Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 96: Chương 96: LẶNG LẼ TRIỀN MIÊN




Hạ Niên nhận lấy giấy, tỉ mỉ nhìn chữ Hạ Viên viết ra, miệng lại nói: “Tổ phụ con đã dâng tấu muốn từ quan, hoàng thượng vẫn còn chưa chuẩn. Hiện nay mọi sự vụ ở Khâm Thiên Giám, thái tổ phụ con đã bất kể (không đếm xỉa tới), đẩy toàn bộ cho ta. Đoán chừng vài ngày nữa, tất sẽ có thánh chỉ hạ xuống, đầu tiên là ân chuẩn thái tổ phụ con từ quan, việc thứ hai chính là chiếu cáo ai sẽ đảm nhiệm Khâm Thiên Giám giam chính kế tiếp.”

Việc Khâm Thiên Giám giam chính đổi người có liên quan với việc đoán chữ hôm nay sao? Từ lúc Hạ Viên có thai, đầu óc bỗng mờ mịt hẳn, lúc này nghe được như lọt vào sương mù, không hiểu. Lại nghe Tưởng Hoa An cười nói: “Viên nhi thật đã làm khó nhạc phụ đại nhân.”

Cái gì cái gì chứ? Hạ Viên ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Niên liếc mắt khen ngợi nhìn Tưởng Hoa An, đầu óc mờ mịt rốt cuộc sáng tỏ, bừng tửng đại ngộ. Đúng nha, người kế tiếp nhận chức Khâm Thiêm Giám nhất định sẽ là cha. Cha là Khâm Thiên Giám giam chính tương lai, ngôn hành cử chỉ không thể tùy ý như xưa được. Lúc này bên trong phòng còn có thư đồng, bên ngoài phòng lại có đám người Hạnh Nhân nữa, nếu cha đoán chữ cho mình bị truyền ra ngoài, về sau đám nương nương trong cung có thai hy vọng sinh được hoàng tử, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để nhờ phụ thân tính toán xem, vậy thì hậu họa vô cùng. Ừm, tuy An ca ca là võ tướng, tâm tư lại tinh tế, đã sớm giác ngộ chuyện này có chỗ không ổn.

Hạ Từ nghe Tưởng Hoa An và Hạ Viên đến đây, vội đi đến thư phòng tìm bọn họ, vừa kéo Tưởng Hoa An nói chút chuyện mới biết gần đây. Thừa dịp bọn họ nói chuyện, Hạ Niên quay đầu cười nói với Hạ Viên: “Thái tổ phụ con đặt tên con là “Viên” quả thực con cũng ứng với cái chữ này, mọi chuyện cũng là viên mãn.” Nói xong nhìn Hạ Viên nháy nháy mắt vài cái. Hạ Viên lập tức hiểu được, đang muốn nói chuyện, đã thấy Hạ Niên làm một cái tư thế tay bảo việc này chỉ trời biết đất biết con biết ta biết thôi, nên im lặng, cười gật đầu.

Trên đường về phủ Tướng quân, vì Tưởng Hoa An sợ cỗ kiệu làm Hạ Viên lắc lư, bỏ ngựa không cưỡi, lại cùng nàng chen chúc ở trong kiệu, tay phải vòng trên vai nàng, cỗ kiệu hơi có chút loạn choạng, hắn liền gắt gao che chở. Đợi cỗ kiệu đi vững, lúc này Tưởng Hoa An mới đưa tay trái che bụng Hạ Viên, vừa cười nói: “Không biết tiểu bảo bảo có nghe chúng ta nói chuyện không?” Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hạ Viên, thấy khóe miệng nàng mỉm cười, trong lòng thầm đoán hay là Hạ Niên đã nói chút ý tứ cho nàng biết rồi, nhịn không được ghé vào bên tai Hạ Viên hỏi: “Viên nhi, rốt cuộc trong bụng nàng là nam oa hay là nữ oa?”

