Thiên La Địa Võng

Chương 18: Chương 18




“Anh…anh rốt cuộc là ai?” Giọng Tần Lam Gia khẽ run lên. Giọng nói bá đạo cực kỳ quen thuộc kia, dán tại bên tai thở ra hơi ấm —— một cái tên bỗng hiện ra trong đầu, nhưng lại không thể gọi thành tên.

Bốn năm nay không một chút tin tức, đột nhiên dùng phương thức này xuất hiện trước mặt hắn, quả thực không thể tin. Hắn sợ một khi gọi tên ra, mọi thứ trước mắt sẽ biến mất, sẽ lại một lần nữa mất tin tức của y.

“Gia Gia, là tớ, tớ đã trở về. ” người phía sau thở dài một tiếng, lẩm bẩm, “Tớ rất nhớ cậu, Gia Gia, Tớ rất nhớ cậu… Cậu có nhớ tớ không?”

“Lăng Việt, thật sự là cậu sao? ” Tần Lam Gia nghe hắn luôn mồm nói nhớ, trong nháy mắt chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất cùng oán niệm.

Hắn thích Đàm Lăng Việt, những gì tốt nhất hắn đều muốn đem đến cho y. Chính là khi hắn nghĩ 4 năm đại học sẽ rất hạnh phúc, thì người này không chút do dự bỏ đi, ngay cả báo một tiếng bình an cũng không, hiện tại lại còn dám nói nhớ hắn?

“Việc học bận tối mặt, không có thời gian để nhớ” Tần Lam Gia đem mặt chôn trong hai tay, buồn buồn nói.

Hắn không có quan hệ sâu sắc gì với Đàm Lăng Việt, không có khả năng chỉ trích Đàm Lăng Việt bỏ đi, đối với việc y “vứt bỏ” mình như vậy, hắn cũng chỉ có thể oán hận nói một câu. Tần Lam Gia cảm thấy mình thật vô dụng, Đàm Lăng Việt căn bản sẽ không để ý mình có nhớ y hay không.

Không nghĩ tới Đàm Lăng Việt nghe hắn nói xong đột nhiên phẫn hận thở hổn hển, lật người qua, từ trên cao nhìn hắn.

“Cậu không có thời gian nghĩ tới tớ, mà có thời gian đi tản bộ với tên kia, có thời gian liền nấu cơm cho người khác ăn! ” Hai mắt Đàm Lăng Việt ở trong bóng tối sáng rực, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tần Lam Gia tức hận nói.

Tần Lam Gia bị y ép rất không thoải mái, giãy giãy cổ tay, lại rước lấy sức áp nặng hơn, Đàm Lăng Việt không cho hắn thoát thân.

“Lăng Việt, cậu đừng quậy nữa. Cậu rốt cuộc đi theo tớ bao lâu a. ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ nói, “Mau buông.”

“Không buông.” Đàm Lăng Việt không biết tại sao mình bướng bỉnh, không có ý muốn buông tay, ngược lại áp cả người xuống, giang hai cánh tay đem Tần Lam Gia ôm chặt trong ngực.

Tần Lam Gia ở trong bóng tối chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn áp xuống, sau đó bị ôm thật chặt. Cánh tay dài lại có lực ôm chặt đến nỗi hắn hít thở còn thấy khó khăn.

Người này hiện tại cao bao nhiêu a? Tần Lam Gia hừ nhẹ không thoải mái, lại không thật lòng đẩy y ra.

“Gia Gia, để cho tớ ôm một lát. Tớ mệt mỏi quá… ” giọng Đàm Lăng Việt thực sự rất mỏi mệt, Tần Lam Gia thấy đầu của y chôn trước ngực mình, một lát sau nhẹ nhàng thở, hình như đã ngủ rồi.

Đàm Lăng Việt xem ra cực kỳ mệt mỏi, Tần Lam Gia gọi mất tiếng cũng không tỉnh dậy. Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng cũng không thể để Đàm Lăng Việt ngủ ngoài cửa, Tần Lam Gia dùng sức bảy hổ chín trâu mới lôi cậu ta về giường được.

