Thiên Hiệp Tình

Chương 2: Chương 2: Hồ Tử




Đôi mắt của đạo cô hiện lên sát khí cực rõ ràng, không màng đến Diêu Túy nữa mà tấn công về phía Độ Không. Y thấy vậy lập tức vận công dụng công pháp sư tử hống của Phật môn: “Ngươi đã tìm được đồ vật muốn tìm rồi, tại sao lại còn giết loạn người vô tội.”

Kỳ thật đạo cô cũng có chút dè chừng Độ Không, y có nội lực hùng hậu, nếu hôm nay thả bọn họ đi thì sau này không có bao nhiêu người có thể là đối thủ. Đạo cô bị tiếng nói của y tấn công thẳng vào trong người khiến khí huyết vận chuyển ngược chiều so với bình thường. Đạo cô dùng tay khống chế lại tâm mạch, máu tươi từ miệng phun ra, bà nói: “Hôm nay ta muốn giết ngươi ngay tại đây, phải vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ mà trừ hại, tránh để ngươi ra ngoài gây hại cho võ lâm thiên hạ.”

Các tiểu ni cô đang tìm kiếm kẻ trộm trong núi nghe thấy tiếng động lạ trong rừng cây thì vội vàng chạy tới, khi đến nơi thấy sư phụ đã ngã xuống đang cố gắng chống đỡ thì lập tức đến gần để bảo vệ sư phụ.

Một tiểu ni cô đứng dậy nhìn Độ Không và người đang đứng bên cạnh y, nói: “Hãy để cho chúng ta mở rộng tầm mắt xem võ công của ngươi như thế nào!” Lời nói vừa dứt thì lập tức cùng các tiểu ni cô khác bày trận, vây khốn hai người vào chính giữa.

Độ Không nhìn Khuynh Thành đang đứng phía ngoài. Nàng đang chăm chú nhìn y, ánh mắt nàng đầy nét bi thương còn ẩn chứa cả sự tức giận, . Chỉ một cái nhìn đã làm cho y lập tức cảm thấy trên sống lưng bồng phát một luồng khí lạnh .

Diêu Túy nhìn Độ Không, thấy ánh mắt y chỉ trong chốc lác đã ảm đạm, như cái đầm đầy nước đọng. Nàng lập tức cảm thấy bực bội trong người, liền lớn tiếng mắng: “Ngươi còn có lòng dạ nhìn người đẹp, mau tìm cách chạy trốn thôi.”

Khi Độ Không lấy lại tinh thần thì lập tức nhìn thấy mũi kiếm tấn công về phía mình. May là có Diêu Túy cố gắng chống đỡ, đánh mũi kiếm chệch khỏi quỹ đạo, nhờ vậy mới miễn cưỡng tránh được việc cả hai đều bị thương. Độ Không quay đầu lại nhìn Diêu Túy, thấy cánh tay nàng đã bị tương, máy chảy ra thành từng giọt rơi xuống đất.

Tình cảnh này khiến Độ Không cảm thấy quen thuộc, sự ấm áp như đã từng có hay là...?

Độ Không vung tay lên tung chưởng, đánh bốn năm tiểu ni cô bay ra một bên, sau đó lập tức kéo Diêu Túy chạy ra ngoài ra khỏi cánh rừng. Các tiểu ni cô đang muốn đuổi theo thì Khuynh Thành ở phía sau bọn họ hô lên: “Mau dìu sư phụ quay về am trước đã, sau đó hãy tìm bọn họ báo thù cũng chưa muộn.”

Độ Không đang dẫn Diêu Túy chạy trốn thì khí huyết trong người bỗng ngưng trệ, y rên lên một cái rồi ngã khuỵu xuống đất. Diêu Túy thấy y tự dưng lại bị thương nặng như vậy thì mặt đầy vẻ lo lắng, đưa tay bắt mạch y, qua một lúc thì thở phào nhẹ nhõm:“May quá, không sao.”

Sau đó, nàng lập tức dìu Độ Không lên rồi nhắm hướng thị trấn trước mắt mà đi.-------------

Trong lúc thiên hạ rung chuyển, trộm cướp hoành hành, dân chúng vì mấy năm liên tục xảy ra chiến tranh loạn lạc mà đồng ruộng bỏ hoang mà dẫn đến rất nhiều người chết đói, không nhà để về.

Hoàng đế muốn tìm Thiên Kiếp, người mạnh nhất thiên hạ, để ổn định võ lâm. Đúng lúc này thì một tin tức truyền đến cung đình, một tên công công có miệng nhọn má hóp giống như con khỉ đem một trang giấy trắng đưa cho Nguyên Khánh đang ngồi ở đình nghỉ ngơi. Nguyên Khánh nhận lấy rồi khẽ động tay ra hiệu cho hắn lui ra.