“Ừm!” Hạ Viên nghiêng đầu cười nói: “An ca ca, chàng thích nam oa hay là nữ oa?”

“Chỉ cần nàng sinh, ta đều thích!” Tưởng Hoa An giọng điệu bình tĩnh, trong lòng lại khẩn trương, ổn định hơi thở tiếp tục truy vấn hỏi: “Theo nàng thấy là nam oa hay là nữ oa đây?” Cả nhà đều hy vọng là long phượng thai, nhưng thấy thần sắc này của Viên nhi, chắc là một đôi nam oa hoặc là nữ oa?

“Nếu chỉ cần ta sinh, chàng đều thích, vậy còn hỏi ta nam oa hay là nữ oa chi?” Hạ Viên nghiêng người liếc mắt nhìn Tưởng Hoa An, bả đầu lên trên vai hắn, thổi thổi hơi lên cổ hắn, dịu dàng nói: “Ta mệt quá!”

Tưởng Hoa An nghe vậy, vội giương giọng phân phó kiệu phu đi chầm chậm, thấy kiệu phu nâng kiệu đã bình ổn, ngược lại quyết tâm, quay đầu sờ tay Hạ Viên nói: “Sáng sớm hôm nay, thật mệt muốn chết rồi, lúc này cứ nhắm mắt dưỡng thần trước đi!” Ừm, Viên nhi không chịu nói là nam hay là nữ, chẳng là một đôi thai nữ? Há há, phủ Tướng quân quá nhiều nam nhân, nếu có một song bào thai tỷ muội, nhất định sẽ rạng rỡ không ít. Đến lúc đó tay trái một đứa, tay phải một đứa, ngọt ngào gọi phụ thân, còn mỹ mãn nào hơn?

Tưởng Hoa An nghĩ đến chỗ tuyệt vời, khóe miệng tràn đầy tươi cười. Bỗng thấy Hạ Viên ngồi thẳng lên, lại cúi đầu nhìn bụng mình, “A” lên một tiếng, vừa mừng vừa sợ nói: “Động, động!”

“Cái gì động?” Tưởng Hoa An quay đầu nhìn Hạ Viên, tay phải cũng dời qua, vững vàng đỡ phía sau nách nàng, chỉ thấy trang phục hè Hạ Viên mỏng manh, chỗ bụng đang nhô lên, dường như có run run nhè nhẹ. Không khỏi vui sướng hỏi: “Cục cưng động rồi sao?”

“Cảm giác vừa rồi giống như hòn đá nhỏ quăng vào giữa hồ, nổi lên một đóa hoa sen.” , Hạ Viên chờ một lúc, thấy bụng không có động tĩnh gì, hưng phấn nắm bả vai Tưởng Hoa An, rủ rì rù rì nói: “Có thể là cục cưng duỗi người, sau đó nắm tay nhỏ đụng tới trên bụng ta, rung động hai cái.”

“Nam cục cưng là kiểu thường hay nghịch ngợm, ta đoán là nam cục cưng.”

“Ta cảm thấy...” Hạ Viên nói được nửa, ý thức thấy đây là lời khách sáo của Tưởng Hoa An, bỗng dừng nói. Hì hì, nếu bản thân đồng ý là nam cục cưng tương đối nghịch ngợm, thì đã thừa nhận trong bụng chí ít có một đứa là nam cục cưng. Ta cứ không nói không nói đấy.

Hai người đấu tâm nhãn, cỗ kiệu cũng đã dừng trước cửa lớn phủ Tướng quân. Tưởng Hoa An xuống kiệu trước, lại duỗi tay đỡ Hạ Viên xuống kiệu. Sớm đã có đám nha hoàn bà tử đi ra chào đón, đỡ đi vào phủ.

