Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 95: Chương 95: SONG SONG CÓ HỶ (CÙNG NHAU CÓ THAI)




lưu ý vì hai anh chị đã viên phòng rồi nên từ chương này ta sẽ đổi xưng hô giữa hai anh chị thành chàng - nàng nhé)

Tưởng Hoa An cầm một lọ thuốc mỡ trong tay đi vào phòng, đặt thuốc mỡ lên bàn, nhìn thấy Hạ Viên sau khi tắm rửa xong đã về giường nằm, trong phòng tràn đầy mùi hương dịu nhẹ, lòng đã muốn không an phận. Đợi hắn vén màn lên ngồi vào mép giường, còn chưa đưa tay qua, Hạ Viên liền giơ lên một tấm bảng, còn kêu tha mạng. Tưởng Hoa An cẩn thận nhìn lên, thấy trên bài tử viết ba chữ “Miễn chiến bài”, sửng sốt một chút rồi cười ha hả. Cười xong lấy bài tử của Hạ Viên, đưa tay sờ tóc nàng, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”

Hu hu, có thể không đau sao? Khắp người Hạ Viên đau nhức không nói, nơi nơi còn đều là dấu dâu tây, lúc này nghe được Tưởng Hoa An ôn nhu hỏi vậy, hừ hừ nói: “Đau, đau chết đi được!”

Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên làm nũng, nhớ tới tối hôm qua vô hạn cảnh xuân, trong lòng lúc này rất tâm viên ý mã, cúi người xuống kề đến bên tai Hạ Viên nói: “Ta tìm thấy một lọ thuốc dán được trong cung ban thưởng, gọi là Bạch Ngọc cao. Loại thuốc dán này là Thái y dùng thuốc Đông y quý báu nấu chế thành, chuyên trị các loại sưng đỏ trầy da các loại..., ta bôi bôi cho nàng.”

“Không cần, không cần!” Hạ Viên vội vàng cự tuyệt, rất sợ lại dẫn tới sự kiện tối hôm qua, cúi đầu nói: “Ta dùng dầu hạt cải bôi rồi.”

“Lại bôi một lần nữa đi!” Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên cảnh giác, cam đoan nói: “Ta sẽ không xằng bậy.” Nói xong đi đến bàn lấy thuốc mỡ, nhìn thấy sau khi màn lụa buông xuống, Hạ Viên ở trong trướng ngồi dậy, cởi nửa xiêm y, lộ ra vai trần xinh xắn. Dưới ánh nến loáng thoáng nhìn thấy trên vai nàng là dấu môi mình dùng sức hôn để lại, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hai bước liền đi đến trước giường, vén màn giường lên, dùng ngón giữa lấy thuốc dán bôi những dấu hôn để lại trên người Hạ Viên.

Mặc dù Hạ Viên đã tự mình dùng dầu hạt cải bôi qua rồi, có nhiều chỗ vẫn còn cảm thấy đau nóng rát, lúc này được ngón giữa Tưởng Hoa An xoa chỉ cảm thấy trên vai chợt lạnh, vốn đang nóng rát lại cảm giác giảm bớt không ít, không khỏi thầm khen nói: “Bạch Ngọc cao này nhưng thật danh bất hư truyền.”

Tối hôm qua tâm nguyện ban đầu của Tưởng Hoa An đã toại nguyện, mặt nóng tim đập, vẫn luôn khống chế, động tác vẫn là chậm không dám xuống, lại luống cuống tay chân cởi xiêm y Hạ Viên, nên không tinh tế quan sát thưởng thức khôn cùng **. Lúc này nương theo việc bôi thuốc mỡ, lại nhẹ nhàng cởi áo Hạ Viên ra, ánh mắt quét nhìn lên vai xinh xắn Hạ Viên, trên ngực đầy đặn bóng loáng trắng noãn, mắt nhìn xuống áo ngực buộc vòng quanh hình dạng tốt đẹp, còn có loáng thoáng ** kia, nhất thời toàn thân lại khô nóng.

