Thiên La Địa Võng

Chương 3: Chương 3: Thầm mến




Đợi đến khi chủ nhiệm lớp phun nước miếng đến mệt mỏi, rốt cục giọng nói khàn khàn tổng kết: “Đàm Lăng Việt, em đi viết năm ngàn chữ cho tôi! Tần Lam Gia, emcanh chừng em ấyviết!”

Nói xong nhìn hai học sinh trước mặt, kết quả không có người nào lên tiếng.

“Có nghe hay không?” chủ nhiệm lớp không nhịn được lại lên giọng, khiến một trận ho khan.

“Nga, đã biết. ” Tần Lam Gia từ trong trầm tư hoàn hồn, đáp một tiếng.

Đàm Lăng Việt vẫn như cũ không một lời, xách cặp đi ra ngoài.

“Em —— ” chủ nhiệm lớp giận đến tay run run, môi nói không ra lời.

“Thầy, Đàm Lăng Việt giao cho em. Thầy không cần lo.” Tần Lam Gia nói xong, chạy theo ra ngoài.

Tần Lam Gia từ phòng giáo viên đuổi theo, thấy thân ảnh Đàm Lăng Việt biến mất ở khúc cua hàng lang. Hắn hơi chần chờ một chút, đuổi theo.

Hắn hiện tại không cần giống như trước chỉ có thể nhìn, hắn có thể quang minh chính đại có lý do để đuổi theo y, cùng y nói chuyện.

Tần Lam Gia đuổi tới đầu cầu thang, tay nắm chặt quai cặp, quát lên: “Đàm Lăng Việt, cậu chờ một chút.”

Đàm Lăng Việt đứng ở trên bậc thang nhìn hắn một cái, lỗ tai giả điếc tiếp tục đi xuống lầu.

“Đàm Lăng Việt, thầy bảo cậu chép phạt. ” Tần Lam Gia gọi nói.

“Cậu bớt lo chuyện người khác, thật nhiễu sự.” Đàm Lăng Việt hung hăng nói.

“Thầy bảo tôi chịu trách nhiệm kiểm tra cậu.” Tần Lam Gia miệng mấp máy, bước đến, “Cậu theo tôi trở về phòng học.”

Đàm Lăng Việt hất hắn ra, vẻ mặt chán ghét nói: “Cậu có phiền hay không a, tôi tự viết, không cần cậu quan tâm.”

“Tôi là lớp trưởng, đây là trách nhiệm của tôi! ” Tần Lam Gia kiên trì nói.

Đàm Lăng Việt tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái: “Trách nhiệm? Tần đại lớp trưởng, cậu nói trách nhiệm, trách nhiệm của cậu không phải là ngồi xem loại học sinh cùi bắp này chép phạt sao?! Đừng cho là tôi không biết, cậu căn bản là nghĩ giả công tể tư*!”

*giả công tể tư: lấy việc công làm việc riêng, mưu đồ bản thân

Tần Lam Gia trong lòng căng thẳng, không kịp ngẫm nghĩ liền quả quyết bác bỏ: “Tôi không có!”

“Cậu có! ” Đàm Lăng Việt mở to mắt chỉ trích: “Cậu ngồi ở chỗ đó nhìn hai tiếng náo nhiệt còn chưa đủ sao? Nghe tử lão đầu kia đem cậu tâng bốc đến tận trời cao còn đem tôi bỡn cợt không đáng giá một đồng, đại lớp trưởng cậu hư danh đặc biệt thỏa mãn nha? Hiện tại cậu lại muốn thế nào? Xem tôiviết phạt để ra vẻ Tần đại lớp trưởng càng vĩ đại hơn sao? Con mẹ nó, tôi chẳng làm gì cậu. Cả ngày cậu chỉ biết ngó chừng chuyện sai của tôi, tôi đã sớm xem cậu không vừa mắt, dám lại đây tôi đánh cậu a! ” vừa nói vừa vứt cặp nhảy xuống lầu.

Tần Lam Gia nghe y nói hết mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là không phải là nói đến sự việc kia.

Y không biết. Hắn, không thể cho y biết. Loại chuyện đó, chỉ có thể vĩnh viễn chôn trong lòng mình, từ từ mục nát vĩnh viễn dưới ánh mặt trời.

Chính là… Nhìn bóng lưng xa xa của Đàm Lăng Việt, Tần Lam Gia đứng tại chỗ, cắn môi dưới nghĩ chốc lát, lại chạy tới.

Hắn không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể quang minh chính đại đến gần y, chỉ cần có thể được y nhìn một cái, cho dù là chán ghét hay vứt bỏ, đều là thứ quý giá đối với hắn, cẩn thận giấu kín bí mật tận đáy lòng. Đêm khuya tĩnh lặng mới từ từ tưởng nhớ, sẽ cố ý quên đi cái nhìn chán ghét, chỉ nhớ rõ cái nhìn nhìn chăm chú kia là thuộc về mình, một phút đó thôi, tâm cũng trở nên ngọt ngào.

