Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 162: Chương 162: Kinh hồn, đây là thi thể?




Một câu của Long Phi Dạ khiến Đoan Mộc Dao tức giận bỏ đi, hoàn toàn phá hỏng không khí vui vẻ hoà thuận của buổi gia yến.

Trong yên tĩnh, rốt cuộc vang lên một âm thanh lớn “rầm”, Thiên Huy hoàng đế đập bàn đứng lên, chấn đến nỗi tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Thái hậu và Hoàng hậu đều không tự giác ngừng hô hấp lại.

“Tần Vương, qua đây với trẫm” Thiên Huy hoàng đế hoàn toàn đen mặt lại.

Long Phi Dạ mặt không đổi sắc, ưu nhã đứng dậy, đi theo sau lưng Thiên Huy hoàng đế rời đi, cho đến khi hai bóng dáng đĩnh bạt biến mất không thấy, toàn trường mới ồ lên, cùng với nghị luận bắt đầu.

Long Phi Dạ lấy lý do không có thời gian, cự tuyệt Đoan Mộc Dao, mặc dù không có quan hệ trực tiếp với Hàn Vân Tịch, nhưng câu trả lời của Tần Vương vừa rồi về vấn đề “có tin tức”, khiến mọi người vẫn lần lượt nghị luận đến trên đầu Hàn Vân Tịch.

Không thể nghi ngờ, Tần Vương cự tuyệt, chính là một tin tức tốt đối Hàn Vân Tịch. Đoan Mộc Dao nếu như vào không được Tần Vương phủ, Hàn Vân Tịch lập tức có thể yên ổn ngồi trên vị trí Vương Phi nương nương.

“Ha ha, vận khí của Hàn Vân Tịch thật là tốt, lúc Thái hậu đính hôn từ trong bụng mẹ Tần Vương còn nhỏ tuổi, nếu đổi thành là hôm nay, chỉ sợ cũng sẽ bị hắn cự tuyệt.”

“Điều này cũng khó nói, ngươi không nghe những lời Tần Vương vừa mới nói kia sao, rõ ràng đã từng lâm hạnh nàng, nghe nói Hàn Vân Tịch ở ngay tại Phù Dung viện của Tần Vương”

“Vậy cũng không chứng minh được điều gì, ta không tin nữ nhân này có thể lọt vào mắt Tần Vương, không phải chỉ biết chút độc thuật thôi sao?”

“Có thể hơn thế, ngươi không nghe nói sự tình Hoa Mai yến, ngay cả Vinh Nhạc công chúa đều cam tâm tình nguyện thua. Theo ta thấy, vị nương nương này thực sự không đơn giản như vậy!”

......

Mặc dù có những ý kiến không giống nhau, nhưng đồn đãi Hàn Vân Tịch được sủng ái vẫn được truyền ra từ chính gia yến này đây. Trong nghị luận sôi nổi này, Hàn Vân Tịch sớm đã lén lui ra, tìm một cung nữ đưa nàng đi rửa sạch vết bẩn trên người.

Nàng rời đi không lâu sau, Thái hậu đã hỏi, “Tần Vương phi đâu?”

“Bẩm Thái Hậu nương nương, Vương Phi nương nương đi xuống xử lý vết bẩn trên xiêm y, có Hứa ma ma đi cùng.” Cung nữ đúng sự thật bẩm báo.

Đáy mắt Thái Hậu hiện lên một chút phức tạp, cũng không nhiều lời.

Sự tình Hoa Mai yến, Thái hậu đương nhiên cũng nghe nói tới, đối với nha đầu Hàn Vân Tịch, Thái hậu vừa yêu vừa ghét. Ban đầu vốn cân nhắc nếu như Đoan Mộc Dao tới Tần Vương phủ, với tính tình của Nghi thái phi, nhất định sẽ ủy khuất Hàn Vân Tịch. Đến lúc đó Thái hậu sẽ có cơ hội mượn sức Hàn Vân Tịch. Nhưng ai biết, đột nhiên sẽ xảy ra chuyện như vậy. Không ngờ Tần Vương đã khiến Vinh Nhạc công chúa khó coi trước mặt mọi người, việc này nếu như truyền tới lỗ tai hoàng thất Tây Chu, bọn họ nên làm như thế nào mới tốt?

Thái hậu cau mày, lo lắng sốt ruột. Hoàng hậu chần chờ trong chốc lát, thấp giọng khuyên nhủ, “Mẫu phi, ta thấy việc này vẫn còn hy vọng.”