“Thì ra cơ quan của cái áo ngực này là ở phía sau!” Ngón tay Tưởng Hoa An mơn trớn lưng Hạ Viên, dừng chỗ đoạn nối áo ngực, thấy ở đó dùng hai hạt vải nút nho nhỏ kết nối với nhau, ngón tay gẩy một cái, bỗng chốc đã mở được cúc áo đang khóa, tháo áo ngực Hạ Viên xuống. Không đợi Hạ Viên sợ hãi kêu lên, Tưởng Hoa An đã nhanh chóng che miệng nàng lại vội nói: “Ta nhớ tối hôm qua áo ngực phủ một mảnh đo đỏ, vẫn phải chú tâm bôi cho tốt.” Nói chuyện, một phen bế Hạ Viên ngồi lên đầu gối mình, ngón giữa phủ lên ngực nàng, nhẹ nhàng đánh vòng, chỉ một chút đã không nhịn được giương cả bàn tay đi xuống, còn cảm thấy chưa đủ, cúi đầu dùng miệng ngậm viên đậu đỏ bên kia, vừa liếm vừa mút, đùi lại cọ cọ, cũng không nhàn rỗi.

“Chàng nói sẽ không xằng bậy!” Hạ Viên thế nào chịu được khiêu khích của Tưởng Hoa An từng nghiên cứu qua sách quý, đậu đỏ trước ngực lúc này đã bị mút nhô lên nhọn hoắc, thân mình lại mềm nhũn xuống, tình huống thảm thiết tối hôm qua còn chưa quên, muốn nghênh còn cự, môi đỏ khẽ nhếch, lại thở gấp .

“Ta từng có nói câu nào không làm loạn sao? Nhân chứng đâu?” Tưởng Hoa An lúc này chống chế, không thừa nhận chính mình vừa mới nói qua, lại cam đoan qua loa nói: “Ta sẽ nhẹ nhàng, nhất định sẽ không lại làm đau nàng.” Nói xong, vừa ngẩng đầu liền ngăn chặn miệng Hạ Viên, môi lửa nhiệt tình cùng nhau tiến công, càn quét chung quanh, dây dưa mút vào. Đôi tay cũng không nhàn rỗi, một cái xoa nắn ngực Hạ Viên, một cái khác lại lặng lẽ viếng thăm âu yếm dưới đùi.

Hạ Viên bất tri bất giác bị phóng ngã xuống giường, đành tùy ý để Tưởng Hoa An đùa nghịch. Cái bản “Miễn chiến bài” kia, bị Tưởng Hoa An lặng lẽ đạp đến cuối góc giường.

Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp biết được Tưởng Hoa An chuyển vào phòng Hạ Viên trước thời gian, không khỏi đều nở nụ cười, “Chắc Hoa An biết chúng ta sốt ruột ôm tôn tử, nên lúc này mới chủ động như vậy? Mặc dù Viên nhi còn phải hai tháng mới cập kê, nhưng nàng trưởng thành thế này, thiệt cho Hoa An lại có thể nhịn đến bây giờ.”

Mấy ngày nay tinh thần Tưởng Hoa An rất hăng hái, thuận tiện tra ra tin đồn là tự bản thân Phạm Vi nói ra, đợi có được chứng cớ, liền đến trong phòng Tưởng lão phu nhân, lại sai hạ nhân đi thỉnh tỷ muội Phạm thị đến đây nói chuyện. Vì có người làm chứng, Phạm Vi không thể cãi lại, ngược lại biết Tưởng Hoa An cùng Hạ Viên viên phòng trước thời gian, bản thân mình ôm hy vọng không lớn, lúc này rất sợ Tưởng lão phu nhân đuổi tỷ muội mình rời khỏi phủ, chỉ khóc nói mình hồ đồ. Tưởng lão phu nhân thấy nàng nhận sai, cũng không làm khó nàng. Không đến nửa tháng, liền tìm cửa hôn nhân cho hai tỷ muội các nàng. Phạm Vi thấy Tưởng lão phu nhân tìm cửa hôn nhân cho mình, mặc dù không phải đại hộ nhân gia (người nhà giàu), nhưng cuộc sống cũng an ổn, cũng đồng ý, không bao lâu đã xuất giá.