Đã một canh giờ trôi qua từ lúc nhận tờ giấy đó, hoàng đế vẫn còn đang suy nghĩ thì gã công công bỗng hô lên: “Cao đại nhân cầu kiến.”

Hiện tại, suy nghĩ của hoàng đế đã lên tuốt tận chín tầng mây, thế nên y không có chú ý tiếng hô của công công. Một lát sau mới hồi phục tinh thần rồi nói: “Ai đang cầu kiến? Mau truyền.”

Sau khi vị hoàng đế dứt lời thì một người có dáng tròn tròn, mập mạp chậm rãi đi hình chữ bát chữ bát (八) vào, chốc chốc lại lấy khăn tay trong vạt áo được làm bằng tơ tằm ra lâu mồ hôi trên trán. Cao đại nhân đi vừa tới thì lập tức quỳ xuống ngay trước mặt hoàng đế, miệng hơi mở như đang chuẩn bị nói cái gì đó thì Nguyên Khánh đã cắt ngang lời nói của hắn, vỗ bàn cái “rầm” nói: “Tốt lắm! Lần này Cao đại nhân đã lập công, trẫm ban thưởng cho ngươi trăm lượng hoàng kim, năm cung nữ.”

Cao đại nhân nghe hoàng đế nói vậy thì giật mình, cả người ngây dại, trong nhất thời “hồn bay khỏi xác”, sau một lúc thì mới lấy lại được cảm giác rồi vội nói: “Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng!”

Hoàng đế Nguyên Khánh vốn hoàn toàn không chú ý đến biểu hiện của Cao đại nhân ở phía dưới, y đang đưa mắt nhìn bầu trời ở phương xa, nghĩ đến...-------------

Mà lúc này đây, Độ Không đã được đưa đến y quán* chữa bệnh của vị thầy thuốc có tiếng ở một thị trấn. Lang trung vẫn đang xem mạch cho Độ Không, tay kia thì đang vuốt ve chòm râu của mình, lâu lâu vẻ mặt lại thay đổi một lần. Diêu Túy chờ đợi hồi lâu thấy vẫn chưa có câu trả lời từ vị lạng trung này thì không còn kiên nhẫn được nữa nên hỏi: “Ngươi có phải thầy thuốc hay không? Bắt mạch cả buổi vẫn không lên tiếng câu nào? Tiểu nữ là người có tiền, ngươi chỉ cần cứu sống hắn thì ta sẽ khen thưởng thoải mái cho ngươi. Nếu không ta sẽ đập nát cái quán thuốc này.”[*Y quán: là nơi chữa bệnh, tương tự phòng khám bệnh hiện đại. *Lang trung: là bác sĩ]

Vị lang trung kia cũng không phải người dễ trêu chọc, hắn há miệng nói nhưng tự dưng lại ngậm miệng thở dài, lắc đầu nói: “Cô nương, ta là lang trung, hành nghề đã nhiều năm nhưng vẫn chưa bao giờ phát hiện ra loại mạch như thế này, ngươi nên chuẩn bị hậu sự đi thôi.”

Diêu Túy nghe lang trung nói vậy thì suy nghĩ bỗng rối bời, lấy chủy thủ ra kề vào cổ của vị lang trung, anh mắt hung dữ nhìn hắn gằng giọng: “Đồ lăng băm, bây giờ ta sẽ giết ngươi ngay lập tức, tránh cho ngươi ra ngoài lừa gạt người khác.”

Vị lang trung cũng không thèm để ý đến tâm lý đang đau khổ của Diêu Túy, nghĩ đến đạo đức của một lang trung: “Bây giờ cô nương có giết ta thì ta cũng không trị được.”

Diêu Túy đang cầm chủy thủ, ngây người, rồi buông lỏng tay mặc nó rơi xuống đất. Nàng không biết phải làm gì, lòng rối rắm, co quắp ngồi trên mặt đất. Lang trung nhìn thấy nàng như vậy, lòng thấy thương nên mở miệng an ủi: “Cô nương hãy bớt đau khổ, có sinh ắt có chết, lão phu xin cáo từ.”

Tiếng nói dứt đi, căn phòng cũng không còn tiếng động gì. Diêu Túy nhìn thấy Độ Không như vậy, nước mắt tự nhiên chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất. Thời điểm này, thời gian dường như ngưng lại, nàng nhớ lại vị sư phụ nhiều năm trước của mình, nhớ lại mình đã lẻ loi cô độc phiêu bạc trê giang hồ từ đó đến nay... Trong căn nhà giờ đây chỉ còn quanh quẩn tiếng khóc thút thít của nàng.

