đầy bụi bặm, lá cây rơi lả tả quanh sân, không khí ẩm ướt, chíng điện xộc xệch...

Đây không phải là nơi ở tốt.

“Chủ nhân của các ngươi đâu?”

Nghe bảo tâm trạng Thiện Lâm đã mấy hôm liền luôn ủ rũ chán trường, Hà phi có hảo ý nên tới đây hỏi thăm một chút, không ngờ nàng ta lại vắng mặt, chuyến đi này coi như uổng công.

“Bẩm nương nương, chủ tử nói rằng muốn tản bộ một mình, căn dặn chúng nô tài không được đi theo.”

Diệu Nhi thấy tức thay cho chủ nhân, có lòng tốt tới thăm, vậy mà bị đám người Bách Hợp điện này khinh thường như vậy, đúng là đáng ghét.

An Ly sợ Hà phi trách tội, vội nói thêm: “Hay là để nô tỳ đi tìm chủ tử về...”

“Không cần đâu.” Hà phi trầm giọng nói: “Có lẽ tâm trạng của muội ấy thật sự đang rất buồn cho nên mới muốn yên tĩnh một mình, bản cung cũng không muốn làm phiền.”

Lời lẽ Hà phi có phần hờ hững không vui, nói xong thì quay đầu đi ngay, không để lại bất kỳ câu nào.

“Để cho ta chết đi! Xin các người! Hãy để cho ta chết!”

Tiếng khóc thê lương phát ra từ căn phòng nhỏ cách đây không xa, Hà phi hiếu kỳ nhìn về đó, xem xem rốt cuộc là tiếng ai.

“Hồi nương nương, đó là Liên Thanh.”

Liên Thanh...

Hà phi nhớ ra đó chính là người đã bị trúng độc từ Dạ Minh Châu, nghe âm giọng thê lương như thế, chắc chắn là đang sống không bằng chết.

Nàng không nói gì cả, nhanh chân đi khỏi căn điện cũ kỹ.

Diệu Nhi một tay dìu chủ tử, mặt hướng về Bách Hợp điện, thì thầm: “Trước lúc tới đây nô tỳ đã có hỏi thăm qua, đôi tay của Liên Thanh đã hoàn toàn không xử dụng được nữa.”

Ngừng bước, Hà phi ngạc nhiên nhìn Diệu Nhi, nói:

“Thật ư?”

“Phải.”

Hà phi liếc về phía sau, ánh mắt dâng lên một hồi thương cảm vô tận: “Đối với nô tài trong cung, bàn tay rất quan trọng.”

“Đúng vậy, không có đôi tay tức là biến thành kẻ vô dụng rồi, trong cung không thể nào nuôi một nô tài vô dụng, việc bị đuổi khỏi cung là sớm muộn thôi, thảo nào a đầu đó khóc lóc ỉ ôi như thế.”

Thở dài, Hà phi trong lòng trống rỗng, chưa bao giờ nàng có cảm giác thế này. Nhìn qua điện Bách Hợp lần nữa, giọng nàng lạnh như gió đông: “Oan nghiệt.”

Nếu có từ nào đó để nói về Anh Thiện Lâm, nàng sẽ dùng từ “đáng thương”, suốt hơn một năm qua nàng ta đã phải gánh chịu quá nhiều tai ương, từ thể xác tới tinh thần đều bị hư tổn, cho tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu của hồi kết.

Là một người luôn âm thầm quan sát, Hà phi có thể thấy rõ Thiện Lâm ngày một trầm đi, sự vui tươi trong sáng trước kia hoàn toàn không còn nữa. Chỉ còn lại sự ảm đạm, u buồn giống hệt bầu trời ở thời điểm cuối thu hiện tại.

Gió lạnh kéo tới, nàng run người, nhớ lại khung cảnh tồi tàn lạnh lẽo của điện Bách Hợp mà lắc đầu, đẩy nhẹ tay Diệu Nhi, khẽ nói:

“Mùa đông sắp tới rồi, đám người Nội Vụ phủ xưa nay trong sang khinh mạc, thấy Anh Lương Viện không được sủng ái chắc chắn chúng sẽ cắt xén bổng lộc. Lát nữa ngươi trở lại Bách Hợp điện, nói với các nô tài hãy tới Thanh Ninh cung một chuyến, bản cung sẽ phát cho họ một vài vật dụng cần thiết cho mùa đông.”

Diệu Nhi biết chủ tử là người có hảo tâm, không nỡ thấy người ta chịu khổ, vì thế mà đáp ứng ngay, không phản bác lời nào.

_______________

Tính ra đã mấy tháng rồi Thiện Lâm không gặp lại Võ Tương Trí, thế mà hắn vẫn chưa quên nàng, cách đối xử với nàng vẫn thân thiết như cũ. Để ý mới thấy, tiểu tử ấy mới đó mà đã cao hơn được một tí nữa rồi, ngũ quan đã có nhiều nét khôi ngô hơn trước.

Nguyệt Hằng và Tương Trí như lũ bão nhào vào nàng, làm nàng không thở nổi.

...