Thượng Tiệp thấy hai đại nhi tử đã viên phòng rồi, tự nhiên vui mừng, bỗng nhiên lại nhìn chằm chằm bụng Trần Châu, còn âm thầm hỏi thăm, thấy vẫn chưa có động tĩnh, thầm nói với Tưởng lão phu nhân: “Châu nhi đã viên phòng vào tháng tám năm ngoái, tính ra cũng hơn nửa năm rồi, đến bây giờ còn chưa có động tĩnh, làm người ta thật lo lắng.”

“Nếu như thế, vẫn nên mời đại phu tài giỏi xem cho nàng, điều trị thân mình một chút.” Tưởng lão phu nhân trầm ngâm nói: “Các nàng là cô nương trẻ tuổi thường không chăm sóc, cuộc sống sau này còn phải sinh mang này nọ, lần tới nên dặn bảo các nàng.”

Thượng Tiệp đồng ý, thừa dịp cơ hội này mời một vị đại phu nhanh tới xem bệnh cho Trần Châu, khai thuốc điều trị thân mình. Lại thuận đường khai thuốc bổ khí bổ huyết cho Hạ Viên, diễn đàn Lê Quý'' Đôn'' ngược lại làm mặt mày Hạ Viên hồng nhuận, sức chiến đấu cũng đề cao hơn, buổi tối cũng không còn cầu xin tha thứ, ngẫu nhiên còn có thể áp ngược trở lại.

Đợi đến tháng năm, sau khi làm lễ cập kê cho Hạ Viên xong xuôi, lúc này Thượng Tiệp lại chuyển sang nhìn bụng Hạ Viên chằm chằm, nói thầm: “Châu nhi không có động tĩnh, Viên nhi cũng chẳng không có động tĩnh. Không được, con phải đến miếu Tử Mẫu cầu xin phúc, phù hộ các nàng sớm có thai.”

Tưởng lão phu nhân nghe được Thượng Tiệp nói thế, lại nói thêm một câu: “Thêm tiền dầu vừng nhiều chút, phù hộ Viên nhi cũng sinh một đôi long phượng thai.”

Chớp mắt đến cuối năm, vì thấy Hạ Viên và Trần Châu còn chưa có động tĩnh, Thượng Tiệp lại bối rối, đành phân phó phòng bếp mỗi ngày chu cấp chén canh cho Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan uống, uống đến mức Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan vừa thấy canh đã sợ.

Khó khăn qua hết năm, đến tháng ba, Trần Châu lại có chút mệt mỏi, Thượng Tiệp vừa thấy vội bảo hạ nhân đi mời đại phu đến phủ bắt mạch. Đại phu chẩn mạch xong cười nói: “Chúc mừng lão phu nhân và phu nhân, Nhị thiếu phu nhân đây là hỉ mạch. Vì thân mình Nhị thiếu phu nhân cường tráng, cũng không cần kê đơn thuốc. Ba tháng đầu cần bảo dưỡng kỹ, uống nhiều chút nước canh hơn là được.”

Thượng Tiệp vừa nghe là có thai đã cười toe toét, đợi đưa đại phu đi ra ngoài, nhanh chóng phân phó phòng bếp nấu canh nấu nước, lại ngàn căn vạn dặn, bảo Trần Châu phải cẩn thận, lại dặn dò hạ nhân phải hầu hạ tỉ mỉ, chỉ kém để tự bản thân mình canh trong phòng .