Tới buổi tối yên tĩnh, Tưởng Hoa An lại ghé lên trên bụng Hạ Viên nghe động tĩnh, lẩm bẩm nói: “Buổi chiều cục cưng đã duỗi người rồi, sao đến buổi tối không duỗi nữa vậy?” Hắn nói chuyện, lỗ tai bỗng lại run run, giống như bị cái gì đó chọc khẽ một cái, nhất thời ý thức được là cục lại động, lại nín thở nhìn, lại nghe Hạ Viên vui mừng reo lên: “Cục cưng lại động rồi!”

“Ta cảm thấy cục cưng lúc này động không phải đứa buổi chiều động đâu.” Tưởng Hoa An ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Đây nhất định là nam cục cưng, vừa mới duỗi người, mà như là muốn nện một quyền lên lỗ tai ta, tỏ ra dũng mãnh.”

Hạ Viên không khỏi nở nụ cười, cục cưng mới hơn bốn tháng, lúc này đã dũng mãnh, mệt Tưởng Hoa An nói ra được.

Từ lúc Hạ Viên có thai, Tưởng Hoa An cũng đã phải nhịn mấy tháng, thân mình lúc này chống giữa hai chân Hạ Viên, ngửa đầu nói chuyện với Hạ Viên, thấy nàng cười run rẩy hết cả người, đã có chút tâm viên ý mã (chộn rộn), với tay nắm lấy mắt cá chân Hạ Viên, nhẹ nhàng xoa xoa, lại không lên tiếng.

“An ca ca!” Hạ Viên mềm mại đáng yêu kêu lên một câu, ngồi ngửa kéo Tưởng Hoa An, thấy hắn thuận thế leo lên người mình, vì sợ đè bụng mình, lại lấy tay chống đỡ bên người, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, cũng động tình rồi. , Không khỏi cúi đầu cười nói: “Ta âm thầm hỏi qua đại phu, đại phu nói thai nhi hơn bốn tháng cũng đã ổn định rồi. Có một số việc chỉ cần cẩn thận chút, cũng không phải không thể làm.” Nói xong đưa tay đến ngực Tưởng Hoa An, chủ động hôn qua.

Vì Hạ Viên là thai đầu, lại là song thai, Thượng Tiệp dặn bảo nàng phải cẩn thận mọi chuyện, lại sợ Tưởng Hoa An không nhịn được lại xằng bậy, nên an bày Vương ma ma ngủ ở thính phòng phía trước, để nhắc nhở Tưởng Hoa An. Lúc này mặc dù Tưởng Hoa An chịu đựng không nổi Hạ Viên khiêu khích, nhưng cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ thở hổn hển, ngậm chặt vành tai Hạ Viên nói: “Viên nhi, thật sự không sao sao?” Nói chuyện, cũng sớm giở trò.

“Ừm!” Hạ Viên xoay người, để Tưởng Hoa An ôm mình từ phía sau, hai người dính chặt nhau. Tưởng Hoa An làm sao chịu được, đã mở động tác, đang muốn hợp nhau, chợt nghe trong phòng bên có tiếng người “Khụ” một tiếng, chính là giọng Vương ma ma. Vương ma ma lớn tuổi, giấc ngủ ban đêm không nhiều, bà mặc dù nói năng không rõ, nhưng lỗ tai lại rất thính. Lúc này đừng nói đã nghe được cái gì rồi nhé? Tưởng Hoa An vừa nghĩ, vừa dừng động tác lại, âm thầm nằm xuống.

Một lúc lâu sau, Vương ma ma lại không có động tĩnh gì. Tưởng Hoa An án chừng Vương ma ma đã ngủ, hai tay lại linh hoạt hoạt động trở lại, thân mình dán lên trên lưng Hạ Viên, lặng lẽ tiến lên, Hạ Viên động tình, không khỏi thở khẽ. Tưởng Hoa An nhất thời lơi lỏng, cũng thở gấp lên, lúc đến chỗ quan trọng, chợt nghe Vương ma ma ở thính phòng lại dùng sức “Khụ” lên một tiếng, hai người nhất thời đều cứng đờ không dám động nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.