Đàm Lăng Việt cuối cùng không thể xoay chuyển được quyết tâm của Tần Lam Gia, y đi tới chỗ nào, Tần Lam Gia cũng theo tới chỗ đó. Chỉ cần liếc mắt nhìn Tần Lam Gia, là khuôn mặt trắng nhỏ liền nghẹn ra một tia đỏ ửng, hai tay cầm chặt quai cặp, nhắc nhở: “Chép phạt.”

“Phiền chết a! ” Đàm Lăng Việt ở trên đường lớn bộc phát, gãi gãi đầu rống to. Hiện giờ cũng đã qua giờ cao điểm, ban đêm người đi đường lại ít. Mấy người chung quanh tò mò nhìn hai học sinh cao trung ở ven đường, Đàm Lăng Việt hung ác trừng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Mau cút!”

Không người nào rảnh mà đi trêu chọc cái người nhìn thấy là biết hạng thiếu niên bất lương, người đi đường liền cúi đầu, làm bộ như không phát hiện, vội vã đi tiếp.

Đàm Lăng Việt vẻ mặt hung ác nhìn Tần Lam Gia, Tần Lam Gia lại không mảy may nhìn thẳng mặt y. Cứ như thế một hồi, ngược lại Đàm Lăng Việt bại trận.

Loại chuyện nhìn thẳng vào mắt đối phương thế này, Đàm Lăng Việt lúc đánh nhau cũng có lúc phát huy tác dụng “ánh mắt giết người”. Nhìn một cái liền không ai chịu nổi một kích giết người của y, nhưng mà giờ nhìn đã lâu, đối phương từ mặt trắng đến mức đỏ bừng, lông mi dài và dày như bướm khẽ vỗ cánh, trong mắt y nhìn cũng không tệ lắm. Đàm Lăng Việt cảm thấy uy hiếp hắn chả có ý nghĩa gì, huống chi đối với loại học sinh có thành tích tốt, gia thế tiền đồ tốt lớp trưởng tốt cái gì cũng tốt, khiến cho loại học sinh như Đàm Lăng Việt không phải là không có chút nào tự ti.

Đàm Lăng Việt phiền não lại gãi gãi đầu, cái đầu hiện giờ của y như cái tổ chim.

“Sợ cậu, tôi về nhà liền viết, cậu đừng đi theo tôi!”

Tần Lam Gia kiên định từ chối nói: “Không được.”

“Vậy cậu muốn sao bây giờ?! ” Đàm Lăng Việt tức giận nói, “Muốn về nhà tôi ngồi xem luôn không a!”

Cũng được a. Tần Lam Gia thiếu chút nữa thốt lên, chỉ là một chút xíu tưởng tượng kia làm cho mặt hắn bốc hơi đỏ đến tận mang tai. Song lý trí của hắn kịp thời ngăn cản.

Cuối cùng địa điểm do Đàm Lăng Việt chọn, thật không còn cách nào khác.

Đàm Lăng Việt cũng đói bụng, trước mặt là một đống đồ ăn gặm lấy gặm để. Tần Lam Gia luôn luôn không ăn những thực phẩm thế này, chỉ gọi một ly nước chanh, đặt ở trên bàn.

Đàm Lăng Việt nhìn Tần Lam Gia mấy lần muốn nói lại thôi, liếc mắt, không để ý tới hắn, tiếp tục ăn. Đừng nghĩ rằng có thể khuất phục được ta, ta còn lâu mới tự giác chép phạt. Không phải là không thể đem một quyền đánh bật hắn, chính là người này chắc chắn chịu không nổi, nếu là thật đánh hắn, tử lão đầu kia liền bắt được điểm yếu, y chắc chắn không ở trong lớp ngóc đầu lên được.

Muốn nhìn mình viết?! Được thôi, cho đợi đã luôn.

Tần Lam Gia mấy lần muốn nói lại không lên tiếng, cái chén trong tay bị hắn niết riết muốn có nếp nhăn luôn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Những thứ này ăn nhiều quá sẽ không tốt.”

Không phải là muốn thúc tôi nhanh chóng chép phạt sao. Đàm Lăng Việt nhíu lông mày: “Cái P của cậu, câm miệng.”

Tần Lam Gia theo thói quen cắn môi dưới, cau mày nhìn về phía Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt cho là hắn lấy cớ thúc giục, càng ăn nhàn nhã thêm. Ăn xong mấy thứ trong tay, lại đi mua một phần cánh gà salad, từ từ hướng trong miệng nhét.