Tưởng Hoa Khoan mừng đến thiếu chút nữa choáng váng, xoa xoa tay không biết nói cái gì cho phải. Đợi cho đến buổi tối, cũng là cẩn thận ôn nhu tỉ mỉ, ngay cả Trần Châu muốn rửa tay cũng muốn đỡ đi tới. Đợi Trần Châu ngủ, lại nhìn chằm chằm vào bụng nàng cười ngây ngô.

Tưởng lão phu nhân vẫn chưa yên tâm, nói với Thượng Tiệp: “Con hỏi thăm xem khi nào Vương Thái y xuất cung, bảo người ngăn đón, nhanh thỉnh đến đây chẩn thêm lại lần nữa cho Châu nhi xem. Vương Thái y chuyên xem mạch cho đám nương nương trong cung, nếu hắn nói cũng giống với đại phu mời đến hôm nay, vậy là chính xác vạn phần.”

Thượng Tiệp đáp ứng ngay, sai người đi hỏi thăm hành tung Vương Thái y. Ngày hôm sau vội mời Vương Thái y tới lại chẩn mạch lần nữa cho Trần Châu. Vương Thái y nói giống y chang như đại phu nói hôm qua, lúc này mọi người mới yên lòng.

Đợi tiễn bước Vương Thái y, Hạ Viên đi qua chúc mừng Trần Châu, cười nói: “Ahihi, không biết trong bụng tỷ là nam oa hay là nữ oa, để làm đồ lót trước cho hài tử.”

“Muội nói thôi, nhưng đừng làm.” Trần Châu bị dặn dò nói thời gian này không nên thêu thùa châm tuyến, nhưng trong lòng lại ngứa, đã nghĩ ngợi đồ lót cho hài tử phải nên làm như thế nào làm như thế nào, lúc này nghe Hạ Viên nói, cười hì hì nói: “Ta đã sớm âm thầm ở chỗ tẩu tử ta bắt chước làm vài kiểu dáng xiêm y cực kỳ đẹp mắt rồi, ta tìm cho muội.”

Hai người đang nói chuyện, Tiểu Hà bưng một chén canh táo đỏ tim heo đi vào, vừa đưa đến Trần Châu còn thôi, Hạ Viên lại reo lên: “Sao canh này có mùi lạ thế?”

“Không nha, nghe rất thơm.” Tiểu Hà ngẩn người nói: “Đây là đích thân nô tỳ nhìn chằm chằm chưng đó, cũng không bỏ cái gì khác vào đâu.”

“Ta cũng không nghe có mùi lạ.” Trần Châu vốn không thích ăn tim heo, thời gian này lại thích, lúc này lấy thìa múc một ngụm canh lên uống, ngẩng đầu lên nói: “Nếm cũng không có vấn đề.”

“Chẳng lẽ lỗ mũi của muội có vấn đề?” Hạ Viên kinh ngạc nói: “Sáng nay còn cảm thấy miệng nhàn nhạt, ăn cái gì cũng không có mùi vị!”

Trần Châu vừa nghe buông thìa, chu ra cái miệng nhỏ nhắn nói: “Viên nhi, ta nhớ được ngày tới của muội cũng không khác ta bao nhiêu, tháng này đã tới chưa?”

“Không thể nào chứ?” Hạ Viên cũng hoài nghi, lắc đầu nói: “Muội thường xuyên trễ mấy ngày, không thể nào khéo đến vậy.”

“Cũng không thể khinh thường!” Trần Châu vui vẻ nói: “Nếu muội cũng có, chúng ta cùng nhau sanh con, cùng nhau ở cữ, thế này mới không lo tịch mịch nha!”

Thượng Tiệp nghe được Hạ Viên đã nhiều ngày cũng có chút không đúng, nhất thời nửa mừng nửa lo, vội sai người nhanh chóng đuổi theo Vương Thái y vừa mới tiễn bước. Lại bảo hạ nhân đỡ Hạ Viên trở về phòng trước, tránh bị va chạm.