Nếu nói là kỳ tích cũng không phải nói ngoa, hiện tại sắc mặt Độ Không hiện đang không ngừng thay đổi, nhưng vì đau lòng nên Diêu Túy vẫn chưa phát hiện ra. Trong cứ ngỡ mình sắp chết rồi nhưng cũng lại cảm thấy ấm lòng vì cũng còn có người đau lòng khóc lóc khi thấy mình chết.

Nói thì nói thế, nhưng Độ Không từ từ cảm thấy thân thể của mình đang có cảm giác trở lại, y cố hết sức nâng cánh tay lên, dùng toàn lực đập lên bắp đùi. A! Diêu Túy đang ngồi trên mặt đất khóc lóc bị tiếng động này dọa cho giật cả mình, nàng ngây dại, dường như hồn phách đã bay tận đâu đâu...

Đường phố trước phòng khám bệnh ồn ào náo nhiệt cực kì, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng tranh giành truyền đến nơi này. Diêu Túy khôi phục lại tinh thần, nhào tới bên người Độ Không. May mắn trời ban đã tới, Độ Không không bỏ qua cơ hội ngắm nhìn, y bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của người con gái ngồi bên cạnh. Dáng người của nàng rất đẹp, da thịt trắng trẻo mềm mịn, dính sát vào người y. Diêu Túy tận lực hưởng thụ khoảnh khắc hiếm hoi này, thỉnh thoảng ánh mắt của y cũng tranh thủ lướt qua ngọn núi hẻo lánh hoang vu kia...

Đến tận lúc này Diêu Túy mới phát hiện ra không khí không bình thường, nàng lập tức đẩy Độ Không ra rồi sửa sang lại quần áo, đôi gò má đỏ hây hây:“Hòa thượng kia, xém chút nữa là đã không còn mạng, vậy mà còn ở đó rảnh rỗi có ý đồ xấu. Coi chừng ta sẽ đưa ngươi xuống hoàng tuyền.”

Độ Không càng thấy vui vẻ hơn:“Nàng nỡ lòng làm vậy hay sao? Nếu ta chết rồi thì chẳng phải nàng sẽ thành quả phụ?”

Diêu Túy biết bản thân sẽ không làm được chuyện này, bị nói trúng tim đem nên đành im lặng không phản bác, màu hồng đào trên đôi gò má càng lúc càng đậm hơn, nét cuốn hút càng lúc càng nồng đậm

Trong lúc hai người nói cười trêu trọc nhau thì cửa phòng đột ngột bị đá văng ra, một tên Hồ Tử* xông vào gào lên: “Ngươi cả gan dám trộm bảo vật tổ truyền “tử kim yên ương hồ”” của đại gia này. Ta phải bắt tiểu tặc như ngươi mang đến quan phủ.” Vừa dứt lời, gã lập tức phóng tới giường Diêu Túy đang ngồi.[*Hồ Tử: danh xưng thường được dùng cho người có nhiều râu.]

Qua chốc lát sau, hai ngươi đã thi triển quyền cước xung quanh cái giường của Độ Không, còn gian phòng thì do bị hai người đánh đấm không quản đến nên giờ đã lộn xộn như cái nhà kho. Theo thời gian trôi qua, căn phòng càng ngày càng bị tàn phá hơn, hiện tại nhắm chừng đã gần hỏng hơn một nửa. Đại Hồ Tử hét lớn: “Xem quyền của ta.“. Rồi ngay trong nháy mắt, gã thuận thế đánh xuống hạ bạn của Diêu Túy.

Diêu Túy cũng là ngươi khôn ngoan, lách mình tránh né. Đại Hồ Tử đánh hụt Diêu Túy, gã cũng không kịp thu chiêu nên đánh thẳng vào tường, bức tường lập tức giống như miếng tàu hũ ầm ầm ngã xuống.

Trong phòng khám bệnh hai người đánh nhau loạn xạ, tiếng động vang vọng ra bên ngoài thu hút chú ý của người đi đường. Có người chỉ vào Đại Hồ Tử nói: “Đây không phải là Hồ Tử có cánh tay sắt, biệt danh Thiết Tí Hắc Hầu Tử, hay sao? Tại sao bỗng dưng lại chạy tới nơi này gây chuyện?”