Trong hoa viên, quả cầu không ngừng tung lên tung xuống trên không trung, lẫn xen đó là tiếng cười ríu rít của một tiểu nữ nhân.

Tương Trí liên tục nhún nhảy trên mặt đất, dùng đầu của mình tung hứng trái cầu nhẹ như bâng, Nguyệt Hằng trông thấy cảnh đó thì vô cùng khoái trí, ôm bụng cười không ngớt.

Khoảng thời gian này Cao Thái Hậu không có trong cung, thế nên không ai ràng buộc được hai người đó cả, được tự do vui đùa, tâm trạng tự nhiên thoải mái.

Thiện Lâm căn bản không muốn ở lại đây, do bọn họ cứ cố bắt ép nàng phải đi theo cho bằng được, nàng không có cách nào từ chối, đành uể oải đi theo.

Nàng ngồi ở một góc cây, mặt không huyết sắc lẳng lặng quan sát hai người đó vui đùa hớn hở. Sau bao nhiêu việc, nàng không còn tâm trạng nào để chơi đùa cả, nghĩ tới Liên Thanh chỉ càng khiến nàng trở nên não lòng hơn.

“Ngươi đang buồn chuyện gì à?” Nguyệt Hằng đi đến bên nàng, ân cần hỏi thăm.

Thiện Lâm chống cằm, lắc đầu nhẹ: “Chuyện nhỏ thôi, không sao đâu.”

“Không sao? “ Nguyệt Hằng không khỏi nhăn mặt: “Mặt mày ngươi suốt cả buổi cứ ão não u buồn, hỏi tới thì nói không sao. Có phải bọn ta làm gì mích lòng ngươi hay không?”

Thiện Lâm vội lắc đầu:

“Không phải, ta chẳng qua chỉ là gặp một vài rắc rối nhỏ, không đáng bận tâm tới đâu.”

Thái độ của nữ nhân này thật kì lạ, Nguyệt Hằng mau mày, miệng cố dò cho ra: “Hay là có người ức hiếp ngươi?”

Tương Trí vốn vẫn đang say mê đá cầu, nghe thấy câu đó thì buông bỏ tất cả chạy tới, trực tiếp hỏi: “Ngươi thật sự đang bị người ta hiếp đáp ư?”

Tâm trạng đang buồn, tiểu nam tử này suýt tí làm nàng bật cười, Thiện Lâm chỉ đành mỉm môi: “Không có đâu, hai người suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Tương Trí ở trước mặt Thiện Lâm, tay vỗ vỗ ngực, giọng nói vang dội: “Trước kia ta đã từng nói rồi, ngươi là bằng hữu của hoàng tỷ, tức cũng là bằng hữu của ta! Huống hồ giờ ngươi đã là phi tần của đại ca, xét về vai vế, ngươi là tẩu tẩu của ta và thập tỷ, ta tuyệt đối sẽ không để bắt nạt ngươi!”

Phong thái này...điệu bộ này...

Thiện Lâm hơi ngẩn ra, nàng chợt nhớ lại lúc nhỏ, ở gần bờ sông bên cạnh Anh gia có một hộ gia đình khá sung túc, ở đó có một vị ca ca rất thân thiết với nàng, hai người có thể được tính là thanh mai trúc mã.

Nàng còn nhớ có lần bị đám công tử Mạc gia bắt nạt, chính vị ca ca ấy đã liều mình ra cứu nàng, khi đó huynh ấy cũng vỗ ngực hùng hổ nói với nàng những lời tương tự.

“Muội là muội muội của ta! Ta tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt muội! “

Sau đó một thời gian thì huynh ấy cùng phụ mẫu rời đi, lúc đó còn rất nhỏ, nàng chẳng thể nhớ được tên của y, từ đó vị ca ca ấy chìm vào quên lãng. Mới đó mà đã mười một năm rồi, chẳng biết hiện tại y đang ở phương trời nào, liệu có còn nhớ vị muội muội này hay không?

...

Trở lại với hiện thực, Thiện Lâm đối với lời nói của Tương Trí chỉ nhẹ nhàng cười xoà: “Ta biết rồi.”

Hai người họ nghĩ rằng Thiện Lâm thật sự không sao nên mới yên tâm, đồng thời lôi kéo bắt nàng chơi đá cầu cùng họ, Thiện Lâm từ chối nhưng vô ích. Thôi thì chơi một chút cũng không sao, xem như giải khoây vậy.

“Tiểu chủ! Tiểu chủ!”

Giọng nói này quen quen, hình như là Tiểu Dinh Tử!

Thiện Lâm quay mặt lại, thấy hắn hớt ha hớt hải chạy đi tìm gặp nàng. Hình ảnh bảy ngày trước tự nhiên ùa về trong đầu nàng, thời khắc đó cũng ngay tại hoa viên này, cũng là Tiểu Dinh Tử, lúc đó hắn chạy tới báo tin Liên Thanh bị trúng độc, sắc mặt hết sức hốt hoảng.

Và cảng tượng ấy đã lập lại một lần nữa...

“Tiểu chủ! Liên Thanh chết rồi!”

_______________

Hết chương 79

26/11/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.