Rất nhanh quản sự đã đón Vương thái y về, Vương thái y chẩn mạch Hạ Viên xong, mặt đầy tươi cười nói: “Thiếu phu nhân đúng thật có hỉ mạch. Vô cùng có khả năng là song bào thai. Vì hiện giờ tháng nhỏ, không thể xác định mười phần. Đợi qua hai tháng lại bắt mạch, có phải song bào thai hay không có thể xác định được trăm phần trăm.”

Thượng Tiệp vừa nghe mừng đến không biết phải như thế nào cho phải, chỉ nói cùng Tưởng lão phu nhân: “Nếu Vương Thái y nói trong bụng Viên nhi đích thị là song bào thai như vậy. Sáng mai con đến miếu Tử Mẫu làm lễ tạ thần.”

Tưởng Hoa An lại cười hắc hắc nói: “Bằng vào bản lĩnh của con, tự nhiên có thể sinh song bào thai.”

Đây là nói cái gì thế? Có thể sinh song bào thai hay không thì có quan hệ gì với bản lĩnh chứ? Hạ Viên nghe mình có thai, thì có chút lo lắng, đợi nghe Tưởng Hoa An nói, lại âm thầm nở nụ cười.

Tới buổi tối, Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên có chút tâm thần không yên, nắm tay nàng nói : “Viên nhi, có phải nàng sợ hãi sinh con hay không?”

Hạ Viên gật đầu. Ôi, bản thân mình bất quá mới mười sáu tuổi, hiện tại trong bụng lại mang thai đôi, chỉ sợ có sơ xuất đâu!

Tưởng Hoa An nhẹ nhàng ôm Hạ Viên vào trong ngực, sờ sờ đầu nàng nói: “Không cần sợ. Ta nghe lúc trước nương nàng sinh nàng và Từ nhi thì cũng mới mười sáu tuổi. Không phải hai người còn rất hoạt bát sao.” Nói xong lại lặng lẽ nói: “Mỗi ngày Lý đại phu sẽ tới nhà chẩn mạch cho nàng và Châu nhi. Đợi nàng sắp sanh, mời bà đỡ ổn thỏa nhất trong kinh thành đến trong phủ ở trước. Truyện diễn đàn Lê Qquý Đônn Đến lúc đó lại thỉnh Vương Thái y đến trấn thủ. . . . . . .”

Tưởng Hoa An ôn nhu trấn an một lúc, Hạ Viên dần dần ổn định lại, nằm trên đầu vai hắn ngủ say.

Quý Thư nghe được có tin vui, ngày hôm sau đã đến gặp Hạ Viên, dặn bảo rất nhiều lời, vừa cười nói tình huống lúc trước mình mang thai Hạ Viên và Hạ Từ, “Song bào thai thai đầu so với thai bình thường nhỏ nhỏ hơn chút, ngược lại dễ dàng sinh hạ. Có điều là khi mang thai hơi vất vả, lúc sắp sanh thì bụng vô cùng nặng. Buổi tối khi ngủ ngay cả xoay người cũng trở mình không nổi, hai chân sưng không thấy mắt cá luôn. Bất quá, phần lớn sản phụ cũng đều như vậy, cũng không phải mang song bào thai mới như thế.” Nói xong lại nói ra chuyện tâm đắc lúc trước mình dưỡng thai tinh tế giảng cho Hạ Viên nghe, lại trấn an nói: “Mọi việc không cần hao tổn tinh thần, chỉ cần dưỡng tốt. Thời tiết tốt thì hay ra cửa tản bộ, nói nói cười cười với Châu nhi các nàng một chút, đừng có nghe nói có thai thì cứa an phận ở trong phòng không đi đâu. Nữ nhân mang thai sinh con, đây là thiên tính, thì sẽ thuận thuận lợi lợi sinh ra thôi.”