Y như vậy kéo dài thời gian, Tần Lam Gia tự nhiên là thích. Thật vất vả có cơ hội cùng y một chỗ, hắn dĩ nhiên hi vọng thời gian càng dài càng tốt.

Chính là… Nhìn y rõ ràng không ăn nổi nữa, còn muốn đem những thứ dầu mở kia hướng trong miệng, Tần Lam Gia… đau lòng. Tội gì như vậy làm khó chính mình?!

Tần Lam Gia hít một hơi, đẩy cái khay trước mặt ra, lại giật cánh gà trên tay y đang gặm ra, lấy cuốn vở đem ra trước mặt Đàm Lăng Việt: “Viết!”

Tần Lam Gia làm một loạt động tác, Đàm Lăng Việt há miệng ngốc, trước khi nhận ra, trong tay đã bị nhét vào cây bút.

“Mau viết. ” Tần Lam Gia đôi môi mỏng quyết liệt, nhìn thẳng y.

“Không muốn chờ thì cậu về đi, tôi lại không cần ai đợi. Hối cái gì mà hối. ” Đàm Lăng Việt ném cây bút, vạn lần không muốn.

“Tôi một chút cũng không nóng nảy, tôi là sợ cậu ăn không nổi thôi. ” Tần Lam Gia lời vừa ra khỏi miệng, hai người trong nháy mắt đều là sửng sốt.

Tần Lam Gia không nghĩ tới mình sẽ đem lời này nói ra, mang theo ngữ khí quan tâm, là loại tình cảm giấu tận đáy lòng.

Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt sắc mặt kinh ngạc, trong lòng có một chút khẩn trương.

Y có thể cảm nhận được mình đối với y quan tâm sao? Hay là y vẫn cho là đối địch, không phải là miệt thị, chẳng qua là quan tâm, chẳng qua là hảo ý.

Tần Lam Gia vẫn không biết làm thế nào với Đàm Lăng Việt. Bọn họ cơ hồ là người của hai thế giới, trừ việc nhờ “chức trách ” lớp trưởng, hắn nghĩ không ra còn có cách có thể cùng Đàm Lăng Việt nói chuyện. Nhưng là cách nói chuyện như vậy lại làm cho Đàm Lăng Việt đối với hắn toàn là địch ý. Đây không phải là ý muốn của hắn, nhưng hắn lại không biết nói cho Đàm Lăng Việt biết hảo ý của hắn như thế nào, lại không để cho Đàm Lăng Việt nhận ra bí mật của hắn. Tần Lam Gia nghĩ không ra rốt cuộc làm như thế nào để cùng Đàm Lăng Việt ở chung.

Lần này, y có thể cảm nhận được sự quan tâm của mình không? Tần Lam Gia mơ hồ mong đợi.

Đàm Lăng Việt há miệng, hừ một tiếng: “Lớp trưởng coi vậy mà ghê gớm thật, biết tính toán quá nha.”

Tần Lam Gia hạ thấp ánh mắt, nội tâm có chút khổ sở. Bởi vì y chán ghét mình, cho nên hảo ý của mình cũng sẽ bị đối phương cho là ác ý? Quá không công bằng.

Tần Lam Gia cắn cắn môi, nhặt lên cây bút nhét vào tay Đàm Lăng Việt: “Viết đi.”

Đàm Lăng Việt phát điên gãi gãi đầu, đem đầu làm thành một ổ gì đó không bình thường. Nhưng ở trong mắt Tần Lam Gia, vẫn đẹp trai làm cho người khác mê say.(Ặc, e thụ si max level!)

“Phiền chết được, tôi viết là được chứ gì? Thật đáng ghét, cứ như con gái suốt ngày càu nhàu… ” Đàm Lăng Việt lẩm bẩm, nắm chặt cây bút, nghiêng đầu trên giấy viết.

Cách cầm bút của Đàm Lăng Việt ngoài ý muốn giống trẻ con, như học sinh tiểu học, người cúi rất thấp, dùng sức rất nhiều, nghiêng đầu viết chữ, một lọn tóc xỏa một bên trán, miệng y phồng lên, không biết là đang nói thầm chuyện gì.

Tần Lam Gia nhìn, bất tri bất giác lại mê mẩn.

Tóm lại hắn đã sớm hiểu được, Đàm Lăng Việt bất kỳ là vẻ mặt, là động tác nào, trong mắt hắn cũng là vô cùng mị lực. Hắn chán ghét các học sinh xấu luôn gây sự, trong mắt hắn kia chẳng qua là bọn họ được cha mẹ cưng chiều, có tiền thì tự mình thỏa mãn, trên thực tế thì họ đang lãng phí tuổi thanh xuân. Nhưng nếu là Đàm Lăng Việt, giống như câu thần chú nào đó đặt trên người hắn, mà hắn mãi đắm chìm ở đó, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.