Đàm Lăng Việt đang mơ hồ ngủ cũng không tha Tần Lam Gia, cả người dính vào phía sau Tần Lam Gia. Tần Lam Gia không có cách nào khác, chỉ có thể cởi áo khoác cùng nằm trên giường với y.

Dưới ánh đèn nhìn Đàm Lăng Việt, Tần Lam Gia cảm thấy có chút xa lạ. Bọn họ chia lìa đã bốn năm, cuộc sống riêng cũng đã có nhiều thay đổi. Bộ dáng ngây ngô của thiếu niên hoàn toàn không còn, trên mặt đã có vẻ thành thục của một nam nhân, ngũ quan sắc sảo, giống như được chạm trổ. Còn có vóc người cao to, bờ vai rộng, trên cánh tay gân xanh nổi lên. Nếu như trên đường thấy một người như vậy, Tần Lam Gia cảm thấy chắc gì mình đã nhận ra y.

Khuôn mặt lúc ngủ của Đàm Lăng Việt thật yên bình, chẳng qua lúc Tần Lam Gia định rời đi, y lại bắt đầu ngủ không yên, hai hàng lông mày đang thẳng bỗng nhíu lại một chỗ.

Quầng mắt màu xanh đen, trên cằm lúng phúng râu sắp mọc ra, Tần Lam Gia nghi ngờ rằng có lẽ y đã lâu không nghỉ ngơi.

Đàm Lăng Việt trên người không có hành lý, chỉ có hai tay không, ngay cả điện thoại di động cũng không có, sao chẳng thấy như vinh quang về quê cũ, mà ngược lại giống như bỏ trốn thế này.

Tần Lam Gia nghi ngờ một lúc thôi, cũng không để trong lòng nữa. Chuyện này không quan trọng, quan trọng là … Đàm Lăng Việt đang nằm trước mắt hắn. Mặc kệ y là bỏ trốn hay nghèo rớt mùng tơi cũng được, Tần Lam Gia đều không để ý. Như lúc Đàm Lăng Việt còn là một tên côn đồ vậy, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay.

Tần Lam Gia nằm bên cạnh Đàm Lăng Việt, chớp mắt yên lặng nhìn, cho đến khi mình mệt mỏi, nhắm mắt lại nhích gần đến Đàm Lăng Việt, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Tần Lam Gia là bị hồ nháo trên mặt ngứa tỉnh, dù phủi tay thế nào cũng không hết, Tần Lam Gia cau mày, mi giật giật, hết sức không tình nguyện tỉnh lại.

Mắt vừa mở ra, thì bỗng một khuôn mặt anh tuấn phóng to trước mặt, cười so với ánh sáng ngoài cửa sổ còn rực rỡ hơn: “Sớm a, Gia Gia.”

“Sớm.” Tần Lam Gia mỉm cười trả lời, lười biếng đem mặt vùi vào trong gối, Đàm Lăng Việt nhìn hắn chăm chú, không nhịn được đưa tay nhè nhẹ mân mê lỗ tai của hắn.

“Đừng đụng, ngứa.” Tần Lam Gia nhắm mắt cười, vung cái tay của y đang làm loạn ra, mơ mơ màng màng ngồi dậy.

“Cậu đói bụng chưa, tớ đi làm đồ ăn sáng. Phòng tắm bên kia, cậu đi rửa mặt đi.” Tần Lam Gia xoa xoa mắt xuống giường, Đàm Lăng Việt đi theo phía sau hắn.

“Bàn chải đánh răng mới đây, cậu đi đánh răng trước đi, tớ giúp cậu tìm khăn lau mặt mới.” Tần Lam Gia vừa nói vừa quay đầu lại, liền đụng vào người phía sau.

Tần Lam Gia ngẩng ngẩng đầu nhìn Đàm Lăng Việt, cau mày thầm nói: “Không công bằng a, sao các cậu đều cao như vậy…”

“Tớ vốn cao lớn mà.” Đàm Lăng Việt híp mắt cười, nói một cách đương nhiên, đột nhiên như vừa kịp phát hiện, nhíu mày hỏi: “Chúng ta? Còn ai?”

“Đồ Quang và Cao Chính Trữ đều cao hơn tớ a. ” Tần Lam Gia buồn bực nói, vòng qua người Đàm Lăng Việt tìm khăn cho y.

