Thiên Hiệp Tình

Chương 10: Chương 10: Men Say




Tự cho là phong lưu, gia tộc này không gì không làm được. Nhưng hôm nay gặp được Cảnh Thanh, bị cái khí chất kia hấp dẫn, trong lòng âm thầm hạ quyết định nếu không phải Cảnh Thanh thì sẽ không cưới.

Một giây trôi qua, lão giả ở bên trong bước ra nói: “Bốn vị, lão hủ bất tài, trong nhà có chút việc nên chậm trễ.”

Bốn người ngồi dậy, cùng cung kính nói: “Diệp tướng quân khách khí rồi.”

Ấn Thiên trước tiên khách sáo nói: “Lần đầu Diệp tướng quân đến bảo địa, quả thật là tình thế bất đắc dĩ mới phải quấy rầy lão nhân gia người.”

Diệp Đỉnh Thiên bấm đốt ngón tay cười nói: “Bốn vị đại hiệp có chuyện gì tìm đến lão phu?”

Ấn Thiên lại chắp tay nói: “Diệp tướng quân, lần này triều đình phái bốn người bọn ta đến truy tìm Thiên Kiếp.”

Diệp Đỉnh Thiên trong lòng bất giác dâng lên tức giận: “Thiên Kiếp thần bí, lão phu ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của hắn.”

Bốn người cau mày suy tư. Lúc này trong lòng Diệp Đỉnh Thiên thầm nghĩ tại sao lại là Thiên Kiếp, chẳng lẽ trong thiên hạ không có nổi một người nâng được toàn bộ võ lâm sao? Đợi lão phu luyện thành Âm Dương Điển Tịch, việc đầu tiên làm là giết chết Thiên Kiếp!

Diệp Đỉnh Tâm khôi phục lại tinh thần, hàm súc nói: “Bốn vị đại hiệp đường xa đến, để lão phu chiêu đãi mấy vị thật tốt.”

Bốn người lần nữa cung kính nói: “Tạ ơn Diệp tướng quân ưu ái.”

Bên ngoài Diệp Đỉnh Thiên tươi cười nhưng trong lòng thì không. Cả bốn người sớm đã nhìn ra, chỉ là Ấn Thiên thấy rất rõ ràng, nhất thời không nhớ rõ đó là cái gì, có lẽ đi vào một nơi khá lạ lẫm nên thân thể có chút không thích ứng.

Sau ngày Ấn Thiên ra khỏi biển, hiện tại đã không dễ dàng bị tìm ra lỗ thủng. Diệp Quần bưng nước trà lên, ánh mắt lập lòe giống như thân thể bị hút ra vậy. Vừa rồi sau khi Diệp Đỉnh Thiên bước ra từ gian phòng, Diệp Quần luôn đi theo phía sau bị tà khí xâm lấn vào cơ thể, nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Diệp Quần đến giữa cửa ra vào, vẻ mặt ngưng trọng, bên trong không ngừng lộ ra tà khí, mùi máu tanh nồng sát khí mãnh liệt.

Diệp Quần gõ cửa:

- Lão gia, bên ngoài có người cầu kiến.

Chỉ thấy trong phòng yên tĩnh, động tác của Diệp Quần còn chưa dứt.

Một hồi kéo đẩy từ trong phòng vang lên một giọng nói thô ráp:

- Bên ngoài là ai tiến đến!

Diệp Quần cẩn thận từng li từng tí nặng nề đẩy cửa bước vào. Diệp Đỉnh Thiên cười nói: “Hóa ra là Diệp Quần.”

Diệp Quần nhìn nét dữ tợn trên gương mặt Diệp Đỉnh Thiên, trong lòng thoáng chút buồn nôn nói:

- Lão gia, tứ đại gia tộc cầu kiến.

Diệp Đỉnh Thiên suy tư, do dự: “Ngươi xuống trước đi, ta sửa sang lại quần áo lập tức đến.”

Trong đại sảnh, bốn người không ngừng khiêu khích đối phương. Cảnh Thanh gương mặt thanh tú khả ái, Thụy Long ngồi ngay ngắn quan sát lượng vòng, đánh giá mọi thứ về Cảnh Thanh. Nhất thời trong phòng, trong một không gian rộng lớn, cả bốn người nhàn nhã tra xét nhau.

Thụy Long trơ tráo cười: “Cảnh Thanh muội, ngươi nhìn ta làm gì?”

Trong lòng Cảnh Thanh phát điên: “Ta nhìn ngươi, cũng không tự soi gương đi.”

Thụy Long lại khách sáo nói:

- Ta lớn lên đẹp mắt, tự nhiên là ngươi thưởng thức ta rồi.

Cảnh Thanh cười to: “Ngươi không nói chuyện với ta, ta có thể nhìn ngươi sao?”

Thụy Long nhìn Cảnh Thanh ngồi ở phía đối diện, mơ màng một chút... Cảnh Thanh vô cùng chán ghét quay đầu sang một bên.

Phiên Bà nhìn hai người cãi nhau chỉ mỉm cười: “Muội không cần để ý tên sắc quỷ kia.”

Thụy Long điên tiết đập bàn giậm chân:

- Ta nhìn Cảnh Thanh muội thì đâu liên quan gì đến ngươi. Chính là ngươi muốn ta nhìn ta cũng không thèm nhìn.

Trong phòng lập tức ngập tràn đầy mùi thuốc súng, hết sức căng thẳng. Hai người cuộn chặt nắm đấm kêu “răng rắc”, Ấn Thiên bất đắc dĩ nói:

- Ồn ào xong chưa, đây là nhà người ta nên chú ý hình tượng.

Thụy Long trong chốc lát cười ha hả nói: “Nể mặt mũi của Cảnh Thanh muội, hôm nay ta không so đo với bà nương này.”