Độ Không không đếm xỉu tới, y đang ở một nơi hẻo lánh trong căn phòng để tránh mãnh vỡ lạc đường hỏi thăm. Y chỉ giương mắt nhìn mà không có ý định ra tay giúp đỡ hay can ngăn. Diêu Túy đang vừa đánh vừa di chuyển xung quanh, đây cũng là kế sách của nàng. Nàng giống như một con khỉ luồn lên nhảy xuống thoải mái đón đỡ chiêu của Đại Hồ Tử, đối phương thấy vậy thì ra tay càng lúc càng mãnh liệt hơn. Lúc này tiểu nhị cũng đã chạy tới nơi, hô hào hai người mau dừng lại. Mà hiện tại Đại Hồ Tử đang tức giận nên tiện tay đánh tên tiêu nhị một quyền, tống hắn ra khỏi gian phòng. Tiểu nhị phun máu trên không trung, như hoa rơi mùa xuân, rồi sau đó đáp xuống mặt đất kèm theo tiếng “hự“.

Người xem náo nhiệt thấy vậy thì toàn bộ đều chỉ trích chuyện Đại Hồ Tử lại đánh tiểu nhị không biết chút võ công. Đại Hồ Tử nghe lại càng bực, gã trợn mắt nhìn cái đám đứng xem náo nhiệt còn chỉ trỏ đó một cái, khí thế vô cùng, không gian lập tức yên tĩnh ngay lập tức một cách thần kì.

Đại Hồ Tử đạp mạnh chân một cái rồi mắng: “Có bản lĩnh thì ngươi đừng trốn, đường đường chính chính đánh với đại gia một trận.”

Diêu Túy cười nói: “Phì, ngươi cũng dám đánh với bổn tiểu thư? Ta sợ rằng vừa ra tay đã đánh chết ngươi.”

Lúc này bỗng có rất nhiều ngươi mặc quân phục chạy tới nói: “Ai là Thiết Tí Hắc Hồ Tử?”

Hắc Hồ Tử tức giận vừa đánh vừa nói lớn: “Chính là đại gia, ta đến bắt tiểu tặc. Tại sao các ngươi lại bắt ta?”

Quan binh nghe hắn đáp thì biết tên, lập tức muốn bắt hắn thì đồng thời Diêu Túy cũng ngừng tay chạy đến cùng chỗ với Độ Không đang đứng xem cảnh náo nhiệt từ nãy giờ. Những người đang ở trong nhà trọ thấy vậy thì lập tức chạy ra. Trong nhà trọ chỉ còn lại quan binh và ba người.

Độ Không muốn ở lại xem chuyện vui thì bất ngờ bị Diêu Túy kéo tay chạy ra ngoài.

Thiết Tí Hắc Hồ Tử bị quan binh vây đánh, bị trọng thương, cuối cùng hắn dùng toàn lực phá vỡ vòng vây trốn thoát. Hắn đi vào một gian phòng bằng cỏ tranh không ai dùng, một mình ở đó chữa thương. Đúng lúc này thì phía ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Hắc Hồ Tử lập tức chạy đến núp ở khe hở ở mặt tường.

Cửa phòng kêu “két” một tiếng rồi mở ra. Hắc Hồ Tử âm thầm quan sát, thì ra là một trai một gái. Một lúc sau đó người con gái nói: “Nhớ lại chuyện vừa rồi thật là buồn cười, giờ này chắc hẳn Đại Hồ Tử đang ở trong nhà lao, tức giận mắng chửi quan binh.”

Hắc Hồ Tử cảm thấy nóng nảy, không nghĩ ngợi liền xung ra mắng: “Tên nữ tặc kia, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi.”

Nhìn thấy hai người này lại sắp đánh nhau lần nữa, Độ Không ở một bên thấy vậy đành niệm: “A Di Đà Phật“.

Trong tít tắc, hai người liền cảm thấy khí huyết trong cơ thể dâng lên, cảm giác choáng váng lập tức ập tới. Hắc Hồ Tử bị chấn nhiếp liền khôn ra, dứt khoát không chút chậm chạp tiến về phía bức tường, ngồi xuống ở đó.

Đến chừng chạng vạng tối thì Hắc Hồ Tử đứng lên, cảm thấy thân thể cũng không có bị gì lạ. Y thả lòng tâm tình,thở “phù” một cái . Hắn hỏi Độ Không đang ngồi nghỉ ở một bên: “Hòa thượng sao lại ở cùng một chỗ này với thiên hạ đệ nhất trộm cắp?”

Độ Không cũng không chán ghét Hắc Hồ Tử nên mỉm cười trả lời hắn: “Nàng là lão bà chưa về nhà chồng của ta.”

Hắc Hồ Tử trợn tròn mắt, rồi sau đó liền bật cười, lấy tay nện lấy nện để xuống đất, gian phòng chỉ vang lên mỗi tiếng cười không người của hắn.

Diêu Túy cũng không kiêng dè gì, đôi má ửng đỏ, thỉnh thoảng còn đưa mắt chứa đầy tình cảm nhìn về phía Độ Không.

Ba người cười nói, giới thiệu với nhau... Thiên hạ cũng xuất hiện một bí mật kinh thiên động địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.