“Chỉ giáo cho” Thái hậu thuận miệng hỏi, cũng không ôm hy vọng.

“Mẫu phi, lúc trước hoàng thượng giục hôn, Tần Vương không cũng từng cự tuyệt vài lần, cuối cùng hoàng thượng đưa ra một đạo thánh chỉ, Tần Vương và Nghi thái phi còn không phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ hay sao?” Hoàng Hậu đè thấp giọng nói.

Nghe xong lời này, lông mày của Thái hậu mới giãn ra một chút. Hoàng hậu không nói, Thái hậu đều đã quên mất việc này.

Nhưng, Thái hậu nghĩ lại, vẫn cảm thấy không ổn, không vui nói, “Hoàng hậu, Hàn Vân Tịch sao có thể so được với Vinh Nhạc công chúa, cũng không biết Nghi thái phi có thể khuyên được hay không, tốt hơn hết chúng ta nên đi qua nhìn xem thế nào.”

Hàn Vân Tịch không biết liêm sỉ, một chút tự tôn cũng không có, tự đá văng kiệu môn, tự mình tiến vào Tần Vương phủ. Vinh Nhạc công chúa đường đường là công chúa của đại quốc, nàng đã rất ép dạ cầu toàn đối Tần Vương, sao có khả năng ép gả tới ngạnh cửa? Điều này chẳng phải khiến hoàng thất Tây Chu trở thành trò cười trong thiên hạ hay sao?

Hoàng hậu đứng dậy đi qua, “Mẫu hậu, Vinh Nhạc công chúa là sư muội của Tần Vương, mặc dù không được xem là thanh mai trúc mã, nhưng từ nhỏ đã quen biết nhau. Theo thần thiếp, chỉ cần Tần Vương gật đầu, sự tình hôm nay Vinh Nhạc công chúa cũng sẽ tha thứ. Sau đó thần thiếp sẽ dặn dò thêm một câu, toàn bộ sự tình đêm nay, không cho phép người nào nói ra.”

Thái Hậu lúc này mới gật gật đầu, cùng với Hoàng hậu đi về phía Đông.

......Edit: Emily Ton....

Trong lúc đó, Hàn Vân Tịch đang ở trong sương phòng phía Tây xử lý xiêm y. Dưới ngọn đèn dầu sáng ngời trong phòng, lúc này nàng mới phát hiện ra, một bát canh lớn đã hoàn toàn nhuộm ở trên người nàng, một tảng lớn bẩn lau chà như thế nào đều không thể sạch được. May mắn là trong yến tiệc còn có xiêm y dự phòng.

“Hứa ma ma, ngươi giúp ta đi lấy bộ y phục mới lại đây.”

“Vương Phi nương nương chờ một lát, lão nô lập tức mang nó lại đây.”

“Không vội, ta hơi mệt, cũng định nghỉ ngơi một lát.”

Hứa ma ma đóng cửa lui ra, Hàn Vân Tịch uể oải nằm ở trên băng ghế dài. Thật ra nàng không mệt, nàng chỉ muốn lấy cớ mà thôi. Hiện tại nàng không có hứng quay lại. Đoán chừng đêm nay Long Phi Dạ và Nghi thái phi sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Đợi lát nữa thay xong xiêm y, nàng lại phải quay trở về, dù sao sự tình cũng không liên quan gì tới nàng.

Nghĩ đến những lời Long Phi Dạ đã nói tại gia yến đêm nay, chỉ có hai câu cũng gây ra sóng to gió lớn. Không biết Thiên Huy hoàng đế sẽ trị hắn như thế nào. Bất quá, tên kia nếu đã dám làm như thế, nhất định đã có mười phần nắm chắc.

Hàn Vân Tịch không hề phát hiện ra rằng, khóe miệng của mình vẫn luôn cong lên, tâm tình cực kỳ vui sướng.

Nàng còn đang âm thầm vui sướng, đột nhiên nghe một loạt tiếng ồn lớn được truyền đến từ căn phòng cách vách, giống như có ai đó đang đánh vỡ không ít đồ vật.

Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hàn Vân Tịch đứng dậy và nghiêm túc nghe ngóng trong chốc lát, nhưng không nghe thêm được âm thanh nào khác.

Kỳ lạ!