Hạ Viên cùng Quý Thư thân thiết cười nói một lúc lâu, thư thái xong, lại hỏi chuyện Hạ Từ và Đường Chí Tụy, Quý Thư cười nói: “Lúc trước còn lo lắng Chí Tụy kiêu ngạo tự mãn, không chịu nổi một số quy củ trong phủ. Nhưng đúng là lo lắng suông rồi, nàng lại thích ứng rất tốt. Vì nàng là Bắc công chúa, cô nương tẩu tử trong phủ cũng kính trọng hơn vài phần, ở chung cũng khá hòa thuận. Khó được là, nàng lại khá săn sóc Từ nhi, hai tiểu vợ chồng nói nói cười cười, bản thân ta rất yên lòng. Nhớ lúc trước nghe được Từ nhi muốn cưới Bắc công chúa, ta là hoàn toàn không muốn. Nghĩ Từ nhi không câu nệ thú trong phủ cô nương nhà nào đó, cô nương kia vào phủ, ta cũng có thể thể hiện phong thái bà bà uy phong, nàng dâu thăm hỏi ân cần, dâng trà rót nước, truyện của diễn đàn lê quý, đôn,, hưởng thụ được chiếu kháng để ý. Nếu cưới công chúa, nàng không làm giá là công chúa là được, bản thân ta không dám yêu cầu nàng làm lễ nàng dâu. Không nghĩ tới Chí Tụy lại thông minh, mặc dù không bằng nàng dâu Thành nhi bọn họ cao thấp đều hầu hạ như vậy, nhưng cũng tính là khó được. Có điều nay ta nhìn con, lại còn mảnh mai hơn Chí Tụy nữa, không chỉ không cần hầu hạ trước mặt cha mẹ chồng, các nàng còn hết sức thương ngươi. Ngược lại mà nói, Chí Tụy tuy là công chúa, nhà mẹ đẻ không ở gần đây, cũng không được như con.” Nói xong nở nụ cười.

Trong lòng các mẫu thân đều là như vậy, con dâu thì nhất định phải hầu hạ chính mình, săn sóc nhi tử. Nữ nhi thì nhất định không được cô phụ bạc đãi, không thể nhận sự khinh thị của vị hôn phu.

Đến tháng năm, Vương Thái y lại đến đây bắt mạch cho Hạ Viên, lúc này vê râu cười nói: “Thật là song bào thai, không còn gì nghi ngờ. Có điều Thiếu phu nhân không nên cứ ngồi một chỗ, vẫn nên đi đi lại lại nhiều lên, hoạt động một phen. Sản phụ đi lại nhiều, hoạt động khí huyết, mới có lợi cho thai nhi, đợi đến lúc sinh sản, cũng có khí lực hơn với sản phụ không thường hay đi lại. Có điều là phải đề phòng trượt chân té ngã đau bụng đau lưng đấy.”

Đám người Tưởng Hoa An nghe vậy tự nhiên liên tục gật đầu. Đang lúc mọi người phủ tướng quân đoán trong bụng Hạ Viên là song bào thai hay là long phượng thai thì Hạ phủ cũng truyền đến tin tức, nói gần đây Đường Chí Tụy có chút không khoẻ, khi chẩn ra cũng là hỉ mạch. Vì Đường Chí Tụy là Bắc công chúa, trong cung nghe được tin tức, đã hạ chỉ thăm hỏi, cũng ban thưởng thuốc bổ cùng rất nhiều vật dụng.

Vì Hạ Viên có một đoạn thời gian không về Hạ phủ rồi, nhân cơ hội lần này, nhờ Tưởng Hoa An đưa mình đến Hạ phủ chúc mừng Đường Chí Tụy, lại thỉnh an đám người lão thái thái cùng phu nhân trong phủ, thế này mới đi tới thư phòng gặp Hạ Niên, vừa thấy mặt đã làm nũng ngay: “Cha, không phải người đoán chữ rất hay sao? Con viết một chữ, cha đoán cho con thử xem, nhìn xem trong bụng con là một đôi thai nam hay là một đôi thai nữ, hay là long phượng thai?” Nói xong tìm giấy bút ngay tại trên bàn, viết một chữ đưa cho Hạ Niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.