Cảnh Thanh mở miệng chửi một câu: “Phì! Ngươi cũng không xứng dùng bổn tiểu thư làm bậc thang!”

Phiên Bà cười to, Ấn Thiên bất đắc dĩ, chỉ có Thụy Long mê luyến. Ánh mắt ngẩn ngơ, trong lòng nghĩ Cảnh Thanh muội cười lên giống như mật đào vậy, rất ngọt ngào, cắn một miếng chất lỏng ngọt lịm tràn đầy, làm cho Thụy Long nhất thời khuynh đảo, lại mờ mịt.

Tinh thần Thụy Long phấn khởi, làm cho cả ba người còn lại đều cảm thấy buồn nôn. Thụy Long, cái người này...

Diệp Quần thống khổ nói:

- Bốn vị đại hiệp mời dùng trà trước.

Diệp Quân đang muốn quay người quỳ xuống một cái, mắt thấy sắp phải ngã xuống đất lại được Thụy Long đỡ lấy nói: “Không sao chứ huynh đệ.”

Diệp Quần vô cùng cảm kích: “Cảm ơn Thụy đại hiệp quan tâm, chỉ là ta có chút mệt mỏi nghỉ ngơi một chút liền không sao.”

Diệp Đỉnh Thiên thấy rõ ràng, nghĩ thầm rõ ràng là người thợ mộc Vũ Tu Cập đúng rồi, xem ra là lão đã xem thường bọn tiểu bối này rồi.

Diệp Đỉnh Thiên phất tay ý bảo Diệp Quần lui xuống nghỉ ngơi đi. Sau đó Diệp Quần được nha hoàn đỡ xuống.

Thụy Long lúc Diệp Quần dùng tay ra hiệu, nhất thời kinh ngạc phát hiện thân thể hắn đã bị một loại động khí không rõ tên gây tổn thương, nên không dám hỏi tiếp.

Phiên Bà chú ý đến biểu cảm của từng người trong gian phòng, phát hiện thấy Thụy Long hơi lo lắng, lại nhìn những người khác một chút. Diệp Đỉnh Thiên đã thay đổi sắc mặt xảo trá, Phiên Bà đảo mắt, mỉm cười nói:

- Hôm nay quấy rầy Diệp tướng quân rồi, tiểu nữ Thanh Tu cáo lui.

Nói xong muốn đứng dậy rời đi, Diệp Đỉnh Thiên muốn giữ lại nhưng Phiên Bà cự tuyệt. Cả ba người thấy Phiên Bà cố ý rời đi, cũng nhìn Diệp Đỉnh Thiên thở dài một cái rồi bước ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đây, cả bốn người hít lấy không khí mới mẻ bên ngoài, tâm tình u ám bỗng trở nên sáng lạng. Thụy Long tiến lên vỗ bả vai Cảnh Thanh: “Muội muội, ca ca dẫn muội đi dạo nội thành.”

Cảnh Thanh bước lên trước một bước:

- Ta nhìn thấy ngươi lại tức giận, cút xa ra một chút.

Ấn Thiên và Phiên Bà đều cảm thấy bất đắc dĩ...

Đám người đi rồi, Diệp Đỉnh Thiên điên tiết vỗ bàn nói: “Tiểu bối vô sỉ dám xem địa vị ngang hàng với ta. Còn muốn ta tìm Thiên Kiếp, Thiên Kiếp là cái gì chứ. Đợi lão phu ta luyện thành thì việc đầu tiên làm chính là giết chết Thiên Kiếp kia. “

Nói xong thì hừ lạnh một tiếng bước vào trong.

Trong phòng, Độ Không than thở một tiếng, từ trong mơ màng lại sờ soạng xung quanh giường. Đây là gì? Độ Không suy nghĩ, cảm giác mềm mại, cơ thể sao mềm mại như thế! Chẳng lẽ... Độ Không tuôn mồ hôi lạnh.

Độ Không kéo kéo da mặt mình, không thể tin được, chẳng lẽ là hắn đang nằm mơ sao? Trong nội tâm không thể vui vẻ được, lại thăm dò một lần nữa. Một giọng nói nhỏ nhẹ kêu rên, Độ Không thoải mái xoa nắn lấy. Trong phòng tối om âm thanh không ngừng vang lên. (Đạch, -.-)

Ánh nến trong phòng sáng lên, Khuynh Thành xoa trán tìm đường bước ra bên ngoài, nhìn chung quanh một chút, lại phát hiện ba người đang chen lấn trên một cái giường. Khuynh Thành phẫn nội hung hăng xông tới:

- Này!!!! Hai người cái ngươi đang làm gì đó.

Hắc Hồ Tử ngủ giống như heo chết, chỉ hừ hừ một tiếng. Một gương mặt nũng nịu nhìn Độ Không, Độ Không mê luyến, nhất thời quên mất trên tay đang cầm nắm thứ gì, làn da thật trắng nõn mềm mịn, hắn mỉm cười. Đây chẳng lẽ là tiên sao? Không! So với thần tiên còn đẹo hơn gấp bội.

Khuynh Thành giống như ác mộng vậy, tát Độ Không một cái. Độ Không kêu lên đau đớn.

Khuynh Thành kéo Diêu Túy tức giận nói: “Hôm nay ta không ngủ, nhìn ngươi ngủ.”

Diêu Túy bị Khuynh Thành kéo ra lại tà mị nhìn Độ Không. Sau một hồi triền miên, Độ Không đá lên mông Hắc Hồ Tử, kéo hết chăn màn đến trong ngực mình nói khẽ: “Cho ngươi ngày mai tiêu chảy!”

Cứ như vậy đêm càng khuya, men say của Độ Không đã lui, chỉ là luôn khẽ cười xấu xa.

__o0o__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.