Nàng nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy đi qua, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì. Nhưng ai biết, vừa đẩy cửa ra, lập tức phát hiện phòng trong toàn bộ đồ trang sức quý giá trên kệ đều bị rơi xuống vỡ đầy đất. Trong khi đó, Trường Bình công chúa đang nằm ở trong những mảnh vỡ nhỏ, quay lưng về phía nàng, không biết đã bị thương nơi nào, máu chảy ra không ít.

“Trường Bình!”

Hàn Vân Tịch lớn tiếng kêu lên sợ hãi, phản ứng đầu tiên chính là tiến lên cứu người. Mặc dù nàng đã kết thâm thù với Trường Bình, nhưng mạng người quan trọng, nơi nào còn lo lắng nhiều như vậy.

Nàng vội vàng xoay người Trường Bình công chúa lại, chỉ thấy trên trán Trường Bình công chúa đã bị thương, máu không ngừng chảy ra, hai mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ.

Hàn Vân Tịch đang muốn giúp nàng cầm máu, nhưng đúng ngay lúc này, hệ thống giải độc đột nhiên phát ra âm thanh nhắc nhở. Có độc!

Không phải chỉ bị ngã hay sao? Chẳng lẽ đã bị trúng độc sau đó mới ngã?

Vì sao lại trúng độc, ai đã hạ độc?

Hệ thống giải độc không xác định được độc tố ngay lập tức, điều đó chứng tỏ rằng độc mà Trường Bình công chúa trúng không hề đơn giản.

Hàn Vân Tịch không rảnh nghĩ nhiều, lập tức khởi động hệ thống rà quét, nhưng ai biết, vừa mới khởi động, nàng liền ngây ngẩn cả người...

Chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay ôm Trường Bình công chúa không thể khống chế bắt đầu run rẩy.

Hệ thống rà quét phát ra một cảnh báo, đây là... đây là một khối thi thể. Vì thế, hệ thống rà quét tự động khởi động hình thức rà quét đối thi thể.

Nàng đang ôm chính là một khối thi thể, vì thế Trường Bình công chúa đã chết!

“A”

Hàn Vân Tịch hét lên, theo bản năng đẩy Trường Bình công chúa ra, vội vàng đứng dậy, không thể tin nổi, liên tục lui về phía sau vài bước.

Thân là bác sĩ, nàng quen nhìn người sống và người chết, đối thi thể với nàng mà nói cũng không đáng sợ.

Nhưng bởi vì trước mắt này đây chính là Trường Bình công chúa. Là Trường Bình công chúa mấy ngày hôm trước còn tung tăng nhảy nhót xuất hiện ở trước mặt nàng!

Thực sự đã bị độc chết!

Hàn Vân Tịch hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, vì thế nàng vừa mới vọt vào đã lập tức cứu người, hoàn toàn không hề phát hiện ra điều gì khác thường.

Tại sao lại như vậy?

Thân là bác sĩ, nàng cực kỳ mẫn cảm đối loại chuyện thế này.

Chuyện này quá mức đột nhiên, đầu óc Hàn Vân Tịch trong lúc nhất thời đều trở nên trống rỗng. Cũng ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của cung nữ.

“Công chúa, nô tỳ đã tìm được vật ngài muốn”

“Công chúa, ngài vẫn chưa chuẩn bị xong sao? Ngài hãy nhanh lên! Gia yến bên kia gặp chuyện không may, nếu không ngài hãy đi qua đó nhìn xem...”

Đây là giọng nói của tỳ nữ bên người Trường Bình công chúa, Sương Hồng.

Hàn Vân Tịch theo bản năng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, lập tức bắt gặp Sương Hồng đang chạy vào, đột nhiên dừng bước đứng sững sờ ở nơi đó.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, đột nhiên Sương Hồng hét lên, “A người tới! A a... Mau, người tới...”

Hàn Vân Tịch ngơ ngác đứng đó, cũng không nghĩ nhiều như vậy, trái tim nhảy lên thình thịch thình thịch.

Sương Hồng vừa kêu vừa vọt vào, bế Trường Bình công chúa lên, nhưng, một khi vừa bế lên, Sương Hồng lập tức nhận ra được có điều không thích hợp. Ngón tay nàng ta run rẩy lo sợ di chuyển xuống dưới mũi Trường Bình công chúa để thử hơi thở, ngay lập tức sợ tới mức đẩy Trường Bình công chúa ra, lớn tiếng thét chói tai, “A a... công chúa đã chết! Đã chết!”