Giọng Đàm Lăng Việt từ phía sau truyền tới, nghiến răng nghiến lợi: “Gia Gia cậu không cần tìm, tớ dùng khăn của cậu được rồi.”

“Nha. ” Tần Lam Gia đáp lời, đi vào tủ quần áo tìm tìm, tìm ra một cây cạo râu còn mới để trong hộp, đưa cho Đàm Lăng Việt.

Tần Lam Gia ngáp dài đi đến nhà bếp, nấu nướng lung tung gì đó, lấy bánh bao từ trong tủ lạnh, suy nghĩ một lúc chiên thêm quả trứng, rồi lấy sữa tươi. Đàm Lăng Việt mấy năm nay ở Mĩ, Tần Lam Gia sợ y không còn hay ăn bánh bao hoặc cháo nữa.

Sự thật chứng minh hắn lo lắng bằng thừa. Cái nồi cháo còn phân nửa kia, còn có bánh bao Tần Lam Gia hấp ra, trừ chén cháo hắn múc cho mình, thì tất cả đều vào bụng Đàm Lăng Việt, trứng chiên cũng bị y ăn sạch sẽ, giống như mười mấy ngày rồi không có ăn cơm vậy, chỉ là có sữa tươi thì y không uống.

“Chỉ có con gái mới đi uống thứ đó.” Đàm Lăng Việt nhìn hộp sữa Tần Lam Gia đẩy tới cau mày nói.

Tần Lam Gia bất đắc dĩ lấy lại, dưới con mắt “Chỉ có con gái mới đi uống thứ đó” đem uống sạch sẽ.

Ăn xong bữa sáng, Tần Lam Gia đứng dậy thu dọn chén dĩa, giọng Đàm Lăng Việt từ sau truyền đến: “Gia Gia, hôm nay không lên lớp sao?”

“Năm tư rồi, căn bản không có lên lớp. Tớ hôm nay không ra ngoài, ở nhà với cậu. ” Tần Lam Gia tay chân nhanh lẹ rửa chén.

Đàm Lăng Việt đi tới, vươn tay nói: “Gia Gia, tớ giúp cậu rửa.”

Tần Lam Gia nhìn thoáng tay y, không khỏi nghi ngờ việc y làm được việc nhà, đẩy ra nói: “Không cần, cậu đứng ngốc một bên là được, tớ làm một mình được rồi.”

Đàm Lăng Việt đàng hoàng đáp một tiếng, cũng không đi khỏi Tần Lam Gia, ngồi kế bên mở miệng hỏi: “Gia Gia, cậu không hỏi tớ đã xảy ra chuyện gì à.”

“Cậu không muốn nói, tớ hỏi cũng vậy thôi. ” Tần Lam Gia đem bát đũa đã rửa sạch úp lên, trả lời, ” Mặc kệ chuyện gì xảy ra, Đàm Lăng Việt cậu mãi là bạn tốt của tớ.”

Đàm Lăng Việt từ phía sau ôm cổ Tần Lam Gia, miệng ở trên cổ hắn cọ co, một bên la lớn: “Gia Gia, cậu thật là một chút cũng không thay đổi. Cậu vĩnh viễn là hảo huynh đệ của tớ, vĩnh viễn không thay đổi!”

Tần Lam Gia bởi vì y đột nhiên thân mật mà khẩn trương ngừng hô hấp, kiểu này giống như loại động tác mập mờ của tình nhân, Tần Lam Gia thấy ngực mình trái tim như nhảy loạn. Hết lần này tới lần khác không chút cố kỵ mà thân mật, vậy mà cứ đòi làm bạn bè, có ai gặp qua kiểu bạn bè mà suốt ngày ôm hôn hun hít chưa?

Tần Lam Gia đã sớm biết Đàm Lăng Việt hành động khác người, nhiều khi hành động không suy nghĩ, chỉ có thể tận lực làm trái tim ổn định, nhưng lại không cản được hơi nóng trên mặt.

Đàm Lăng Việt vẫn giống như bình thường, ôm không buông tay, đến khi chuông cửa đột nhiên vang lên.

Bên tai vang lên hai tiếng chuông, người ngoài cửa hình như chờ không được liền gõ cửa: “Lam Gia, mau tới mở cửa, tớ về rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.