Lúc này, tất cả cung nữ và thái giám đều đã chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, tất cả mọi người đều trở nên luống cuống, thối lui. Một đám đều mang sắc mặt trắng bệch, chỉ có một lão ma ma lớn tuổi vẫn còn bình tĩnh, vừa sai người đi tìm thái y, vừa sai người đi bẩm báo với Thái hậu và Hoàng hậu.

Người tới trước tiên là thái y Cố Bắc Nguyệt, hắn vừa đến cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lại nhìn thấy Hàn Vân Tịch đang đứng một bên, đáy mắt lập tức hiện lên một sự bất an.

Sương Hồng nhìn thấy Cố Bắc Nguyệt, giống như thấy cọng rơm cứu mạng, “Cố thái y, công chúa, nàng ấy.... công chúa, nàng ấy... ô ô ô... Ngài nhanh chóng cứu công chúa đi, nàng ấy nhất định vẫn chưa chết, nhất định vẫn chưa chết!”

Cũng không biết Sương Hồng là do sợ hãi, hay là đang lừa mình dối người ở đây.

Sau khi một người tắt thở, sẽ xảy ra biến hoá cực kỳ nhanh.

Trường Bình công chúa nằm ngửa trên mặt đất, trên trán máu thịt mơ hồ, hai mắt nhắm chặt. Lúc này thân thể đã cứng đờ, sắc mặt màu môi, tất cả đều trắng. Cố Bắc Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn ra không thể cứu được nữa.

Hắn vẫn tiến lên, nghiêm túc thăm dò hơi thở, sờ mạch đập, kiểm tra nguyên nhân cái chết. Cũng ngay lúc này, tất cả mọi người vây quanh ở cửa lập tức tản ra, Thái hậu, Hoàng hậu và Long Thiên Mặc đã chạy tới nơi.

“Trường Bình! Trường Bình!”

Hoàng hậu gần như là vọt vào, vừa nhìn thấy người nằm trên mặt đất, trước mắt nàng tối sầm, suýt nữa đã ngã xuống, may mắn Long Thiên Mặc đúng lúc đỡ lấy.

Thái hậu dựa vào quải trượng (gậy), được ma ma nâng vào, sắc mặt hoàn toàn trắng, cả người đều đang run rẩy, đứng có chút không vững.

Long Thiên Mặc nhìn hết thảy này, vừa giận vừa kinh hãi, thô bạo rống to, “Cố Bắc Nguyệt, chuyện gì đã xảy ra?”

Cố Bắc Nguyệt rũ hai tròng mắt xuống, cong eo thối lui qua một bên, trực tiếp quỳ xuống, “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Thái Tử điện hạ thỉnh nén bi thương!”

“Cái gì?”

Thái Hậu kinh hô, không thể thở được một hơi, hai mắt trừng lớn vì sốc.

“Không! Không! Không thể nào! Không thể nào! Ngươi đang nói hươu nói vượn! Nói bậy!”

Hoàng hậu một chân hung hăng đá Cố Bắc Nguyệt, mệnh lệnh nói, “Ngươi nhanh chóng cứu nàng, cứu nàng đi! Nếu ngươi không cứu sống nàng, bổn cung muốn ngươi tuẫn táng theo!”

Cố Bắc Nguyệt quỳ xuống lần nữa, giọng điệu trầm trọng, “Hoàng hậu nương nương, nén bi thương.”

“Ta không tin! Ta không tin! Trường Bình, nữ nhi của ta! Nữ nhi của ta!”

Hoàng hậu lập tức khóc la thảm thiết, vật lộn thoát khỏi Long Thiên Mặc lao tới, nàng ôm Trường Bình công chúa dùng sức xô đẩy, nhưng, người xác thật đã chết.

“Không! Trường Bình, sao ngươi có thể... sao ngươi có thể vứt mẫu phi lại như thế? Trường Bình, rốt cuộc vì sao lại thế? Nữ nhi của ta! Nữ nhi của ta! Ô ô ô...”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều quỳ xuống, chỉ nghe tiếng Hoàng hậu khóc đến nỗi tê tâm liệt phế.

Long Thiên Mặc nhìn thân muội muội của mình, làm thế nào cũng không dám tin tưởng. Hắn lạnh giọng chất vấn, “Cố Bắc Nguyệt, đang êm đang đẹp, người vì sao lại chết?”

Người đã chết, nhưng nguyên nhân vì sao lại chết?

Vết thương trên trán, không có khả năng trí mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.